Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 47: Chị hôn em đi




Bộ phim “Song sinh” sẽ công chiếu vào ngày Quốc khánh, từ tháng tám đã bắt đầu bước giai đoạn quảng bá.



Buổi họp báo cũng sẽ được tổ chức tại Định Hải, không chỉ Úc Tiện mà ngay cả Sầm Niệm cũng có mặt.



Đêm hôm trước, Úc Tiện đã suy nghĩ đến chuyện muốn mặc đồ đôi với Sầm Niệm, đồng thời cũng đã chuẩn bị xong quần áo.



“Chị ơi, chiếc váy này rất hợp với chị.” Cậu cố gắng đề cử.



Trong lòng Sầm Niệm bất lực, lập tức hỏi cậu: “Chuyện quan trọng nhất của buổi họp báo là gì?”



“Quảng bá phim.” Úc Tiện trả lời.



“Chúng ta vốn là một cặp tình nhân, nếu như mặc đồ đôi thì sẽ càng nổi bật hơn, đến lúc đó phóng viên chắc chắn sẽ tập trung hết các chủ đề vào chúng ta.” Sầm Niệm ôm mặt cậu sau đó vỗ về hôn một cái, “Bộ phim là tâm huyết của tất cả mọi người, chủ đề lệch khỏi quỹ đạo sẽ không tốt.”



Úc Tiện suy nghĩ, cảm thấy câu nói này rất có lý.



“Không thể mặc đồ đôi, dù sao cũng phải có chút kết hợp của đôi tình nhân chứ.” Cậu không thỏa hiệp ngay lập tức.



Sầm Niệm lắc lắc cái đồng hồ trên cổ tay, cười nói: “Không phải có đồng hồ rồi sao?”



“Cái này mọi người đều đã đoán được rồi, không đủ không đủ.” Úc Tiện nói xong liền đi cầm một đôi trâm cài áo đến, “Cái này thì sao, tương đối nhỏ gọn kín đáo, cũng không quá nổi bật.



Sầm Niệm khẽ cười gật đầu: “Cái này thì được.”



Úc Tiện mím môi: “Nếu ngay cả cái này mà chị cũng từ chối thì chắc là em phải khóc cho chị xem quá.”



Sầm Niệm có hơi dở khóc dở cười, nhưng vẫn cố tình nói: “Được thôi, vậy em khóc cho chị xem đi.”



Úc Tiện cụp mắt xuống chỉ mất khoảng chừng ba mươi giây, khi ngước mắt lên lần nữa đáy mắt đã ươn ướt, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng thương.



Sầm Niệm kinh ngạc nhìn những giọt nước mắt trong hốc mắt của cậu rơi xuống, thấy kỹ năng khóc của Úc Tiện tốt như vậy, cũng vì vậy mà cô cảm khái: “Đáng lẽ chị nên thêm cho em vài cảnh khóc trong phim, đảm bảo có thể kiếm được một làn sóng nước mắt.”



***



Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên Sầm Niệm đã thức dậy trước.



Cô quay lại đánh thức Úc Tiện, chỉ là giọng điệu dịu dàng hơn lúc bình thường vài phần: “Úc Tiện, thức dậy thôi.”



Úc Tiện cau mày, từ từ mở mắt ra, cậu hỏi bằng giọng nói mơ hồ: “Đã đến giờ rồi sao?”



“Nên thức dậy để chuẩn bị cho công việc rồi.” Sầm Niệm không hề do dự kéo chăn ra, “Đoán chừng hôm nay sẽ rất mệt đó.”



Úc Tiện không động đậy, lăn qua lăn lại trên giường, thậm chí còn mở rộng hai tay ra nhìn Sầm Niệm: “Chị hôn em đi, em sẽ dậy liền.”



Cậu trả lời bằng cách lấy chăn che mặt lại, “Ba giây.”



Úc Tiện vừa nghe liền rề rà ngồi dậy, vô cùng ngoan ngoãn. “Chị làm vậy có phải có hơi quá đáng rồi không, muốn hôn một cái cũng không phải chuyện gì to tát.” Cậu lầm bầm thức dậy.



