Trong phòng bệnh im lặng vài giây như chỉ nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim đập của hai người.
Thiếu chút nữa là Úc Tiện nghĩ mình đã nghe nhầm cái gì, mở to hai mắt xác nhận với Sầm Niệm: “Vừa rồi chị nói cái gì?”
Sầm Niệm cười nói lại một lần: “Muốn tôi ở lại với cậu không.”
Lỗ tai Úc Tiện đỏ lên trong nháy mắt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Thật, thật không?”
Hình như nói xong lại cảm thấy như vậy không đúng lắm, “Không được, vậy chị sẽ mệt lắm.”
Sầm Niệm rủ mắt, trong giọng nói còn mang theo một tia bất an: “Lúc nghe tin cậu xảy ra tai nạn tôi rất sợ hãi. Trong nháy mắt nhìn thấy cậu tôi mới thật sự yên tâm.”
Cô khẽ thở dài, lập tức mở mắt nhìn về phía Úc Tiện: “Đừng xảy ra chuyện như vậy nữa, tôi rất sợ.”
Úc Tiện nghe xong lời này thì ánh mắt lại càng sáng hơn, “Chị rất lo lắng cho em đúng không, em hứa sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa.”
Sầm Niệm cảm nhận được ánh mắt nóng rực làm trái tim cô cũng loạn nhịp, cô vội tránh đi, “Cậu ăn táo không, tôi gọt cho cậu.”
Úc Tiện tựa vào trên giường, khóe môi khẽ cong, ánh mắt vẫn nhìn theo Sầm Niệm không rời.
“Chị gọt thì tất nhiên em sẽ ăn rồi.” Cậu cười ngọt ngào.
Sầm Niệm cười cười rồi yên lặng giúp cậu gọt vỏ táo.
Úc Tiện nhịn không được hỏi: “Nếu lo lắng trong lời nói của chị có mười phần thì hôm nay chị lo lắng mấy phần?”
Tay Sầm Niệm dừng lại một chút rồi thản nhiên trả lời: “Mười phần.”---Đọc FULL tại Truyện Full---
Đáp án hoàn toàn thỏa mãn Úc Tiện, nếu không phải chỗ bị thương còn đau thì cậu hận không thể ôm Sầm Niệm quay vài vòng mới được.
Sầm Niệm gọt vỏ táo xong rồi cắt ra từng miếng đem tới bên giường, “Ăn đi.”
Úc Tiện không nhúc nhích, ngẩng đầu làm nũng: “Chị đút cho em được không?”
Sầm Niệm đối mắt với cậu, trong nháy mắt đã bị mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Sầm Niệm gán cho Úc Tiện cái mác người con trai quá mức am hiểu vận dụng ưu thế của mình.
“Thật ra tay em cũng bị thương một tí.” Úc Tiện đưa ra những vết bầm tím trên tay, rõ ràng là đã kết vảy nhưng lại nói như thể rất nghiêm trọng vậy.
Sầm Niệm cười bất đắc dĩ, lấy một miếng táo đưa tới bên miệng Úc Tiện, “Bây giờ ăn được rồi chứ gì.”
Úc Tiện mở miệng cắn một miếng, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn.
“Bác sĩ nói bao lâu thì cậu xuất viện được?” Sầm Niệm hỏi.
Úc Tiện nhai táo, trả lời: “Nói là phải ở lại quan sát vài ngày, nếu không có vấn đề gì thì một tuần là có thể xuất viện.”
Nói tới đây Úc Tiện cũng buồn rầu: “Em không muốn ở bệnh viện, em muốn về nhà.”
“Đừng quậy.” Sầm Niệm mềm giọng dỗ cậu, “Nếu cậu ngoan ngoãn ở đây thì ngày mai tôi nấu ăn mang đến cho cậu.”
Hai mắt Úc Tiện sáng lên: “Chị nói phải giữ lời nha!”
_____________
Bị tai nạn lại còn bị thương, rất nhanh Úc Tiện đã mệt, Sầm Niệm để cho cậu ngoan ngoãn ngủ.
