Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 34




Ngày hôm sau, Giang Dực lại đến bệnh viện, anh mua không ít đồ, sau khi ông Tô nhìn thấy anh, liền lấy cớ có chút đói, bảo Tô Tử Duyệt đi mua, cho nên cô phải đi.



Tô Tử Duyệt biết ông nội chỉ là muốn mình rời đi, cô cũng không có cách nào đi cự tuyệt.



Sau khi Tô Tử Duyệt rời đi, ông Tô ho nhẹ vài tiếng, thật vất vả mới ổn lại. Trong khoảng thời gian này ông Tô đã nhận thức rõ ràng, sức khỏe của mình càng ngày càng không tốt, ông cũng không có bao nhiêu thời gian đi cứu vãn nguy cơ tràn ngập của công ty. Biết được thực tế như vậy, cũng tiếp nhận thực tế như vậy, loại cảm giác này cũng không tốt hơn.



Sau khi nhận rõ hiện trạng, ông Tô thở một tiếng thật dài, nhìn người trẻ tuổi trầm ổn trước mắt này, vừa mới chuẩn bị ngồi dậy, Giang Dực đã đi đến, chỉnh giường nâng lên, để ông Tô nửa nằm. Khi anh làm động tác này thì ông Tô vẫn nhìn anh chằm chằm không rời, trong ánh mắt kiên định lại có điểm xem xét, "Thu mua công ty Tô thị, biến công ty Tô thị thành cơ sở gia công nguyên vật liệu, đây chính là nguyên nhân cậu hợp tác với nhà họ Hạ?"



Mấy người đời sau của nhà họ Hạ, vốn chuyện nhỏ cũng không phải là không có, lại cũng chỉ có thể để cho nhà họ Hạ ổn định, mà không phải phát triển như bây giờ, trong việc này Giang Dực có bao nhiêu ảnh hưởng, tự ông Tô biết rõ trong lòng. Thôi, thôi, tranh đấu nhiều năm với nhà họ Hạ như vậy, đã sớm không thèm nghĩ tới nguyên nhân lúc đầu, chỉ biết là đời này tuyệt đối không thể bại bởi người của nhà họ Hạ. Hạ Tông Vân đang nghĩ gì, tự ông Tô cũng rõ, Hạ Tông Vân muốn khi ông còn sống, bỏ công ty Tô thị vào túi, chỉ có như vậy, nhà họ Tô mới thực sự xong đời, mới có thể hóa giải mối hận trong lòng bọn họ. Mà đó cũng là cục diện ông không muốn thấy nhất.



Giang Dực trầm mặc hai giây, "Không phải."



Ông Tô cười cười, đối với câu trả lời này ông từ chối cho ý kiến. Giang Dực cũng không giải thích thêm, thu mua công ty Tô thị có lợi lại có hại, nếu như biến thành cơ sở gia công nguyên vật liệu, thật sự không tệ, như vậy khi đưa tất cả sản phẩm của nhà họ Giang đưa vào hoạt động thì có thể từ gia công nguyên vật liệu đến đưa thành phẩm ra thị trường, tạo thành một dây xích hoàn chỉnh, giảm bớt khâu trung gian, không chỉ có thể tiết kiệm lượng lớn tiền bạc, mà còn có thể tránh khỏi những phiền toái không cần thiết. Chỉ là những thiết bị đạt được của công ty Tô thị, còn nuôi một nhóm nhân viên kỳ cựu, những thứ này đều là tai hại, chỉ là đổi một nhóm thiết bị và ứng đối quan hệ nhân sự đều là một phiền toái lớn…



"Ta nguyện ý cho cậu tất cả cổ phiếu trong tay ta." Ông Tô nói ra quyết định của mình.



Chỉ cần công ty Tô thị không rơi vào tay người nhà họ Hạ, như vậy tất cả đều không quan trọng nữa, bây giờ công ty Tô thị đã không phải là sức lực của một mình ông có thể vãn hồi rồi, mà ông cũng không nguyện ý lúc còn sống thấy nó tan biến.



Giang Dực chỉ nhìn ông Tô.



Ông Tô cười cười, "Không phải phần đứng tên Tiểu Duyệt, một phần khác trong tay ta..."