Sầm Niệm có hơi dở khóc dở cười: “Em bớt nghĩ mấy chuyện này lại đi, lát nữa họp báo phải nghiêm túc quảng bá cho chị.”



Úc Tiện chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Chị ơi, chị hãy nói thật nhé, giữa Úc Tiện, Lục Thăng và Lục Sinh, chị thích ai hơn?”



Sầm Niệm trước hết là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, cố là cố ý trêu cậu: “Muốn chị xếp theo thứ tự không?”





Úc Tiện gật đầu: “Muốn!”



“Lục Thăng và Lục Sinh đều là con trai của chị, đương nhiên là phải xếp lên đầu tiên, nhưng chị cũng không rõ giữa hai người họ thì chị thích ai hơn.” Sầm Niệm nhìn thấy vẻ mặt đang dần dần sụp đổ của Úc Tiện, nụ cười ở khóe môi cũng ngày càng rõ hơn, “Em xếp thứ ba nhưng còn có thể xếp ra nữa đó.”



Úc Tiện lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Em đường đường là bạn trai của chị vậy mà vẫn không bằng hai người giấy kia sao?”



“Không phải đều do em diễn hết sao?” Sầm Niệm cười cậu, “Đều là em hết, tại sao phải so sánh chứ.”



Úc Tiện tiếp tục lầm bầm: “Nhưng em luôn đặt chị lên đầu tiên vô điều kiện, chị đã làm tổn thương trái tim của em quá nhiều.”



Trêu chọc xong rồi, Sầm Niệm lại bắt đầu dỗ dành, “Em đương nhiên là đầu tiên rồi, bởi vì Lục Thăng và Lục Sinh là do em diễn cho nên đặc biệt được tăng điểm.”



Quả nhiên Úc Tiện nheo mắt hài lòng, sau đó kéo Sầm Niệm vào trong nhà vệ sinh: “Chị ơi, chúng ta cùng tắm đi, để tiết kiệm thời gian.”



Sầm Niệm:?



Xem cô là đồ ngốc sao? Rõ ràng là có hai cái nhà vệ sinh…



***



Hai người tắm rất lâu, may mắn nhất của Sầm Niệm là cô đã đặt đồng hồ báo thức đủ sớm.



Vốn dĩ Sầm Niệm định để Đồng Đồng lái xe đưa cô đến đó, kết quả Úc Tiện nói đi hai xe tốn xăng, chi bằng đi cùng nhau.



Sau khi cậu quấn mãi không buông thì Sầm Niệm chỉ đành đồng ý.



Từ Dục thấy Sầm Niệm đến đây cũng không ngạc nhiên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tập trung lái xe.



Chỉ có điều Úc Tiện luôn không yên phận, tìm Sầm Niệm nói đủ loại câu chuyện.



Sầm Niệm nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng như vậy của cậu cũng khẽ than, sau đó cười nói với Từ Dục ở hàng ghế trước: “Có phải là lịch trình của Úc Tiện quá ít rồi không, hay là nhận thêm cho em ấy vài hợp đồng quảng cáo đi, anh xem em ấy xem không hề có một chút dáng vẻ mệt mỏi nào.”



Từ Dục nghe xong cũng sợ sệt liếc qua gương chiếu hậu, chuyện như vậy anh không dám làm.



“Chị ơi!” Úc Tiện giận dỗi nhìn Sầm Niệm: “Chị lại bắt nạt em.”



Sầm Niệm không khỏi mỉm cười, khoé môi cũng cong lên: “Đây không phải là chị thấy em hăng hái quá sao.”



Úc Tiện nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến Sầm Niệm, trong lòng lại thấy khó chịu, cậu hăng hái như vậy còn không phải vì để cho Sầm Niệm vui vẻ một chút sao, sao lại không cảm nhận được nỗi khổ tâm của cậu chứ!



Sầm Niệm thấy dáng vẻ của cậu như vậy, ngược lại không hề lúng túng mà nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay của Úc Tiện.



Thấy Úc Tiện không nhúc nhích chút nào, Sầm Niệm liền vẽ một hình trái tim trong lòng bàn tay của cậu.



Vừa vẽ xong, ngón tay của cô đã bị Úc Tiện nắm lấy, sau đó nắm chặt không buông.



Sầm Niệm cong môi, không nói lời nào.