Sau khi chờ Úc Tiện ngủ cô mới ra khỏi phòng bệnh.
Không biết Úc Tranh đứng ngoài hành lang từ khi nào, Sầm Niệm giật mình, đi tới chào hỏi: “Tổng giám đốc Úc.”
“Anh rất thân với Chu Tự Bắc, em cứ gọi anh là được.” Úc Tranh cười nói, “Anh nghĩ em ấy cũng sẽ rất vui.”
Sầm Niệm có thể cảm nhận được những lời này mang theo ý trêu ghẹo nên mặt cũng nóng lên.
“Anh Úc Tranh.” Cô gọi một tiếng, cũng không dám ở lâu vì sợ lại bị chọc, “Em đi về trước.”
“Một mình em về cũng không an toàn, anh bảo tài xế chở em về.” Úc Tranh nói, giọng nói mang theo uy thế làm người ta không thể phản bác.
Sầm Niệm phải đồng ý.---Đọc FULL tại Truyện Full---
Sáng sớm hôm sau Sầm Niệm đến siêu thị mua những món Úc Tiện yêu thích rồi chuẩn bị làm bữa trưa dinh dưỡng cho cậu.
Khi đến bệnh viện, y tá đang thay băng cho Úc Tiện, vết thương trên đầu đã không còn chảy máu, vết xước trên má cũng dần lành lại.
“Mặt của tôi không thể để lại sẹo.” Úc Tiện nói với y tá, “Tôi dựa vào mặt để kiếm cơm.”
Y tá bị cậu chọc cười: “Yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu.”
Sầm Niệm ở một bên nở nụ cười: “Khi nào thì cậu để ý đến mặt như vậy chứ?”
Đang bị băng bó nên Úc Tiện cũng không dám động, cậu di chuyển ánh mắt về phía Sầm Niệm: “Còn không phải sợ chị không thích em à, mặt của em chính là tiền vốn đó.”
Sầm Niệm: “……”
Cô đã thấy được ánh mắt hóng chuyện của y tá đổi tới đổi lui giữa hai người, lúc này trong lòng cũng hận không thể bảo y tá khâu miệng Úc Tiện lại.
Y tá rời đi Úc Tiện lập tức nhìn cặp lồng trong tay Sầm Niệm: “Chị đem cái gì ngon đến vậy, mau cho em nếm thử nhanh lên!”
Sầm Niệm thở dài, thấy cậu không tiện nên đặt từng món ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn.
Úc Tiện ngồi đó cũng sững sờ, nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn một lúc lâu.
Sầm Niệm nghĩ cậu không thích nên vội vàng nói: “Cậu không thích ăn à? Tôi nhớ rõ là cậu thích mà, nếu cậu không thích thì tôi…”
Tay cô vừa chuẩn bị dọn lại đã bị Úc Tiện bắt lấy.
Ánh mắt cậu dừng lại trên ngón tay Sầm Niệm, trên đó có một vết thương nhỏ, cậu lập tức nhíu mày: “Sao chị không đến nhà hàng mua mà phải tự làm chứ, chị mua thôi thì em cũng đã vui rồi.”
Sầm Niệm rút ngón tay về, không biết làm thế nào với câu nói của cậu: “Làm sao lại có chuyện giả tạo như vậy, chỉ là lúc chuẩn bị có hơi căng thẳng thôi, không sao cả.”
Úc Tiện mím môi: “Em đồng ý làm xôi sườn cho chị mà còn chưa làm.”---Đọc FULL tại Truyện Full---
“Chuyện này cũng không vội.” Sầm Niệm cười cười, “Cậu xem có thích mấy món này không, nếu thích mai tôi lại làm nữa.”
Úc Tiện gật đầu rất nhanh: “Đương nhiên là thích!”
Cậu nhanh chóng cầm lấy điện thoại, “Em phải chụp một tấm đăng lên Weibo khoe một chút.”
