Nếu Như Yêu

Chương 40




Nếu Như Yêu -

Một nửa yêu thương

Một chiếc xe phanh gấp cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Tố Quyên đẩy mạnh cửa bước ra hốt hoảng nhìn bộ dạng Kiều Chinh kêu lên:

- Trời ơi, em sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này, là ai đã làm? Em chạy đi đâu, có biết chị với mẹ em lo lắng thế nào không?

- Em không sao? Là do em tự xé chiếc váy thôi. Chúng ta lên xe rồi từ từ nói - Rồi cô nhìn Long Sơn khẽ nói - Em phải đi rồi.

Long Sơn chỉ biết đứng nhìn theo bóng cô rời đi. Chiếc xe đã chạy thật xa mà cô vẫn thấy bóng Long Sơn lẻ loi đứng trông theo. Kiều Chinh khẽ nhắm mắt, cả đời này điều cô hối hận nhất là khiến Long Sơn đau khổ như thế. Lát sau cô mới hỏi Tố Quyên.

- Mẹ và chú em thế nào rồi?

- Chú em đang tức giận vì lão Thạch lại kiếm được người nhận tội thay nhưng lần này lão ta nhầm rồi. Vì thất bại ở chuyến giao dịch trước, lần này lão ta đích thân ra mặt đã bị chúng ta chụp hình lại, lão chạy không khỏi án tù đâu. Chú em đang cho người đi trình bằng chứng với công an để họ tóm gọn cả băng của lão.

- Vậy sao?! - Kiều Chinh nhẹ nhõm hơn khi biết Hải không phải là người gánh chịu tất cả.

Trong người cô bỗng thấy nhộn nhạo khó chịu, cổ họng khô khốc muốn nôn khan. Tố Quyên vội vàng dừng xe. Kiều Chinh mở cửa chạy ra bên đường nôn. Nhìn bộ dạng nôn thốc của Kiều Chinh, Tố Quyên run run hỏi:

- Kiều Chinh, có phải là em đã...?

Kiều Chinh cắn răng quay mặt đi không đáp. Sắc mặt Tố Quyên tái nhợt nhìn cô hỏi:

- Em đã biết rồi sao? Là của Cảnh Phong?

- Em cũng không chắc lắm.

Tố Quyên đưa tay bưng mặt đầy bất lực:

- Nên em chọn cách buông tha cho bọn họ?

Kiều Chinh im lặng, cô mím môi quay mặt qua chỗ khác. Khi cô cùng Long Sơn chuẩn bị lễ cưới, cô đã biết sự hiện diện của đứa bé, chính Long Sơn dùng đứa bé để ba mẹ anh chấp nhận cô. Kiều Chinh biết làm thế là ích kỷ với Long Sơn nhưng cô không còn cách nào khác, cô muốn giữ lại đứa con này, nó là một sinh mạng, mẹ cô tuyệt đối không cho phép sự hiện diện của nó trên cõi đời này. Cho dù nó là giọt máu của cô nhưng cũng là giọt máu của kẻ mà bà căm hận nhất, là giọt máu của kẻ đã hại chết chồng và đứa con chưa chào đời của bà.

Tố Quyên thở dài:

- Đúng là oan nghiệt mà.

Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự sang trọng, Tố Quyên mở cửa bảo:

- Xuống xe đi, mẹ em đã chờ em lâu rồi. Từ lúc em bỏ đi, bà khóc rất nhiều, bà lo cho em lắm đó.

Kiều Chinh bước xuống xe, cô không biết phải đối mặt với mẹ thế nào. Mẹ cô cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, trước những biến cố xảy ra bà chỉ có thể dựa vào quyết tâm trả thù để khiến bản thân không gục ngã. Lòng thù hận của bà vì thế mà quá sâu đậm. Cô không thể trách bà đã giấu cô mọi chuyện, càng không có tư cách trách bà bởi vì cô chính là kẻ gây nên oan nghiệt này.

Kiều Chinh theo Tố Quyên vào nhà nhưng không thấy bóng dáng mẹ cô ở đâu. Linh cảm có điều không hay, Kiều Chinh lao nhanh đi lên lầu tìm kiếm. Cánh cửa phòng bà Kim Xuân bật mở, Kiều Chinh nhìn thấy bà Kim Xuân nằm bất động trên giường, trên tay bà là lọ thuốc an thần đã rỗng. Một cơn gió lạnh liếm qua người cô, cô lao đến bên mẹ gào thét:

- Mẹ.

Cô ra sức lay bà nhưng mặc kệ cô gào thét thế nào bà cũng chẳng hồi tỉnh. Nước mắt Kiều Chinh trào ra khắp gương mặt.

- Không, mẹ ơi.

Tố Quyên giật mình trước tiếng hét của Kiều Chinh, cô chạy lên lầu và chứng kiến mọi việc, cả người cô cũng gục xuống, cô không ngờ bà Kim Xuân lại chọn ình con đường này. Mãi thật lâu, Tố Quyên mới đi đến ôm lấy Kiều Chinh thật chặt, giữ cô khỏi kích động.

- Chúng ta mau đưa mẹ em đến bệnh viện, biết đâu còn cứu kịp.

Nói rồi cô chạy đến bên điện thoại bấm số. Họ lập tức đưa bà Kim Xuân đến bệnh viện. Trong lúc bệnh viện cấp cứu cho bà Kim Xuân, Tố Quyên chìa ra cho Kiều Chinh một bức thư:

- Chị nhìn thấy khi tài xế bế mẹ em lên, có lẽ là thư mẹ để lại cho em.

Kiều Chinh run run cầm lấy bức thư, cô lau dòng nước mắt hoảng loạn cố gắng bóc lá thư ra xem. Trước mặt cô là từng dòng chữ ngay ngắn của mẹ cô.

“Xin lỗi vì đã bỏ lại con lại một mình trên cõi đời này. Mẹ nghĩ, chỉ khi mẹ chết đi thì thù hận trong lòng mới tiêu tan được. Hãy để hận thù này chôn vùi cùng cái chết của mẹ. Điều duy nhất mẹ có thể làm để con hạnh phúc“.

Bà chỉ để lại cho cô những dòng ngắn gọn như thế, bà muốn nói cho cô biết, bà chấp nhận gạt bỏ hết hận thù để cô cô được hạnh phúc. Nhưng bà nào biết, bà làm vậy chỉ càng khiến cô thêm bất hạnh.

Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, bức thư trong tay nhòe đi. Nếu như mẹ cô chết, cô làm sao có thể sống tiếp được nữa?

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Tố Quyên vội vàng đứng dậy hỏi thăm bác sĩ, Kiều Chinh phải khó nhọc lắm mới có thể đứng lên được.

- Xem như còn giữ lại được mạng sống.

- Thật là tốt quá, cám ơn bác sĩ - Tố Quyên thở phào, mắt cô đỏ hoe.

Kiều Chinh vừa đứng lên được, nghe mẹ đã qua cơn nguy kịch mừng rỡ đến nỗi đứng không vững mà ngã xuống, một bàn tay vội đỡ lấy cô. Trước khi hôn mê, cô còn kịp nhìn thấy gương mặt quen của Tuấn cao kều.

Tuấn nói với Tố Quyên:

- Cô cứ ở lại đây chăm sóc bà chủ đi. Tôi đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi.

Tố Quyên e dè một chút nhưng cũng gật đầu đồng ý để cho Tuấn đưa Kiều Chinh đi.

Tuấn cao kều đưa Kiều Chinh ra xe, ngoảnh đầu nhìn Kiều Chinh vẫn mê man, anh ta lấy điện thoại gọi cho Hưng đại bàng.

- Em đang đưa Kiều Chinh đến đó. Anh gọi điện thoại cho thằng Phong bảo nó đến chỗ hẹn đi. Hôm nay là cơ hội trả thù tốt nhất.

Trong không khí im lặng nhưng đầy căng thẳng, một đội tác chiến hình sự đang lên xe trở về đơn vị của mình.

- Con phải tìm cách cứu ba - Ông chủ Thạch níu tay Cảnh Phong với ánh mắt tuyệt vọng khi hai tay ông bị tra vào chiếc còng số tám lạnh lẽo.

Sắc mặt Cảnh Phong đầy vẻ bất đắc dĩ, anh gật đầu hứa.

- Ba yên tâm đi, con sẽ cố gắng hết sức để giảm án cho ba.

Ông chủ Thạch nghe Cảnh Phong nói như thế, cánh tay rơi xuống đầy bất lực. Ông chép miệng than:

- Nếu ba không quá tham lam, nếu ba nghe lời con thì tuổi già của ba có thể sống thanh thản rồi.

- Ba... Ba... Các người không được bắt ba tôi - Du Lan lao nhanh về phía ông chủ Thạch nhưng bị lực lượng đi theo ngăn không cho cô đến gần. Nước mắt đầy mặt, cô quay sang Cảnh Phong - Anh Phong, anh mau tìm cách cứu ba.

- Em bình tĩnh đi. Anh đã gọi luật sư cho ba rồi - Cảnh Phong trấn an Du Lan.

Tuy nói vậy nhưng anh biết bằng chứng bị phơi bày đủ ghép tội ông chủ Thạch mấy chục năm tù. Nếu vậy, điều anh cần làm là giúp Hải thoát ra ngoài trước.

- Em ở nhà đi, mọi việc cứ để anh thu xếp - Anh bình tĩnh nói với Du Lan.

Nói rồi, anh cũng lên xe theo sau xe áp giải ông chủ Thạch. Cảnh Phong nhanh chóng liên hệ với luật sư mong giảm án cho ông chủ Thạch, chưa bàn bạc xong, điện thoại của anh đã reo lên:

- Cảnh Phong, còn nhớ tao chứ? - Giọng của Hưng đại bàng đầy châm biếm vang lên.

Cảnh Phong chẳng còn tâm trí chú ý đến sự chế giễu của Hưng đại bàng, anh xẵng giọng:

- Mày muốn gì đây? Hiện giờ tao không có tâm trí để nói chuyện với mày.

- À, tao quên mất. Bây giờ mày đang bận tìm cách giảm tội cho cha nuôi mày. Vậy thì làm sao đây nhỉ, con người yêu xinh đẹp của mày... chậc chậc...

Nói rồi Hưng đại bàng cúp máy. Đôi lông mày sắc nét của Cảnh Phong chau lại, trong lòng cảm thấy như có lửa đốt, anh bấm số gọi lại cho Hưng đại bàng thì lại nghe giọng đầy giễu cợt của hắn:

- Sao rồi? Giờ mày có hứng nói chuyện với tao rồi à?

- Mày muốn gì?

- Đến chỗ tao đi, tao có một trò chơi dành ày - Hưng đại bàng cười nham nhở.

Cảnh Phong không nói không rằng đứng bật dậy lao nhanh ra ngoài. Chiếc xe phóng thật nhanh ra khỏi nội thành, chạy đến nơi mà Hưng đại bàng bảo. Chiếc xe phanh gấp trên một con đường sỏi, mấy tên đàn em của Hưng đại bàng đang đứng tựa người vào xe của chúng chờ đón anh. Thấy xe Cảnh Phong dừng lại chúng mới mở cửa kính cẩn mời Hưng đại bàng xuống.

- Mày đến cũng nhanh thật - Hưng đại bàng vỗ tay mỉm cười khen ngợi Cảnh Phong đồng thời hất đầu ra lệnh ột tên đàn em.

Tên này lập tức kéo một người trên xe ra trước mặt Cảnh Phong:

- Buông tôi ra - Cẩm Tú bị hắn kéo mạnh đến đau nhức, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi hai cánh tay cứng như thép.

Thấy Cảnh Phong, Cẩm Tú mừng rỡ kêu lên:

- Cảnh Phong, cứu em.

- Mày đang giở trò gì? - Cảnh Phong nghiến răng hỏi.

- Chẳng lẽ mày không biết tao muốn gì hay sao? Năm xưa chính mày bức tao phải chạy trốn, hại ông chủ chết thảm. Hôm nay tao quyết trả thù cho ông chủ - Hưng đại bàng nhìn Cảnh Phong với ánh mắt căm thù.

- Mày muốn trả thù tao cũng được nhưng hãy thả cô ấy ra, cô ấy chỉ là một cô gái thôi.

- Thả con nhỏ này ra sao? - Hưng đại bàng quay sang tát mạnh vào mặt Cẩm Tú - Nếu không phải nó tung tin ày, liệu tao và ông chủ có ngày hôm nay sao?