Qua vài giây sau, Úc Tiện mở thẳng bàn tay của cô ra.



Cậu chìa ngón trỏ ra, chầm chậm vẽ một hình trái tim lên đó.




Hai người nhìn nhau, đều thấy được ý cười trong mắt của đối phương.



“Khụ…” Từ Dục ở đằng trước không vui nhắc nhở một câu, “Hai người không thể tém tém lại một chút được sao? Thật sự coi tôi cái gì cũng không thấy à?



Úc Tiện lý lẽ hùng hồn trả lời: “Vậy thì tại sao anh không thể giả vờ coi như không thấy gì đi, thật là phá hỏng bầu không khí!”



Từ Dục: “…”



Anh không nên lái xe, mà nên ở dưới gầm xe đúng không.



***



Phòng chờ của hai người không chung một gian, Đồng Đồng đã qua đó đợi trước, Sầm Niệm và Úc Tiện đều cần phải thay đồ và trang điểm nên tạm thời tách ra.



“Chị Niệm Niệm, sao chị đến trễ vậy?” Đồng Đồng thấy cô đến cũng tò mò hỏi.



Sầm Niệm đỡ trán: “Còn không phải là thằng nhóc Úc Tiện làm trễ giờ sao.”



Đồng Đồng cười hihi đáp: “Em hiểu em hiểu.”



“Hiểu cái gì.” Hai má Sầm Niệm hơi đỏ, sau đó liếc cô một cái, “Không nói chuyện với em nữa, chị phải đi trang điểm đây.”



Bởi vì Sầm Niệm xuất hiện với thân phận là biên kịch, trang điểm và quần áo đều lựa chọn phong cách trưởng thành giỏi giang. Tóc đuôi ngựa buộc thấp sau đầu, đôi hoa tai đơn giản giúp cô tăng thêm vẻ thanh lịch.



Trang phục hôm nay là một bộ màu đen, bên trên điểm xuyết thêm ngọc trai trắng. Lộ ra cái cổ thon dài và xương quai xanh đẹp đẽ, vô hình trung lại nhiều thêm vài phần dịu dàng.



Đồng Đồng ở bên cạnh cũng không kìm nổi mà cảm thán: “Thật là đáng tiếc khi chị Niệm Niệm không vào giới giải trí.”



Stylist cũng gật đầu phụ họa: “Nghệ sĩ mà tôi trang điểm đếm bàn hai tay cũng không hết, tình trạng làn da của họ còn không bằng một phần mười của chị, thậm chí chị còn có thể để hẳn mặt mộc lên TV.”



“Lố quá rồi đó.” Sầm Niệm bất lực, “Tôi đã từng gặp qua rất nhiều sao nữ vô cùng xinh đẹp.”



“Là ai?”




“Tôi đã gặp qua Lâm Dữu, Nam Chi và Hạ Huỳnh.” Sầm Niệm cười nói tiếp, “Lâm Dữu thì không cần nói, cho dù khi không trang điểm thì Nam Chi rất vẫn rạng rỡ.”



Bởi vì đó là chị dâu của cô, vì vậy phải tăng gấp đôi!



“Sao chị Niệm Niệm quen được họ vậy?” Đồng Đồng là trợ lý của Sầm Niệm cũng chưa gặp qua, cho nên lúc này cũng rất ngạc nhiên, “Sao đó giờ em chưa gặp qua.”



Sầm Niệm vừa đeo trâm cài áo Úc Tiện cho cô vừa cười nói: “Vì em không hỏi chị đó, Chu Tự Bắc là anh họ của chị, cho nên các nghệ sĩ của Húc Tinh đều quen hết chứ đừng nói Nam Chi còn là chị dâu của chị.”



Đồng Đồng và Stylist kinh ngạc nhìn nhau, xém tí còn tưởng mình nghe nhầm.



“Chị Niệm Niệm, chị nói thật sao?” Đồng Đồng thậm chí còn che miệng lại, sợ âm thanh kinh ngạc của mình quá to, “Vậy không phải là chị cũng quen luôn cả Trì Uyên và Bạc Kiến Từ sao! Aaa OMG!”