Hình như Giang Dực đã hiểu ra cái gì, rất lâu trước kia ông Tô cũng bắt đầu đề phòng Hạ Tông Vân rồi, vì phòng ngừa có người lén lút thu mua cổ phần, vì vậy để một phần cổ phần ẩn danh, cho dù Hạ Tông Vân mua cổ phần Tô thị với giá cao, cũng không thể vượt qua số cổ phiếu của ông Tô và Tô Tử Duyệt.



Đây là một ông lão cẩn thận.



"Có thể." Giang Dực tạm ngừng, "Nhưng trước hết cắt đứt mạng lưới quan hệ phức tạp trong công ty, cháu không muốn sau này có phiền toái gì."



Ánh mắt của ông Tô khẽ thay đổi.



Vẻ mặt Giang Dực cung kính, chỉ là lời nói ra cũng không dễ nghe, "Bây giờ căn bản công ty Tô thị là củ khoai lang nóng phỏng tay, ngoài mặt có vẻ như cháu chiếm tiện nghi, thật ra thì chẳng qua là tốt xấu nửa nọ nửa kia, xử lý rõ ràng những thứ sổ sách nợ khó đòi kia cũng đủ làm cho người ta phiền lòng rồi, cho nên phiền toái khác, vẫn là xử lý tương đối tốt."



Ông Tô không nghĩ tới, lúc này Giang Dực cũng không lui lại một bước, sắc mặt có chút thê lương, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, không muốn thua quá thảm, nhất định phải cúi đầu.



"Chuyện này đừng nói cho Tiểu Duyệt." Ông Tô nhắm hai mắt lại.



"Cô ấy cũng sẽ biết." Giang Dực vẫn quyết định giải thích, "Cháu đưa ra quyết định này, không liên quan tới cô ấy lắm, chuyện tốt xấu nửa nọ nửa kia kia, căn bản chính là vì cô ấy nhưng cũng không phải là vì cô ấy. Sau khi cô ấy kết hôn với cháu, tất cả của cháu đều là của cô ấy, đến lúc đó cô ấy có ý kiến gì, cháu đều sẽ tôn trọng."



"Được, ta tin cậu một lần, giao Tiểu Duyệt cho cậu."



Khi không bàn luận cái đề tài nghiêm túc đó nữa thì vẻ mặt Giang Dực cũng buông lỏng không ít, mặt mày mang theo vài phần nụ cười, "Cám ơn ông chịu cho cháu một cơ hội."



Anh là người công và tư rõ ràng, hợp tác với ông Tô, là chuyện đàn ông, vậy thì phải đi theo trình tự bình thường.



************************************************



Tô Tử Duyệt xách một túi to thức ăn trở về, trong chốc lát vừa mới vào phòng bệnh, ông Tô liền mở miệng, bảo cô đi cùng Giang Dực ra ngoài ăn cơm, cái này rõ ràng là để cho cô và Giang Dực đơn độc ở chung một chỗ, điều này làm cho cô có chút buồn bực nhìn ông, chỉ là hình như ông cảm thấy tương đối hứng thú đối với thức ăn cô mua về.




Cô do dự hai giây, vẫn là cùng Giang Dực đi ra ngoài.



Vừa mới đi ra, cô liền nở nụ cười, đổi lấy ánh mắt khó hiểu của Giang Dực, "Cười cái gì?"



Bọn họ sóng vai đứng chờ ở cửa thang máy, Tô Tử Duyệt nghiêng mặt sang bên nhìn anh, "Thật sự em vẫn muốn biết ông nội gọi anh là gì… tổng giám đốc Giang? Giang tiên sinh? Tiểu Dực…. Không nghĩ tới ông lại gọi thẳng tên anh."



Vừa đúng lúc thang máy mở cửa, Giang Dực đưa tay liền ôm lấy hông cô, sau khi ôm cô vào ngực mình, kéo cô đi vào trong thang máy, "Buồn cười như vậy?"



"Anh không cảm thấy?"



Anh cúi đầu hung hăng hôn nhẹ trên môi cô, để cho cô không giãy giụa, trong thang máy hôn tiếp, nếu như vừa lúc có người đi tới, thì sẽ lúng túng lắm. Mặc dù thấy trong phim truyền hình xảy ra loại tình tiết này, cảm giác rất lãng mạn, rất kích tình, đổi lại trong cuộc sống, trừ khẩn trương chỉ có khẩn trương.