Cẩm Tú bị đánh đau, hét lên rồi ngã rạp xuống đất. Hưng đại bàng chẳng chút thương cảm nào còn nhẫn tâm đạp lên người cô, nghiến răng nói:

- Hôm nay tao phải bắt mày và nó phải trả giá.

- Thằng khốn, mau thả cô ấy ra - Cảnh Phong tức giận lao đến định ngăn hắn lại thì bị hai tên đàn em ngăn cản.

Hưng đại bàng tạm thời buông tha cho Cẩm Tú, hắn nói:

- Chưa đến phiên mày mà mày nóng vội làm gì? Muốn tao thả cô ta ra cũng được, hãy đâm thủng bánh xe của mày đi.

Một tên đàn em quăng cho Cảnh Phong một cây sắt xoắn ốc, Cảnh Phong lưỡng lự một chút rồi dùng cây sắt đâm vào hai bánh xe trước của mình thật mạnh. Xong rồi anh quăng mạnh cây sắt về phía chúng.

- Thả con nhỏ ra đi.

Cẩm Tú bị kéo lên đẩy về phía Cảnh Phong, anh vội vàng đỡ lấy Cẩm Tú hỏi han:

- Em không sao chứ?

- Em không sao? Bọn chúng bắt Kiều Chinh rồi - Cẩm Tú mếu máo nói.

- Đúng vậy. Trò chơi tao giành ày bắt đầu rồi - Hưng đại bàng thong thả đáp, đồng thời một tên đàn em của hắn dẫn Kiều Chinh bước ra. Bị trói chặt, cô đưa ánh mắt đau khổ nhìn Cảnh Phong.

Hai người đứng lặng nhìn nhau, cuối cùng Kiều Chinh cũng lạnh lùng lên tiếng:

- Tôi không muốn chịu ơn anh. Tôi mãi mãi không quên anh là kẻ đã hại chết ba tôi. Anh cút đi cho tôi.

Cẩm Tú nghe Kiều Chinh nói thế định bước đến nói điều gì đó nhưng bị Cảnh Phong giữ lại, đẩy cô lùi về phía sau. Anh bình tĩnh nhìn Hưng đại bàng, lạnh giọng bảo:

- Nói luật chơi của mày đi.

- Tôi đã nói tôi không cần anh cứu tôi rồi mà. Anh đừng tưởng chỉ cần vậy là tôi sẽ tha thứ cho anh. Tôi nói cho anh biết, ba tôi bị anh hại chết, đứa em chưa thành người của tôi cũng bị anh hủy hoại, giờ đến mẹ tôi cũng suýt vì anh mà chết. Cả đời này tôi mãi mãi không tha thứ cho anh. Anh đừng tốn công vô ích.

Nói xong cô quay sang Hưng đại bàng phẫn nộ bảo:

- Anh làm vậy là sao?

Hưng đại bàng nghe Kiều Chinh quát hỏi, hắn di chuyển đến đối diện với Kiều Chinh, giơ cao tay tát vào mặt cô, nhếch môi mắng:

- Cô còn dám nói. Lúc trước vì cô mù quáng yêu thằng khốn đó mà hại ông chủ chết. Không ngờ đến bây giờ cô vẫn có ý định buông tha cho nó. Nếu không phải tại cô đột ngột quyết định kết hôn với thằng cảnh sát kia thì chúng tôi đâu cần phải đẩy nhanh kế hoạch lên như thế. Chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, chúng ta có thể lấy lại tất cả số tài sản của ông chủ đã mất vào tay bọn chúng.

- Rốt cuộc anh muốn trả thù cho ba tôi hay mục đích của anh là số tài sản kia? - Kiều Chinh lờ mờ nhận ra âm mưu của Hưng đại bàng.

- Đúng là ông chủ từng có ơn với tôi nhưng số tài sản kia cũng do chúng tôi đổi bằng máu mới có, tôi muốn đòi lại nó thì có gì là sai? - Hưng đại bàng không thèm che giấu nữa, hắn nói rõ ràng từng chữ một.

- Mày muốn tài sản, tao sẽ ày tất cả chỉ cần mày thả cô ấy ra - Cảnh Phong lên tiếng chen vào cuộc nói chuyện của Kiều Chinh và Hưng đại bàng.

- Tài sản của mày đương nhiên tao sẽ lấy lại nhưng món nợ ân oán của chúng ta, tao cũng muốn tính sổ một lần cho xong - Hưng đại bàng nheo nheo mắt nói.

- Được. Tao chấp nhận - Cảnh Phong lớn tiếng ưng thuận.

- Dẫn cô ta đi - Hưng đại bàng ra lệnh cho đàn em đưa Kiều Chinh lên xe, mặc cô kêu gào.

Chiếc xe phóng vọt đi ngay.

Hưng đại bàng nhìn Cảnh Phong cười bảo.

- Luật chơi của tao rất đơn giản. Nhìn thấy con đường phía trước chứ.

Đàn em của tao đã vẽ sẵn hai vạch song song, nhiệm vụ của mày là phải giữ không cho chiếc xe nào được chạy vào hai vạch đó, nếu không... - Hưng đại bàng không nói tiếp chỉ ra lệnh - Bắt đầu đi.

Hắn bước về chiếc xe đang chờ mình, sau đó gõ gõ đầu quay lại bảo:

- Mà quên nữa, xe của mày bị đâm thủng bánh rồi không biết còn chạy được hay không nữa. Nhưng mày yên tâm, tao sẽ cố gắng chạy thật chậm chờ mày.

Nói rồi hắn lên xe chạy đến vạch chờ Cảnh Phong. Cảnh Phong nhét vào tay Cẩm Tú chiếc điện thoại rồi bảo:

- Cố gắng liên lạc với Hải và Thái.

Nói rồi anh đẩy Cẩm Tú ra, nhanh chóng lái xe đuổi theo Hưng đại bàng. Bánh xe bị xẹp khiến chiếc xe chạy rất khó khăn. Khi anh chạm đến vạch xuất phát thì nhận ra hai bên xe mình đã kèm theo hai chiếc xe khác, một chiếc do Hưng đại bàng đích thân lái, một chiếc do Tuấn cao kều lái. Hưng đại bàng hạ kính xe, đưa tay vẫy chào Cảnh Phong.

