Nga Mỵ

Chương 361: Thông linh




Bên trong Vạn Niên Hợp Hoan thụ, dựa vào thần lực khổng lồ cộng thêm đan dược đầy đủ, qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thương thế của Doãn Tử Chương căn bản đã khôi phục, cùng Đề Thiện Thượng thay phiên nhau hộ pháp cho hai người Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục.

Bọn họ ở trong bóng tối, cũng không biết qua bao lâu, sáu cột sáng từ lúc xuất hiện đến nay đã lần lượt tắt mất ba cột, cây thần trước sau vẫn không có chút phản ứng nào.

Còn lại ba cột sáng, vừa vặn bị ba người chiếm mất, Đề Thiện Thượng nhàm chán đến cực độ, sán vào một vị trưởng lão Kết Đan họ Trang của cung Thái Hư, thấp giọng hỏi: “Ông xem người nào trong số bọn họ sẽ thành công?”

Trang trưởng lão là một trong ba người đầu tiên thông linh thất bại với cây thần, nghe thấy câu hỏi của Đề Thiện Thượng, mặt ủ mày chau: “Hi vọng không là Tô Đạm Hồng.”

“Cây thần sẽ không có tâm nhãn thấp như vậy đâu. Có tuấn nam mỹ nữ không chọn lại muốn thông linh với tên yêu nhân sao?!” Đề Thiện Thượng nhìn cột sáng chói mắt phía trên Tô Đạm Hồng kia, trong lòng có chút e sợ.

Nếu như tu vi Tô Đạm Hồng không hề bị Vạn Niên Hợp Hoan thụ áp chế, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy! Nhưng thằng cha này lại thật sự là một cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ hơn nữa còn dùng độc vô thanh vô tức. Cho dù Đề Thiện Thượng tự luyến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không cho là bằng mấy tu sĩ Kết Đan Kỳ bọn hắn có thể đối kháng được với tên này đâu.

Trang trưởng lão cười khổ: “Linh hồn cây thần chỉ cần hợp ý, cũng không có ý niệm thiện ác. Nếu như có, cung Thái Hư chúng ta cung phụng cây thần nhiều năm như vậy cũng không đến nỗi trong trăm ngàn người chỉ có le que vài người có thể thông linh.”

“Các ngươi cung phụng Vạn Niên Hợp Hoan thụ đã nhiều năm như vậy cũng chưa tổng kết ra một chút kinh nghiệm nào sao?” Đề Thiện Thượng không tin hỏi.

“Thiên Chân sư bá từng nói muốn thông linh với Vạn Niên Hợp Hoan thụ, trừ có Mộc Linh căn, hoặc là có người song tu Mộc Linh căn hấp thu đầy đủ linh khí hệ Mộc, còn phải có bốn điều kiện đặc biệt này: một là trong cơ thể cân bằng khí âm dương, hai là Ngũ Hành tương sinh, ba là tu luyện công pháp của cung Thái Hư đạt tới tuyệt hảo, bốn là tu vi của bản thân gần hoặc đã tấn nhập Nguyên Anh kỳ. Hai cái phía sau ta còn chưa đạt tới, thất bại âu cũng là hợp tình hợp lý.” Trang trưởng lão than ngắn thở dài .

“Ở chỗ này, bàn về cân bằng âm dương trong cơ thể đoán chừng trong chúng ta không ai bì kịp được tên yêu nhân kia?”

Đề Thiện Thượng càng nghĩ càng thấy tiền đồ tối tăm. Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục đều trong sạch, chưa từng hợp thể song tu, cho dù hiện tại Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục hợp lực, hai người cho dù ăn ý làm sao so được với Tô Đạm Hồng một mình một người đây?

Hơn nữa bọn họ chỉ mới có tu vi Kết Đan trung kỳ, cách Nguyên Anh kỳ xa lắm đấy! Tô Đạm Hồng cũng đã tấn nhập Nguyên Anh hậu kỳ nhiều năm, điều kiện hai bên hoàn toàn không thể so sánh.

Có lẽ Cơ U Cốc đã tu luyện qua công pháp cung Thái Hư, nhưng qua nhiều năm làm học trò của Vưu Thiên Nhận như vậy, đã sớm sửa thành tu luyện công pháp khác. Muốn đạt đến trình độ tuyệt hảo là không thể nào.

Bản lĩnh duy nhất cũng chỉ còn Ngũ Hành tương sinh này thôi.

Trong bóng tối một cột sáng xanh lục bỗng nhiên đung đưa kịch liệt, sau một lúc lâu cuối cùng cũng vô lực duy trì, tản ra thành vô số điểm sáng rồi hoàn toàn dập tắt. —— Một trưởng lão Kết Đan duy nhất của cung Thái Hư còn sót lại sau những cố gắng thông linh với cây thần cuối cùng cũng phải tuyên cáo thất bại.

Bốn vị trưởng lão Cung Thái Hư nhìn nhau cười khổ không nói gì. Hiện tại chỉ hy vọng Tô Đạm Hồng cũng thất bại thôi, nếu không ngày cuối của cung Thái Hư đang ở ngay trước mắt.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, cột sáng bên Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục cũng bắt đầu lay động , hơn nữa biên độ càng lúc càng lớn, trên mặt hai người rõ ràng lộ ra sự suy yếu và mệt mỏi. Thời gian dài tụ tập thần khí rốt cục cũng làm bọn hắn không còn chút sức lực nào.

Cùng lúc đó, bên cột sáng của Tô Đạm Hồng có ánh sáng màu yêu dị nhưng ánh sáng xanh ngọc lại phát ra càng ngày càng rạng ngời.