Sầm Niệm cười cười: “Không phải em là fan của Úc Tiện sao? Sao nhắc đến anh Trì và Kiến Từ lại kích động như vậy.”



Đồng Đồng ngại ngùng nói: “Em trèo tường qua.”



Sầm Niệm dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cô: “Chị thấy Weibo của em cũng không đăng tin gì liên quan đến Úc Tiện, đừng nói em lại muốn trèo tường nữa nhé.”




Đồng Đồng đỏ mặt nói: “Bất kể nói như thế nào, dù cho có hàng ngàn hàng vạn thần tượng đi chăng nữa, nhưng chị Niệm Niệm vẫn mãi mãi là tấm gương của em!”



***



Trò chuyện một lúc, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.



Đợi Đồng Đồng đi mở cửa mới phát hiện người đến là Úc Tiện, hjg



Sầm Niệm thấy cậu cũng hơi ngạc nhiên: “Sao em đến đây.”



“Để cho chị thấy bạn trai của chị đẹp trai cỡ nào.” Úc Tiện nhướng mày, sau đó còn làm một tư thế đặc biệt, “Chị thấy sao?”



Sầm Niệm lập tức khen ngợi: “Rất đẹp trai, được rồi chứ.”



“Khen lấy lệ.” Úc Tiện khịt mũi, nhưng lúc nhìn thấy Sầm Niệm đeo trâm cài áo khoé môi cũng hơi cong lên, “Dù đó không phải là đồ đôi nhưng chí ít cũng là phụ kiện đôi.”



Sầm Niệm cười bất lực, sau đó kéo cậu ra khỏi phòng chờ, “Chúng ta đi gặp đạo diễn Hứa đi, ông ấy đã nhắc rất nhiều lần rồi.”



Khi đến cửa phòng chờ của Hứa Lập Thành, Sầm Niệm gõ cửa trước, nghe được giọng nói từ bên trong truyền ra mới mở cửa đi vào.



Lúc này Hứa Lập Thành đang theo dõi quá trình họp báo, thấy Sầm Niệm và Úc Tiện tay trong tay đi tới, cũng cười và trêu: “Hay là hai người cứ giữ như vậy cùng nhau lên sân khấu đi.”



Lúc này Sầm Niệm mới phát giác Úc Tiện đang nắm tay mình rất chặt, cô ngại ngùng buông tay ra, sau đó nói: “Con biết chú muốn chọc tụi con mà.”



“Vậy con có biết lúc chú thấy được tin tức yêu đương của hai đứa ngạc nhiên cỡ nào không.” Hứa Lập Thành nhìn hai người đang ngồi đối diện, sau đó thở dài, “Chú liền nói không đúng.”



“Chỗ nào không đúng?” Sầm Niệm hỏi.



Ngược lại Hứa Lập Thành nhìn Úc Tiện: “Con biết chú và con bé hợp tác lâu như vậy, đây còn là lần đầu tiên con bé tự mình chọn một người trở thành diễn viên chính trong tác phẩm của mình không, hơn nữa còn gọi điện trực tiếp cho chú muốn chú giữ vai diễn này cho cháu.”



Úc Tiện nghe xong liền cười rất vui: “Bởi vì chị gái cảm thấy con rất phù hợp với vai diễn này!”



“Đoán chừng là sớm đã nghĩ cách rồi.” Hứa Lập Thành trêu chọc nói.



Sầm Niệm đỏ bừng hai má liền đáp: “Không phải!”



Hứa Lập Thành cười ha ha: “Con không lừa được chú đâu.”



Sầm Niệm: “…”



Cô cảm thấy mình không nên đến, gốc gác đều bị Hứa Lập Thành vạch trần hết.



Lúc về, nụ cười trên môi của Úc Tiện chưa bao giờ tắt.



“Em đừng tin lời của đạo diễn Hứa nói.” Sầm Niệm cực lực biện giải, “Lúc đó chị không thích em cũng không có ý nghĩ gì với em, chị là một người vô cùng công bằng và ngay thẳng…”



Cô nói không ngừng, giọng nói cũng dần nhỏ lại.



Úc Tiện cười nhìn cô, đắc ý cười: “Chị cũng rất thích em đúng không, dẫu sao em cũng thu hút người khác như vậy mà.”