Một tên đàn em cầm cờ giơ lên cao trong mấy chục giây, sau đó bất ngờ hạ cờ xuống, Cảnh Phong vẫn chưa thực sự hiểu ý đồ của Hưng đại bàng, anh chỉ biết cố hết sức phóng xe về phía trước, tưởng chừng như đây là một cuộc đua xe. Đáng tiếc, xe của anh bị thủng lốp, dù muốn cũng không thể phát huy hết sức mạnh của nó được.

- Ầm...

Chiếc xe của Hưng đại bàng phóng tới tông mạnh vào bên sườn xe của Cảnh Phong gây ra một chấn động dữ dội. Cũng may Cảnh Phong thần kinh vững vàng, không hề nao núng trước sức ép của Hưng đại bàng, anh cố lái xe ngăn hắn chạy vào bên trong lằn ranh. Hai chiếc xe cọ vào nhau tạo ra âm thanh ghê rợn, bắn ra những tia lửa đỏ rực như pháo hoa. Phải khó khăn lắm Cảnh Phong mới hất được xe của Hưng đại bàng tránh xa một đoạn.

Phía bên kia, Tuấn cao kều cũng bắt đầu tham chiến, anh ta tông mạnh xe vào xe Cảnh Phong, hai chiếc đồng thời cùng ép xe Cảnh Phong vào chính giữa, liên tục tông khiến Cảnh Phong chịu không ít lực va đập đau đớn. Anh mím môi, cắn chặt răng nhịn đau giữ tinh thần. Xe dừng lại vài giây vì bị chấn động rồi lập tức tăng tốc chạy đi.

Sắc mặt Tuấn cao kều đầy căng thẳng nhưng Hưng đại bàng lại tỏ ra thích thú.

Va chạm không ngừng trên quãng đường dài khiến chiếc xe lẫn Cảnh Phong đều gần như không chịu nổi, đây chẳng khác nào một kiểu tra tấn dã man. Đầu Cảnh Phong bị đập mạnh vào thành ghế nhiều lần váng đến mức anh chẳng còn biết choáng váng nữa. Ý thức dần dần thối lui, hai tay nắm vô lăng tê rần. Lồng ngực và lưng vẫn bị va đập không ngừng.

Cảnh Phong không chịu nổi nữa, tay cầm lái của anh từ từ rời khỏi vô lăng, Hưng đại bàng cười lớn khoái chí, nhưng Tuấn cao kều đã hạ kính xuống thét lên:

- Cảnh Phong, mày không được bỏ cuộc. Nhìn trước mặt mày đi, nhìn đi.

Cảnh Phong cố gắng mở mắt nhìn về phía trước. Một bóng đen nằm dài song song với hai lằn ranh. Dù không thấy rõ mặt nhưng anh biết người đó chính là Kiều Chinh.

Giờ thì anh đã hiểu trò chơi tử thần của Hưng đại bàng bày ra là gì rồi. Là hắn muốn ép anh chết, nếu như anh không chiến thắng, không cản kịp xe của hắn thì chắc chắn Kiều Chinh sẽ bị xe hắn cán lên người.

- Hưng đại bàng, mày điên quá rồi - Cảnh Phong nghiến răng gằn từng chữ.

Cảnh Phong siết chặt tay lái, anh đạp ga, nhắm phía trước mà nhào tới. Chiếc xe của Hưng đại bàng đang chạy vào lằn đường bên trong, hắn cố tình chạy chậm để chờ Cảnh Phong tiếp tục tham gia trò chơi của hắn.

Trong lúc hắn còn đắc ý không chú ý, Cảnh Phong đã vọt lên phía trước, tông mạnh vào đầu xe của Hưng đại bàng. Cú tông đẩy xe hắn văng ra xa một đoạn, cả người Hưng đại bàng va mạnh vào ghế.

Cảnh Phong lập tức dừng xe, đẩy cần đâm vào xe Tuấn thật mạnh, rồi lại lao nhanh vào xe của Hưng đại bàng khiến xe hắn bị đẩy lùi thêm một đoạn nữa, chiếc xe chới với, gần như bị lật đổ. Hai thân xe tông vào nhau trở nên méo mó, sơn tróc thê thảm.

Thấy hai chiếc xe bị mình tông như thế, Cảnh Phong vội vàng đánh tay lái về phía trước thật nhanh. Muốn nhân lúc hai kẻ kia vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, mau chóng giải cứu Kiều Chinh.

Hưng đại bàng vốn là muốn trêu đùa Cảnh Phong, ép anh đến đường cùng để thỏa mãn tính háo thắng của hắn. Nào ngờ lại bị Cảnh Phong chơi lại một vố đau đớn, đầu va mạnh vào tay lái chảy máu. Tay chân hắn mất khả năng điều khiển chiếc xe, phải nằm im một lúc. Máu chảy xuống mí mắt khiến hắn phát điên lên, hắn trợn trừng mắt nhìn chiếc xe của Cảnh Phong đã lao về phía Kiều Chinh đang nằm giữa hai lằn ranh. Từ góc nhìn của hắn, có thể thấy rõ Cảnh Phong và Kiều Chinh đang ôm chầm lấy nhau. Sau đó hắn thấy Cảnh Phong gắng sức giúp Kiều Chinh cởi dây trói.

Hắn chậm rãi đưa tay lau đi máu ở trên trán mình, gạt cần thật mạnh, chiếc xe lao như tên bắn về phía hai người bọn họ.

- Anh cứ mặc kệ tôi đi - Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong đang cố sức cởi trói ình, cô sợ hãi kêu lên - Tôi đã nói tôi không cần anh cứu mà. Anh cút đi - Kiều Chinh vùng vẫy phản kháng.

Cảnh Phong dừng tay khẽ nói:

- Anh biết em nói như thế chỉ vì lo lắng cho anh.

Kiều Chinh lắc đầu ảo não nói:

- Hắn không làm hại em đâu nhưng hắn sẽ hại chết anh đó, anh mau đi đi.

- Muốn đi, chúng ta cùng đi - Cảnh Phong dứt khoát nói, tay anh tiếp tục tìm cách tháo sợi dây trói được cột chặt với một cái cọc đóng chặt vào lòng đường.

Kiều Chinh rơi nước mắt trước lời nói chân tình của Cảnh Phong. Nhưng ngay lúc đó, tiếng xe rít gió lao tới khiến cả hai hoảng sợ, Kiều Chinh thấy Hưng đại bàng lao đến với vận tốc chóng mặt. Dường như hắn ta không có ý dừng xe. Hắn muốn tông chết họ.