Lòng người cung Thái Hư và Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương càng trầm xuống.

Cơ U Cốc bỗng nhiên mở mắt ra nhìn Doãn Tử Chương, cúi đầu phun ra ba chữ: “Băng Hỏa Ngọc.”

Dưới tình trạng suy yếu cực độ hắn phải miễn cưỡng lắm mới có thể phân thần nói chuyện. Âm thanh thấp gần như không tiếng động, Doãn Tử Chương căn bản không nghe rõ, chỉ dựa vào nhìn khẩu hình mà suy đoán, may là thời gian bọn họ chung đụng đủ lâu, sự ăn ý người bình thường khó có thể sánh bằng, nên chỉ đoán thôi cũng đúng ý.

Hắn một tay lấy từ trong dây lưng trữ vật ra pho tượng nhỏ nửa hồng nửa bạc năm đó lấy được trong bảo tàng Băng Hỏa Thần Vương, ném cho hai người Cơ, Thạch.

Pho tượng này thần kỳ ở chỗ là nó lại có thể dễ dàng xuyên phá bong bóng đang vây quanh người bọn họ.

Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục phối hợp chặt chẽ, đồng thời đưa tay cầm lấy đầu và đuôi pho tượng, một cảm giác đặc biệt tựa như nóng lại tựa như lạnh từ lòng bàn tay truyền đến, hơi thở vốn đã tán loạn của hai người rất nhanh lại trở lại trật tự, cảm giác suy yếu nhanh chóng tản đi hơn phân nửa.

Cột trên đỉnh đầu hai người sáng rất mạnh, mơ hồ ép cả Tô Đạm Hồng xuống.

Hai mắt từ từ nhắm lại, trong hoảng hốt tựa hồ nghe thấy, nhìn thấy rất nhiều âm thanh và hình ảnh.

Thiên địa sơ khai, một mảnh hỗn độn, một mầm móng nho nhỏ chui từ dưới đất lên.

Ngày đêm luân phiên, mầm móng nho nhỏ trong khi thời gian đang lưu chuyển đã biến thành đại thụ chọc trời, mặc cho bãi bể nương dâu, đại thụ vẫn kiên định tuân theo sứ mệnh mà chậm rãi sinh trưởng, qua những thăng trầm rồi cũng hóa thành vĩnh hằng.

Cơ U Cốc cùng Thạch Ánh Lục tựa hồ nghe đã có người bên tai nhẹ nhàng đọc một câu: “Vô- điểm khởi đầu của trời đất, Thủy-  trong suốt sạch sẽ”

Đại thụ trước mắt hóa thành hư vô, nhưng bọn hắn có thể cảm giác rõ ràng chỗ nào cũng thuộc về sinh mệnh, thuộc về vĩnh hằng, tuân theo quy luật biến ảo đặc biệt.

Tâm linh trở nên tinh khiết trong sáng như thủy tinh, yên lặng nói không ra bằng lời, phảng phất cùng thiên địa vạn vật hòa hợp thành một thể.

Đề Thiện Thượng và Doãn Tử Chương thấy cột sáng xanh lục phía trên hai người khôi phục ổn định, đang thở phào nhẹ nhỏm, bỗng nhiên cột sáng lại một lần nữa rung động .

Đề Thiện Thượng gần như muốn giơ chân chửi: Con mẹ nó, được thì được, không được thì không được, còn muốn đùa bỡn người ta sao?!

Chẳng qua lần này cột sáng cũng không chỉ đung đưa rồi trở nên hư ảo ảm đạm như lúc trước, ngược lại càng chói mắt sáng ngời hơn.

Mặc dù mấy trưởng lão Kết Đan cung Thái Hư chưa từng tự mình được chứng kiến cây thần thông linh cùng với người ta có khung cảnh gì nhưng cũng rõ ràng cảm giác được, hơi thở Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục phát ra càng ngày càng tương cận cùng Vạn Niên Hợp Hoan thụ.

Oành!

Cột sáng trên đỉnh đầu hai người Cơ, Thạch bỗng nhiên nổ bung, tia sáng chiếu rọi không gian đen tối sáng như ban ngày, ánh sáng có mặt ở khắp nơi, cột sáng trên đầu Tô Đạm Hồng kia biến mất hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Con ngươi Tô Đạm Hồng gần như muốn nứt ra, cuồng nộ nhìn về bọn họ, nhưng trước mặt cũng chỉ có một khung cảnh đẹp đẽ, cái gì cũng không nhìn được.

Hắn thất bại! Hắn lại thất bại! Lại không ngờ thua trên tay hai tu sĩ Kết Đan trung kỳ nho nhỏ!

Trời cao sao mà bất công!

Tâm tình Diễm Thí Thiên cũng ác liệt tới cực điểm. Hắn nghĩ kết quả xấu nhất  chẳng qua cũng là Tô Đạm Hồng không cách nào thông linh cùng với cây thần, đợi đến hết bảy ngày, bằng Thiên Hỏa và độc thuật của bọn hắn, cho dù chỉ còn tu vi Kết Đan Kỳ, mấy tên trước mặt cũng chỉ là mấy con kiến hôi.

Không nghĩ tới thế nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy!

Cho dù là người cung Thái Hư cũng rất ít người mới ở Kết Đan Kỳ đã thông linh được với Vạn Niên Hợp Hoan thụ, hôm nay lại để cho hai tu sĩ trẻ tuổi xuất thân từ môn phái tam lưu làm được rồi.

Diễm Thí Thiên lành lạnh mỉm cười, mấy người phái Thánh Trí này nhất định phải chết!