Sầm Niệm cũng không ngăn cản, ngồi ở một bên hỏi: “Anh Úc Tranh đâu? Mọi chuyện đã xử lý xong chưa?”
“Anh em nói phải đưa họ ra tòa, em cũng đồng ý rồi.” Úc Tiện vừa chụp ảnh vừa trả lời, “Về phần anh trai thì sáng sớm em đã bảo anh ấy về rồi. Chị dâu ở nhà, chắc anh ấy sẽ về thẳng nhà gặp chị dâu.”
Sầm Niệm gật đầu, Úc Tranh có tiếng là chiều vợ, cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
__________
Đối với quyết định khởi kiện của Úc Tiện công ty cũng đã đưa ra một tuyên bố rằng họ sẽ không còn dung túng cho hành vi xấu này nữa, người hâm mộ cũng như những người qua đường cũng đã vỗ tay hoan nghênh.
Vì để cho người hâm mộ an tâm nên cũng giải thích ngắn gọn về chấn thương của Úc Tiện và quyết định hủy tất cả lịch trình gần đây.
—> Nghe nói tổng giám đốc Úc tới Định Hải, quả nhiên xử lý nhanh ghê.
—> Em giai dưỡng thương cho tốt đấy!
—> Đã hiểu, em giai khỏe mạnh là quan trọng nhất!
Trái tim treo lơ lửng của fans cuối cùng cũng có thể hạ xuống liền thấy Úc Tiện đăng nhập.
Sau một lúc Úc Tiện lập tức đăng Weibo, là một tấm ảnh chụp đồ ăn, còn sử dụng giọng điệu kiêu ngạo.
@Úc Tiện: chị gái đặc biệt chuẩn bị cho tôi đó [đáng yêu]---Đọc FULL tại Truyện Full---
—>???
—> Không phải em giai đang dưỡng thương à?
—> Giọng điệu này có hơi vui vẻ nha…Cậu bị thương có gì mà vui vẻ chứ [mỉm cười]
—> tụi mình lo lắng muốn xỉu, vậy mà ẻm lại vui muốn chết??
—> Đây cũng không phải vui vẻ bình thường đâu…Giọng điệu này cũng đủ kiêu ngạo đó [mỉm cười]
—> Khoe cho ai xem đấy!
—> Ha, đàn ông
—> Đừng nói nữa, tay nghề của Sầm Niệm cũng tốt ghê, mị thèm…
Úc Tiện nhìn thấy phản ứng của fans thì hài lòng cất điện thoại đi, như thế này chắc sẽ không ai cười nhạo cậu nữa.
“Nếu cậu không ăn thì nguội mất.” Sầm Niệm cười nhắc nhở một câu.
Úc Tiện cầm lấy đôi đũa sau đó nói với Sầm Niệm: “Chị yên tâm, em hứa sẽ ăn sạch sẽ không lãng phí một chút nào!”
Sầm Niệm cười bất đắc dĩ: “Ăn uống điều độ thôi, đừng ép.”
“Chị ăn không?” Úc Tiện vừa mới định động đũa liền hỏi.
Sầm Niệm lắc đầu: “Trước đó tôi đã ăn rồi.”
“Vậy lần sau chúng ta ăn với nhau đi, một mình em ăn thì chán lắm.” Úc Tiện sờ khóe môi, “Em thích ăn chung với chị.”
Sầm Niệm cong môi cười: “Được, lần sau ăn chung.”---Đọc FULL tại Truyện Full---
___________
Mấy ngày nay Úc Tiện ở trong bệnh viện rất vui vẻ, không ai quấy rầy lại còn có thể gặp Sầm Niệm mỗi ngày.
Chạng vạng, sau khi Sầm Niệm rời đi cậu mới đi xem Từ Dục thử.
“Tôi đã tiễn chị gái về rồi, hôm nay sẽ ăn tối với anh.” Úc Tiện nhìn thấy Từ Dục nằm trên giường liền nói.