Kiều Chinh đẩy mạnh Cảnh Phong ra gào lên:

- Anh mau đi đi, mặc kệ em.

Cảnh Phong bị Kiều Chinh xô mạnh nhưng vẫn chồm lên ôm lấy cô thật chặt, nhẹ nhàng nói:

- Anh sẽ không để mất em lần nữa đâu.

Kiều Chinh thôi vùng vẫy, nước mắt thấm đẫm gương mặt cô, cô giương mắt nhìn chiếc xe điên của Hưng đại bàng chỉ còn một đoạn nữa là tông vào hai người họ. Cảnh Phong vẫn ôm cô thật chặt, không quan tâm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Kiều Chinh cũng khẽ nhắm mắt lại, đón chờ cái chết.

Tiếng xé gió gần đến mức như muốn vật ngã cả hai xuống đất.

- Ầm...

Một tiếng va đập long trời lở đất vang lên. Chiếc xe của Hưng đại bàng lăn mấy vòng liền rồi đổ nhào.

Kiều Chinh và Cảnh Phong ngơ ngác nhìn nhau, hai người không hiểu chuyện gì đang xảy ra cùng quay đầu nhìn lại sau lưng mình.

Hóa ra Tuấn đã lao xe đến đâm vào xe của Hưng đại bàng cứu Kiều Chinh và Cảnh Phong thoát khỏi cái chết trong tích tắc.

Họ cùng thở ra thật nhanh, trái tim bắt đầu lấy lại nhịp đập bình thường. Hai người nhìn nhau mừng mừng tủi tủi, Kiều Chinh rơi nước mắt. Cảnh Phong lấy tay lau nước mắt cho cô sau đó giúp cô cởi trói.

- Chúng ta thoát chết nhờ anh ấy - Kiều Chinh nhìn chiếc xe móp méo của Tuấn nghẹn ngào nói.

Cảnh Phong gật đầu, hai người ôm nhau thật lâu để cảm nhận cảm giác bên nhau một lần nữa. Một lát sau, Cảnh Phong mới buông Kiều Chinh ra nói:

- Em ngồi đây nghỉ đi để anh đến xem anh ta thế nào?

Kiều Chinh gật đầu. Cảnh Phong để cô tựa vào chiếc xe của anh rồi đứng dậy bước về phía chiếc xe nằm bất động của Tuấn.

Một tiếng cạch vang lên khi Cảnh Phong vừa bước đi vài bước. Một cây súng vừa được mở chốt chĩa về phía Cảnh Phong, tiếng Cẩm Tú từ xa gào lên:

- Cảnh Phong cẩn thận.

Cảnh Phong vừa quay đầu nhìn lại thì đã đối mặt với cây súng và gương mặt đầy phẫn nộ của ông Sĩ Thanh.

Tiếng súng nổ lớn, mũi súng nhắm về phía Cảnh Phong nhưng Kiều Chinh đã lao vào, dùng thân mình che cho anh. Viên đạn bay vào người cô, máu tươi phun ra, Kiều Chinh chỉ rên khẽ một tiếng rồi cả thân hình đổ lên lưng Cảnh Phong. Cảnh Phong chết lặng khi nghe tiếng kêu của cô, đưa tay đỡ lấy cô, ôm trọn cô vào lòng. Tiếng hét của anh gọi tên cô vang vọng khắp không gian.

Ông Sĩ Thanh hốt hoảng buông rơi khẩu súng, mắt nhìn đứa cháu gái mình yêu thương từ từ ngã xuống, máu từ người cô thấm đỏ mặt đất.

- Tại sao? Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? - Cảnh Phong run rẩy ôm thân thể đầy máu của Kiều Chinh hỏi.

- Vì em yêu anh - Cô cười nhẹ.

- Không đâu, em hận anh, em hận anh... Thà em hận anh, thà em hận anh còn hơn nhìn thấy em như thế này - Cảnh Phong gào lên như một con thú bị thương.

Đám đàn em của Cảnh Phong vừa chạy đến chứng kiến một cảnh tượng như thế, cũng đờ người đứng im.

Nhìn dòng máu tươi của cô đang chảy qua tay mình, bàn tay anh run rẩy chưa từng thấy, anh vội vàng nói với đám đàn em:

- Mau chuẩn bị xe.

Hải vội vàng lấy xe, Cảnh Phong liền bế Kiều Chinh nhanh chóng đi ra ngoài. Hải đích thân lái xe đưa cả hai đến bệnh viện.

- Anh yên tâm, em đã dặn bọn họ chuẩn bị cấp cứu sẵn sàng rồi, chỉ cần chúng ta tới nơi kịp thời là được.

Cảnh Phong không đáp, anh ôm lấy Kiều Chinh, tròng mắt đỏ ngầu.

- Cảnh Phong... - Kiều Chinh thều thào gọi.

- Anh đây... - Anh vội vã cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của cô đáp.

- Anh khóc sao? - Cô cố giơ lên chạm vào những giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống từ gương mặt anh. Tay anh nắm lấy tay cô siết chặt.

- Em cứ tưởng em hận anh nhiều lắm. Nhưng em phát hiện ra em yêu anh nhiều hơn. Lần này trở về, em muốn tìm anh trả thù nhưng em không thể ra tay được. Câu chuyện đó là em cố tình kể cho anh nghe, nhưng cái kết thì không giống như vậy. Em không muốn bức tử người mình yêu như chàng trai đó, cái em muốn là anh nhìn thấy người mình thương yêu nhất chết trước mắt mình, giống như lúc em nhìn thấy ba mình chết. Em muốn anh yêu em hơn sinh mạng của anh rồi em sẽ chết trước mặt anh, em muốn anh nhìn thấy em chết để anh mãi mãi sống không bằng chết. Em đã chọn cái chết để kết thúc mối ân oán giữa chúng ta.

- Tại sao lại ngốc như vậy chứ? - Cảnh Phong đau đớn vừa khóc vừa mắng cô.

- Không phải đâu. Là em muốn anh mãi mãi nhớ đến em.