"Sợ?" Mặc dù mặt anh cách cô một chút, nhưng tay lại không có nửa điểm buông ra, "Còn cười hay không."



Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, "Em cứ cười, cứ cười. . . . . ."



Vẻ mặt kia giống như đang hỏi ngược lại anh, em cứ cười, anh có thể làm gì em?



Con số màu đỏ bên trong thang máy biến thành "1", trong nháy mắt cửa mở ra, anh nhanh chóng buông tay trên eo cô ra, giống như mới vừa rồi bọn họ không làm gì, mà người đứng ngoài chuẩn bị vào thang máy, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Bọn họ cùng nhau đi ra khỏi thang máy, mới vừa rồi trong nháy mắt cửa đột nhiên mở ra, quả thật cô có chút bị giật mình, không ngờ anh phản ứng nhanh như vậy, bộ dạng mới vừa rồi của bọn họ, dù là không hề làm gì cả, người khác dựa vào trí tưởng tượng cũng có thể liên tưởng ra rất nhiều .



"Tốc độ phản ứng thật là nhanh." Cô không khỏi liền nói suy nghĩ trong lòng mình ra miệng.



"Đây chính là khích lệ trong truyền thuyết?"




Cô làm bộ than thở, "Thì ra là chính anh cũng biết ưu điểm của mình rất ít."



Lời này khiến lực tay Giang Dực đặt ở trên vai cô mạnh hơn, để cho cô dựa sát vào người anh, cô cố gắng duỗi thẳng thân thể của mình ra, nhưng sức lực làm sao bằng anh, vẫn là để cho anh được như ý, hơn nữa cô muốn ngẩng đầu lên căm tức nhìn anh cũng không làm được, bởi vì tay anh gắt gao ngăn chặn đầu cô, để cho cô như chim nhỏ nép vào người anh.



Mọi người đi qua bọn họ thì đều cố ý nhìn bọn họ một cái. Tô Tử Duyệt cảm thấy cảm giác này cực kỳ không thoải mái, nhưng rõ ràng anh cảm thấy thú vị, người khác cảm thấy dáng vẻ này của bọn họ hơn phân nửa là tình nồng, không biết cô đang bất mãn, thực tế cùng mặt ngoài kinh ngạc quá mức, ngược lại làm ra một dạng tình thú đặc biệt.



"Lấy tay ra." Cô nhỏ giọng trách cứ anh.



"Anh cứ không, cứ không. . . . . ."



Anh lại vẫn học câu thức mới vừa rồi của cô, làm cho cô thật sự buồn bực, "Anh mà không, em sẽ..."



Lời uy hiếp cô còn chưa nói ra miệng, anh liền ghé vào bên tai cô mở miệng nói nhỏ, "Không cho phép tức giận, cũng không được buồn bực, con của chúng ta biết, còn tưởng rằng chúng ta gây gổ, nó sẽ không vui."



"Anh..."



Trong khi cô có xu hướng buồn bực thật sự, anh nhanh chóng buông tay ra, để cho cô vốn là buồn bực lại không phát tiết được, mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm hồi lâu, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, tại sao người này lại như vậy! Anh thấy cô nhìn mình chằm chằm, lại vẫn người xấu cáo trạng trước, "Đây là thế nào đây? Không biết còn tưởng rằng anh bắt nạt em."



"Căn bản là anh đang bắt nạt em."



"Nói dối trước mặt đứa bé cũng không tốt." Giang Dực bắt đầu giáo dục cô.




Lần này thật sự là Tô Tử Duyệt không nhịn được, liếc anh một cái, rốt cuộc là ai đang nói láo đây.



"Anh chưa từng nói dối." Nói xong lại cảm thấy không đúng, như này hình như là cô thừa nhận cái gì, "Em mới không nói dối !"



Giang Dực chỉ mang nụ cười trên mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, giờ phút này tính khí cô có chút ồn ào, đôi mắt chợt lóe, một mái tóc dài xõa ra sau lưng, trong ôn nhu có quật cường, nếu như đây không phải là chỗ người đến người đi, anh cảm thấy trong thang máy có thể hành động nhiều hơn một chút nữa.



