Nếu Tình Yêu Không Thuận Ý Trời

Chương 2: Tên tôi là Trần Tử Nhập




Tiêu gia và Đàm gia từng là thế giao.

Sở dĩ dùng "từng", là bởi vì sau khi ông nội mất đi, Tiêu gia chuyển đến thượng hải, những năm gần đây, cùng Đàm gia rất ít lui tới. Thời gian lâu dần, đính ước mà ông nội đặt ra cho lớp trẻ, cũng tự nhiên không tính nữa.

Bất quá phụ huynh hai nhà đều rất chú ý đến phép xã giao, còn chính thức hẹn gặp mặt nhau, làm nghi thức từ hôn.

Đơn giản mà nói, chính là gặp mặt ăn bữa cơm.

Ngày đấy Tiêu Ngọc phải thi cuối kỳ đại học, không thể phân thân, là chị Tiêu Giác thay cô đi. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì không ai nói với Tiêu Ngọc, nhưng từ sau lần đó biểu hiện của Tiêu Giác, chị ấy đối với người tên Đàm Triệt vậy mà cực kì để bụng.

Tiêu Giác để bụng, chủ yếu có thể sử dụng bốn chữ khái quát —— làm trời làm đất.

Hôm nay không cẩn thận gọi sai người, ngày mai lại vô ý gửi ảnh "theo nhóm", cứ thế đủ loại, Tiêu Ngọc cảm thấy chị có tố chất làm biên kịch ngôn tình.

Tiêu Giác giày vò hai năm, cuối cùng thật sự mệt mỏi. Ba năm trước, chị ấy nhanh chóng xem mắt, tìm được một người chồng khá thích hợp. Hôn lễ ngày đó, đăng liên tiếp mười bài lên vòng bạn bè, mỗi bài đều chín tấm, hình ảnh xa hoa lộng lẫy.

Hàm ý cũng rất rõ ràng —— cô nương tốt như vậy cho anh anh không cần, hối hận không? Muộn rồi!

Vì thế Tiêu Ngọc biết, chị vẫn là ý nan bình (tâm nguyện khó thực hiện được).

"Cô tên gì?"

Đàm Triệt dò hỏi làm Tiêu Ngọc từ trong hồi ức quay về, người sau mặt không đổi sắc, đáp: "Tử Nhập, Trần Tử Nhập."

Lưu Vi bên cạnh sửng sốt. Thấy Đàm Triệt lịch sự mà nhìn về phía mình, mới tiếp lời tự giới thiệu: "Tiến sĩ Đàm xin chào, tôi là... trợ lý riêng của Tử Nhập, tôi là Lưu Vi."

"Lần đầu tiên tới Thanh Đảo?" Đàm Triệt nói, "Bờ biển rất lạnh, không thể so với nội thành."

Trên cổ Tiêu Ngọc còn bao bọc khăn quàng cổ của anh, hơi hơi gật đầu, nói dối không chuẩn bị bản thảo, "Ừ, lần đầu tiên tới. Cũng không biết phải đi đâu chơi, muốn tìm một nơi ít người, gió biển thổi thổi, nghe một chút tiếng sóng biển."

Đàm Triệt lịch sự mà cười cười, nhớ tới Tiêu Ngọc không nhìn thấy, lại mở miệng nói: "Chúng tôi đối với nơi này rất quen thuộc, nếu có gì cần giúp đỡ, có thể tới tìm tôi."

"Được."

Vì thế, Lưu Vi có được số điện thoại Đàm Triệt.

Đàm Triệt trở lại bên cạnh nhóm sinh viên, lập tức bị vây quanh, nữ sinh chiếm đa số, mồm năm miệng mười mà hỏi.

"Đàn anh, anh ngày thường sẽ ngồi trên thuyền đánh cá ra biển sao?"

"Không phải, muốn ra biển sẽ có thuyền khảo sát chuyên môn, các em sang năm sẽ được đi tham quan."

"Lúc ra biển sẽ gặp được cá heo đúng không đàn anh?"

"Xác xuất khá thấp. Bất quá, cũng đã gặp qua, ở vùng biển Lao Sơn."

"Wow thật tuyệt, quá đã!"

Vùng ven đê này, Lưu Vi đứng ở bên cạnh Tiêu Ngọc, thấp giọng dò hỏi: "Về sau trên đảo, người khác hỏi, tôi cũng thay cô dùng tên này trả lời đại?"

Trần Tử Nhập là nghệ danh của Tiêu Ngọc, mở cửa hàng online, làm người mẫu, hòa vào thế giới giả tưởng chuyên dụng, vì có thế mới cho người khác dễ như trở bàn tay tra ra được lão gia tử đứng đầu của mình là ai, biết con gái thứ hai của Tiêu gia bọn họ tầm thường thấp thép như thế nào. Nhưng ngày thường ở bên ngoài, cô rất ít dùng tên này.

Tiêu Ngọc ừ một tiếng, "Cô đừng lỡ miệng. Tôi không muốn để anh ta nhận ra tôi."

"Anh ta?" Lưu Vi phản ứng một chút, "Tiến sĩ Đàm? Anh ta quen biết cô phải không."

"Không tính quen biết."

Quả thật không tính quen biết, chỉ là thiếu chút nữa phải kết hôn.

Tiêu Ngọc đã thấy qua ảnh chụp của Đàm Triệt, ở năm hai cao trung.

Cô trốn học, yêu sớm, bên ngoài gây chuyện thị phi, sau đó bị bắt về nhà, ông nội chỉ hận rèn sắt không thành thép, vì thế đem ảnh chụp của Đàm Triệt cho cô xem, nói với cô, những chàng trai hoang dã bên ngoài không đáng tin cậy, đàn ông như vậy mới xứng đôi với cô.

Cái gì vậy, Tiêu Ngọc lúc ấy cảm thấy người đàn ông này nhìn một chút khí thế cũng không có, cô thích hỗn thế ma vương, ảnh chụp lại là công tử khiêm nhường.

Đẹp thì cũng đẹp đấy, như không phải gu cô.

Nhưng ma xui quỷ khiến, ảnh chụp bị cô ném vào ngăn kéo thay vì thùng rác.

Thẳng đến sau này lại xảy ra một ít việc, Tiêu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được ý tốt của ông nội, bức ảnh đó cũng coi như một phần an ủi.

Không liên quan tới tình yêu, chỉ có thể xem như một loại cảm xúc ký thác.

Bởi vì cô không nghĩ tới sẽ gặp được Đàm Triệt.

Đặc biệt, là ở ngay lúc này.