- Em làm được rồi, em thành công rồi. Em đã khiến anh sống không bằng chết, em đã khiến anh khổ sở đau đớn như thế này. Em làm anh chỉ có em trong trái tim, mãi mãi không thể dung nạp thêm một cô gái nào khác - Cảnh Phong vừa nói vừa khóc không ngừng.

- Anh đừng khóc. Em thích nhìn một Cảnh Phong lạnh lùng mạnh mẽ hơn là một Cảnh Phong yếu đuối như thế này. - Kiều Chinh lau hết những giọt nước mắt đang rơi không ngừng trên mặt Cảnh Phong.

- Vậy thì hứa với anh là em sẽ không sao đi. Anh sẽ không khóc nữa - Giọng nói như ép buộc, như van xin của Cảnh Phong khiến trái tim cô đau đớn.

- Cảnh Phong! Thật ra em đã phát hiện ra mình không cần dùng cách ngu ngốc như thế để trả thù anh. Em muốn cùng anh sống hạnh phúc cho đến già, gạt bỏ hết mọi thù hận sang một bên, bởi vì em đã có thai.

Lời cô vừa nói khiến Cảnh Phong chấn động, Hải đang lái xe cũng suýt chút nữa lạc tay lái đưa mắt nhìn kính chiếu hậu để xem phản ứng của Cảnh Phong thế nào.

- Tại sao... Tại sao bây giờ mới nói cho anh biết?

- Tại vì em sợ, em sợ chúng ta lại mất nhau lần nữa - Cô nhẹ nhàng buông ra mấy chữ.

- Không đâu, chúng ta sẽ không mất nhau nữa đâu. Sau đó anh rất hối hận, hối hận vô cùng, anh hối hận vì buông tay em ra - Cảnh Phong ôm chặt lấy Kiều Chinh lắc đầu phủ nhận. Tay anh đè chặt vết thương trên vai cô, ngăn máu chảy, nhưng máu vẫn cứ từ kẽ tay anh ứa ra ngoài.

- Cảnh Phong! Ôm em đi. Em cảm thấy vừa lạnh vừa đau.

Tay anh siết chặt cô thêm như muốn cô hòa vào anh làm một để thay cô hứng chịu nỗi đau này.

- Bật điều hòa nhanh lên.

Hải nghe vậy liền tăng nhiệt độ lên thêm một chút.

- Em còn thấy lạnh không?

- Em muốn nghe anh nói anh yêu em. Khi chúng ta yêu nhau, anh chưa từng chủ động nói “anh yêu em“. Khi em hận anh, em lại không muốn tin vào lời anh nói anh yêu em, em sợ là những lời nói dối. Em sợ trái tim mình lần nữa dao động vì anh. Bây giờ em thật sự muốn nghe, dù là lời nói dối đi chăng nữa - Cô thổn thức yêu cầu.

- Anh yêu em... Anh rất yêu em, nếu không có em, anh cũng không muốn sống nữa. Chỉ cần em muốn thì sau này mỗi ngày anh đều nói anh yêu em, mỗi giờ mỗi phút anh đều nói anh yêu em - Những giọt nước mắt đang rơi xuống như muốn xé nát tim gan anh.

- Thật sao?

- Là thật.

- Chỉ tiếc là sau này em không thể nghe được nữa rồi. Điều đáng tiếc nhất là con của chúng ta chỉ vừa mới hình thành đã phải chết - Cô đưa tay sờ bụng của mình, nơi mà cô vừa biết được có một sự sống đang nảy mầm.

- Không đâu, em và con sẽ không sao. Anh nhất định sẽ không để hai mẹ con em rời xa anh đâu - Cảnh Phong siết chặt cô hơn, đau đớn khàn giọng nói.

- Nếu như có thể quay lại quá khứ, anh có chọn từ bỏ hận thù không? - Vẻ mặt cô tái xanh, đôi mày nhăn lại vì đau.

- Có, anh nhất định sẽ quên đi thù hận để bên em mãi mãi.

Cô khẽ mỉm cười hài lòng, đưa tay vuốt ve gương mặt Cảnh Phong như muốn cảm nhận nó lần sau cùng.

- Hứa với em một điều được không? Khi em chết, hãy tha cho chú em, chú ấy cũng chỉ vì muốn thay em báo thù mà thôi - Đôi mắt cô mệt mỏi từ từ khép lại, giọng nói trở nên thều thào khiến Cảnh Phong càng sợ hãi hơn nữa.

- Không đâu, anh nhất định sẽ để ông ta sống không bằng chết, khiến cho ông ta mỗi ngày sống trong đau đớn mà van xin anh. Sẽ lóc từng miếng da thịt rồi bằm xác ông ta ra cho hả giận. Nếu em không muốn ông ấy chết, muốn anh tha thứ cho ông ấy thì hãy mở mắt ra nhìn anh. Anh không cho phép em chết, em có nghe không. Anh xin em, hãy mở mắt ra đi, anh sai rồi, đáng lí ra anh không nên trả thù - Cảnh Phong đau đớn rơi nước mắt, không ngừng lay người cô - Anh không giết ba em, ông ấy tự sát, anh không giết ông ấy. Em mau tỉnh lại đi. Anh xin em... anh xin em... - Anh điên cuồng gào thét.

Hải đang lái xe, nghe Cảnh Phong gào lên cũng lập tức nói:

- Là thật đó. Ông chủ tìm thấy ba cô, là chính ông chủ bức ba cô chứ không phải Cảnh Phong. Anh ấy đến đó là để ngăn ông chủ làm hại ba cô nhưng ba cô đã chọn cái chết, ông ấy tự nguyện để lại hết gia tài cho Cảnh Phong xem như chuộc tội. Ông ấy tự sát chứ không phải anh Phong giết ông ấy. Anh ấy đã từng muốn giải thích nhưng cô không chịu tin anh ấy.

Bàn Tay Kiều Chinh từ từ lạnh đi rồi rơi ra khỏi bàn tay Cảnh Phong. Trong tiềm thức mơ màng của cô vang lên lời oán trách: “Vì sao bây giờ mới nói, vì sao bây giờ mới nói? Vì sao...“.

Bên ngoài, màn đêm đã tối đen như mực.