Có lúc câu người thực ra không phải là chảy máu mũi cái gì đó, mà là loại cảm giác, trong nháy mắt bị đánh trúng, giống như trong lòng có lửa đang thiêu đốt, rồi lại khống chế thế lửa theo bản năng, không thể cháy quá mạnh, nhưng cũng không muốn bị một chậu nước lạnh dập tắt, loại mâu thuẫn trong lòng này, hỗn tạp, bất đắc dĩ và kích động.



Anh lấy lại tinh thần, lúc này mới lại tiến lên, lần này kéo tay cô, "Được, em không có nói láo. Muốn ăn cái gì?"



Cô suy nghĩ một chút, "Đi tiệm ăn của người bạn học kia của anh đi, đột nhiên em muốn ăn chút đồ ăn thanh đạm."



Cửa hàng vẫn là cái cửa hàng trước kia, đối với khách, nhân viên phục vụ không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy bọn họ, tự nhiên bảo bọn họ lên lầu. Bởi vì lần trước đã tới, cô vẫn khắc sâu ấn tượng đối với nơi này, lần đầu tiên cảm thấy, cây trúc còn có thể sử dụng như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như tản ra mùi trúc nồng đậm, mặc dù rõ ràng là không có mùi. Vậy có lẽ là thuộc về không khí rồi!



Mỗi ngày là đồ ăn thanh đạm khác nhau, nhưng trong một ngày đồ ăn thanh đạm chỉ có mấy loại như vậy, rất cố định.



"Loại cảm giác chờ đợi này cũng rất tốt, không biết có thể được ăn món gì, vì vậy giá trị mong đợi liền tăng cao." Cô vừa cười hì hì vừa nói chuyện, "Hơn nữa thức ăn ở đây cũng được, so với mùi vị trong tưởng tượng là hoàn toàn khác nhau, vì vậy vui mừng lại tăng lên, đây xem như là hai tầng kích thích?"



"Nào có phức tạp như thế." Anh lắc đầu một cái, nhìn cô hồi lâu, lại nhướng mày, "Sao thân hình em không có một chút thay đổi nào? Nguyên nhân có phải là em ăn đặc biệt ít không."



"Ít xử oan cho em, em ăn cũng không ít." Nói xong tự mình cũng sờ sờ cái bụng vẫn phẳng lỳ như cũ, "Có phải em thuộc về kiểu người không có nhiều thịt không?"



Vấn đề là trước kia cô cũng không gầy mà, cũng không phải là loại trời sinh thuộc loại ngoại hình gầy, thật buồn bực.



"Vậy thì ăn nhiều một chút." Anh nhìn chằm chằm bụng cô, giống như nhìn lâu mấy giây, thì nơi đó có thể nhô ra.



"Vốn là ăn nhiều." Cô bất mãn, vì vậy không để ý tới anh, quay đầu nhìn xung quanh.



Cô đã nhìn một hồi lâu, anh mới xác định cô không phải cố ý không để ý tới mình, "Đang tìm cái gì?"



"Hình như vị bạn học kia không có ở đây."



"Em tìm cậu ấy làm gì?"



"Nếu như anh ta ở đây, đợi lát nữa không phải chúng ta có thể được giảm giá sao?"



"Sao anh không nhìn ra em lại tiết kiệm như vậy?"



"Ưu điểm của em luôn luôn là ưu điểm không lộ ra ngoài."



Giang Dực nhịn không được bật cười, "Ừ, xác thực là không lộ ra…. Chỉ là, thật sự em không cần tìm ông chủ, không có cậu ta cũng có thể giảm giá, ừhm, anh là khách hàng VIP ở đây."



Tô Tử Duyệt bĩu môi, thì ra là cô đang nghĩ vớ vẩn rồi, người ta là VIP trong VIP đấy.



Lúc này phục vụ bàn đã bưng món ăn lên, Tô Tử Duyệt nhìn những thức ăn này đã cảm thấy muốn ăn, hơn nữa vẫn không thể xem thường những thức ăn này, nhìn món ăn thanh thanh đạm đạm nói không chừng lại cay, nhìn món ăn cay đến tê dại nói không chừng là một món ăn thanh đạm, món ăn ở đây hoàn toàn phải gọi là - bạn đoán không ra mùi vị món ăn, chỉ có miệng của bạn mới có thể cho bạn biết rõ chân tướng, mắt cũng sẽ lừa gạt bạn.