Từ Dục trực tiếp cho cậu một ánh mắt xem thường, giọng nói bất mãn: “Cậu đừng cho rằng tôi không biết mấy ngày nay cậu dính một chỗ với Sầm Niệm, còn có thể nghĩ đến tôi à?”
Úc Tiện nhìn thấy tay và chân Từ Dục đều bị băng bó, đến nay vẫn không tiện hoạt động nên cũng nói: “Không phải tôi đây đang đau lòng anh sao.”
Từ Dục cười ha hả: “Tôi ở trong đây ngay cả đũa cũng không cầm được, cậu thì tay chân lành lặn lại bắt Sầm Niệm đút cơm.”
Úc Tiện không hề xấu hổ khi bị phát hiện mà còn đúng lý hợp tình: “Đầu tôi đau.”
“Đau đầu? Đau đầu thì không cầm đũa được à?” Từ Dục chua xót nói, “Cậu đang khoe khoang!”
Úc Tiện không khó chịu chút nào, cười nói: “Vậy thì đừng lo lắng, khi anh khỏe hơn tôi sẽ tăng lương gấp đôi cho anh được chưa.”
Từ Dục vừa nghe, cảm thấy không tệ lắm, định gật đầu lại nghe Úc Tiện nói: “Bác sĩ nói hai ngày nữa là tôi có thể xuất viện rồi, có một khoảng thời gian sẽ không đến thăm anh.”
“….” Khóe miệng Từ Dục co giật, “Sao tôi lại nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói của cậu, hình như hận không thể lập tức về nhà.”
Hai tay Úc Tiện ôm mặt, mặt mày cười vui vẻ: “Tôi có cảm giác chị gái đã thích tôi, cho nên quyết định cố gắng một chút.”---Đọc FULL tại Truyện Full---
Từ Dục vừa hâm mộ vừa tức giận, cuối cùng biến thành ba chữ: “Cút cmn đi!”
________
Úc Tiện ở bệnh viện mấy ngày, mỗi ngày trừ ăn với ngủ thì chính là gặp Sầm Niệm.
Mỗi bữa cơm dinh dưỡng Sầm Niệm làm cho cậu đều được đăng lên Weibo, mới đầu fans còn hỏi tình trạng thân thể cậu ra sao, sau này cũng không hỏi nữa.
—> Em giai như này đâu phải là bị thương nhập viện, với ẻm mà nói chắc là ngày tháng thần tiên đi..
—> a
—> điều này đã cho thấy mức độ ân ái rồi!
—> Mị đoán là thành rồi…nếu không sẽ không trắng trợn như vậy [che miệng]
Sầm Niệm lại đến bệnh viện, hôm nay là ngày cuối cùng Úc Tiện nằm viện.
Cô vào phòng bệnh, bên trong không có một bóng người, căn bản không có thân ảnh Úc Tiện.
Sầm Niệm nhìn chung quanh, khi nhìn thấy cánh cửa phòng tắm bị che một nửa, cô nhẹ nhàng gõ cửa, “Úc Tiện, cậu ở bên trong …”
Cô chưa kịp nói xong thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Úc Tiện vừa mới tắm xong, đứng ở trước ngọn đèn mông lùng. Đồ bệnh nhân đã được thay làm lộ ra xương quai xanh. Cơ ngực trắng nõn mơ hồ lộ ra, kéo dài xuống dưới không khỏi làm người ta muốn khám phá đến tận cùng.
“Chị muốn nhìn lén em à?” Úc Tiện tựa vào hồ bơi cười khẽ.
Sầm Niệm lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi….”---Đọc FULL tại Truyện Full---
Cô còn chưa nói xong Úc Tiện đã nghiêng người lại gần, gần đến mức cô có thể nhìn rõ được lông mi dài đậm của Úc Tiện, cô nín thở trong vô thức.
Úc Tiện chớp chớp đôi mắt nhìn vô tội và trong sáng: “Chị đến đúng lúc lắm, chị nhìn giúp em xem những vết thương trên người đã lành hết chưa, có vài chỗ em không nhìn được.”