Ngoại truyện: Vĩ Thanh

Bệnh viện buổi tối vẫn đông người ra kẻ vào, tiếng ồn ào từ xa vang đến nhưng Hải cảm thấy dường như tất cả đều chẳng thể xen vào tâm trí Cảnh Phong. Cảnh Phong ngồi bất động trên ghế chờ, ánh mắt nhìn về phía phòng cấp cứu không rời. Cả người Cảnh Phong đều xơ xác thảm hại do những cú va chạm, đôi mắt đau đớn sợ hãi càng khiến anh thảm hại hơn. Hải có thể thấy cả người Cảnh Phong run lên. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một Cảnh Phong như thế.

Cẩm Tú đứng bên cạnh cắn chặt môi, hai khóe mắt cũng đỏ hoe, cô thật sự không thể tin được việc Kiều Chinh sẽ chạy ra đỡ cho Cảnh Phong phát súng đó. Tình yêu chân thật chính là thế này sao? Nếu vậy thì cô thua thật rồi. Cô từng oán hận Cảnh Phong rất nhiều, oán hận anh vì sao lại chọn yêu Kiều Chinh chứ không phải cô. Cô cho rằng mình yêu Cảnh Phong nhiều hơn Kiều Chinh, hi sinh cho anh nhiều hơn. Nhưng giờ cô đã hiểu vì sao Cảnh Phong lại yêu Kiều Chinh, cô đúng là không thể so sánh với Kiều Chinh về mọi mặt, nhất là trong tình yêu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô mong Kiều Chinh sẽ bình an, cô chấp nhận đánh đổi tất cả. Cô muốn đến an ủi Cảnh Phong nhưng Hải đã ngăn cô lại:

- Cứ để anh ấy một mình đi.

- Nói với Cảnh Phong, em cầu chúc Kiều Chinh có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Rồi cô nhìn Hải cười nói:

- Anh cũng phải bảo trọng nhé.

- Em định đi đâu?

- Cũng không biết nữa. Có lẽ là đến nơi nào đó có người cần em.

Cẩm Tú nói xong thì bước đi, cô cũng chưa biết mình sẽ đi đâu, chỉ là muốn rời khỏi nơi đau lòng này, bắt đầu lại từ đầu. Cô đến gần thang máy thì cửa thang máy mở, một người phụ nữ sắc mặt trắng nhợt được người khác dìu ra khiến cô giật mình đứng yên. Người phụ nữ cũng nhìn thấy Cẩm Tú, hai người họ quả thật đã lâu không gặp mặt, trong ấn tượng của cả hai, người kia chẳng qua là một người xa lạ. Cả hai người nhìn nhau trong giây lát, cuối cùng bà ta chọn cách lướt qua cô đi về phía phòng cấp cứu.

Bà Kim Xuân đi thẳng đến phòng cấp cứu, là Tố Quyên dìu bà đi, cả người bà run lên. Bà như muốn xông vào trong xem Kiều Chinh hiện giờ ra sao, thế nhưng cửa phòng đã đóng chặt. Bà Kim Xuân đập tay bất lực kêu gào:

- Kiều Chinh, Kiều Chinh, con đừng bỏ mẹ. Cho dù con oán con trách mẹ thế nào, mẹ cũng bằng lòng. Xin con đừng bỏ mẹ. Mẹ chỉ còn lại có mình con, con mà có mệnh hệ gì, mẹ làm sao mà sống tiếp đây.

Tố Quyên thấy bà Kim Xuân đã quá kích động liền vội vàng ngăn cản bà:

- Chị à, đừng làm như vậy mà, chị như thế, bác sĩ không thể tập trung cứu Kiều Chinh được đâu.

Bà Kim Xuân đau khổ im lặng dần đi nhưng rồi bà lập tức quay sang Cảnh Phong lao đến nắm lấy cổ áo anh mắng chửi:

- Cậu là đồ khốn, mau trả con lại cho tôi. Tại sao cậu lại hại chết hết người thân của tôi như vậy chứ. Cậu hãy giết tôi đi, giết tôi đi, hãy buông tha cho con gái tôi.

Cảnh Phong vẫn ngồi yên bất động, để mặc bà Kim Xuân đánh mắng chửi rủa.

- Chị, chị đừng như vậy - Tố Quyên vội vàng giữ bà Kim Xuân lại.

- Người hại Kiều Chinh đâu phải là anh Phong - Hải bất ngờ lên tiếng.

Lời của Hải như giáng một đòn mạnh vào bà Kim Xuân, bà buông hai tay ra khỏi cổ áo Cảnh Phong, cả người như đổ gục xuống, Tố Quyên và Hải phải đỡ lấy bà ngồi lên ghế chờ. Bà Kim Xuân lấy hai tay bưng lấy mặt khóc nức nở:

- Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Là tôi hại con gái mình, là tôi đẩy con gái vào con đường bất hạnh đầy đau khổ này. Là lỗi của tôi. Nếu tôi không quá đặt nặng mối thù này thì Kiều Chinh sẽ không khốn khổ như thế.

- Phải, tất cả chúng ta đều sai. Chỉ vì chúng ta mà Kiều Chinh mới ra nông nỗi này - Cảnh Phong giờ mới lên tiếng, nước mắt anh rơi xuống trên gương mặt dường như đã mất đi sự sống.

Cảnh Phong nắm chặt tay Kiều Chinh áp lên mặt mình, tay kia nhẹ nhàng vén mái tóc của cô, khẽ nói:

- Em còn giận anh đúng không? Nếu không vì sao em vẫn chưa chịu tỉnh lại?

Một lát, anh đứng lên lấy một chiếc khăn sạch tỉ mỉ lau nhẹ gương mặt cô, từng chút từng chút một thật cẩn thận. Vừa lau, Cảnh Phong vừa kể chuyện cho cô nghe.

- Chú em đã trở về Hồng Kông rồi, Tố Quyên không đi theo chú ấy, cô ấy lựa chọn ở lại đây. Cô ấy bảo không muốn xen vào phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác. Tuấn và Hưng đại bàng đã bị bắt, Tuấn đã nhận tôi thay chú em...

...

- Hoa sưa đã nở rồi, hoe trắng cả một vùng, cánh hoa rơi xuống rất đẹp. Em mau tỉnh lại để nhìn xem, nếu không hoa sưa sẽ tàn hết đó.

...

- Em đoán xem, con của chúng ta là gái hay trai. Anh hi vọng con của chúng ta sẽ giống em...

...

Bà Kim Xuân muốn bước vào thăm con gái nhưng nhìn thấy Cảnh Phong đang giúp Kiều Chinh lau mặt, bà bèn dừng lại. Trong lòng bà bỗng xót xa cho anh, xót xa cho kẻ mà bà từng căm ghét. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi vậy mà Cảnh Phong lại tiều tụy đến thế. Thân người gầy rạc, mái tóc rối bời, râu mọc rậm cả quai hàm. Bà khẽ đóng cửa lại, tất cả đều do oán hận mà ra. Giờ trong lòng bà chỉ cầu mong cho Kiều Chinh tỉnh dậy, hận thù đã đến lúc xóa bỏ rồi.

Bà đang đi thì gặp bác sĩ điều trị cho Kiều Chinh, ông thở dài rồi nói:

- Nếu ba ngày nữa mà cô ấy vẫn chưa tỉnh, tôi khuyên mọi người hãy chuẩn bị tâm lí đi.

- Không đâu bác sĩ, xin ông hãy cứu con gái tôi - Bà Kim Xuân nghe những lời bác sĩ nói, bật khóc níu tay ông cầu xin.

- Cái khó là cô ấy còn mang thai nữa, nếu cô ấy không tỉnh lại thì với tình trạng sức khỏe như vậy, cái thai sẽ khiến cô ấy càng yếu hơn. Chỉ e là cái thai sẽ chết trong bụng mẹ. Đây chỉ là chuyện sớm muộn, cách tốt nhất là nên tiến hành phá bỏ. Hi vọng khi phá bỏ cái thai, cô ấy có thể tỉnh lại - Bác sĩ ân cần giải thích.

Bà Kim Xuân như chết đứng tại chỗ.

- Bà suy nghĩ cho kĩ đi, đây là cách tốt nhất.

- Không được. Cô ấy nhất định tỉnh lại, các người không được phá bỏ cái thai - Cảnh Phong đã nghe thấy cuộc đối thoại, anh bước nhanh ra ngoài lên tiếng phản đối.

- Tùy các vị suy nghĩ, chúng tôi chờ ý kiến của các vị - Vị bác sĩ lại thở dài nói thêm rồi nhanh chóng bỏ đi.

Bà Kim Xuân cố gắng bước đến bên ghế chờ rồi ngồi sụp xuống, nét mặt bà tái nhợt. Cảnh Phong nhìn bà Kim Xuân rồi nhanh chóng đi vào bên trong ngồi xuống nắm lấy tay Kiều Chinh nói khẽ:

- Em có nghe bác sĩ nói hay không? Ông ấy muốn bắt con của chúng ta đi. Con của chúng ta chắc chắn là một đứa bé rất xinh đẹp nên ông trời mới không lấy lại nó. Con của chúng ta rất ngoan, con đang ở đây chờ ngày ra đời - Cảnh Phong vuốt ve cái bụng chưa nhô cao của cô - Em có nhớ không, em từng nói với anh về cuộc sống sau này của chúng ta, anh sẽ đi làm còn em ở nhà chăm con. Em nói em sẽ là một người mẹ tốt, luôn yêu thương và chăm sóc con hết mình. Em phải mau chóng tỉnh lại, nếu không...

Cảnh Phong nghẹn lời, đôi mắt anh khẽ cụp xuống, giọng anh như khàn đi rất nhiều:

- Em biết không? Anh đã nói sẽ không để mất em lần nữa. Cho nên, nếu em vẫn chưa tỉnh lại, anh sẽ...

Bác sĩ đến khám cho Kiều Chinh, ông ghi chú một lát rồi nhìn Cảnh Phong nói:

- Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải phá cái thai đi rồi.

Cảnh Phong im lặng, nắm chặt tay cô, cả người anh run lên. Anh đã khiến cô mất ba, anh đã khiến cô mất đi một đứa em, giờ anh lại khiến cô mất đi thêm đứa con nữa sao? Nếu cô biết mình mất đứa con này, cô sẽ thế nào?

Bác sĩ thở dài đi ra, nhìn thấy Long Sơn và bà Kim Xuân, ông lần nữa nhắc:

- Các người hãy vào khuyên anh ta đi. Cái thai không thể lưu lại thêm nữa, nếu không nhanh chóng phá đi chỉ e là cô ấy cũng sẽ...

Long Sơn nghe vậy, tức giận đi vào trong phòng, anh kéo Cảnh Phong đứng lên, rồi đấm mạnh vào mặt Cảnh Phong.

- Anh đúng là thằng khốn, đến giờ phút này rồi mà anh vẫn còn ích kỉ đến như thế sao? Anh có biết làm như vậy là đẩy cô ấy vào con đường chết hay không?

Cảnh Phong lảo đảo đứng lên, lại bị Long Sơn sấn tới đấm thêm một cú nữa. Bà Kim Xuân ở bên ngoài hốt hoảng kêu lên cùng bác sĩ chạy vào ngăn cản Long Sơn lại.

- Cho dù thế nào, hôm nay tôi cũng nhất định phải để cô ấy phá cái thai đi. Nếu anh dám ngăn cản, tôi sẽ đánh chết anh - Long Sơn giận dữ chỉ tay vào mặt Cảnh Phong đang không còn sức lực nằm dưới sàn.

Nước mắt Cảnh Phong rơi xuống, anh khẽ nhắm mắt, nỗi đau xé ruột xé gan này ai có thể hiểu được đây?

Bác sĩ gọi các y tá vào, chuẩn bị đẩy Kiều Chinh vào phòng mổ, Cảnh Phong lao đến nắm chặt tay cô, anh gào lên thảm thiết:

- Em mau tỉnh dậy đi, anh cầu xin em.

Long Sơn lao đến kéo anh ra, Cảnh Phong vẫn luôn miệng gọi:

- Kiều Chinh, em mau tỉnh lại đi.

Chiếc giường chuẩn bị rời đi. Cảnh Phong vẫn gào trong nước mắt:

- Em từng nói: “Những đứa bé đều có quyền được sống, dù cho có là ba là mẹ cũng không có quyền quyết định chuyện sống chết của nó mà. Em có hỏi con chúng ta là nó muốn sống hay chết chưa?“.

Cảnh Phong nói xong, anh gục xuống đất nước mắt rơi xuống nền gạch lạnh băng. Những ngón tay của Kiều Chinh bỗng nhục nhích, miệng cô khe khẽ gọi:

- Cảnh Phong...

HẾT