Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 18-2




Trần Thái bất giác nhìn mà ngẩn ngơ, y vội thoát wechat khóa màn hình, úp mặt điện thoại xuống bàn.



Lục Tiệm Hành vốn đã rất anh tuấn, nhưng thường ngày luôn mặc âu phục đi giày da, lại còn giả vờ thâm trầm, bởi vậy khí chất của anh bị quần áo sang trọng che giấu gần hết, giống như hoa trong màn sương. Giờ này anh mặc bộ đồ ngủ cotton, tóc gội xong có lẽ lười sấy, lẹt quẹt dép lê đi ra, khí chất hiển nhiên khác hẳn.



Trần Thái lúc này mới thật sự cảm thấy anh và Tưởng Soái không hề giống nhau. Tưởng Soái là thanh niên đẹp trai, đẹp kiểu thiên về vẻ ngoài, nhìn một cái là nhận ra ngay. Còn Lục Tiệm Hành lại thuộc dạng anh tuấn, ngoại trừ vẻ bề ngoài thì sức hấp dẫn bên trong mới là đòn chí mạng, khiến người ta không nhịn được phải thưởng thức nhiều lần, dễ dàng đam mê.



Hai người ngồi cách cái bàn trà, Lục Tiệm Hành bật mở lon bia, lên tiếng hỏi: “Cậu tự khai đi.”



“…” Trần Thái nghĩ trong lòng anh hỏi vậy tôi biết đáp thế nào, ai biết được anh đã biết tới đâu.



Y “Ừ” một tiếng, tiếp tục giả ngu hỏi lại, “Lục tổng, nếu không anh nhắc nhở tôi chút đi? Tôi vẫn không biết anh muốn hỏi chuyện gì?”



Lục Tiệm Hành dựa lưng vào ghế salon, nghiêng mặt sang nhìn y:



“Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm ấy đi, sao cậu biết tôi ở Hilton.”



“Tôi…” Trần Thái sửng sốt, lần này thật sự mờ mịt, “Tôi không biết mà.”



Sắc mặt Lục Tiệm Hành biến lạnh, hiển nhiên không vui.



Trần Thái oan uổng nói: “Tôi không biết thật đấy, hôm đó tôi mời đạo diễn Lý đi ăn cơm, bộ phim ‘Đại Giang Sơn’ không phải đang tuyển diễn viên sao, tôi tới đó xem có vai diễn nào thích hợp với Vương Thành Quân hay không.”



Lục Tiệm Hành cau mày lại, nhớ đến tên sói con kia: “Thằng ngốc kia à? Sau đó thì sao?”



“Sau đó tôi uống quá nhiều, lúc đưa đạo diễn Lý ra ngoài thì phát hiện để quên đồ nên mới quay lại, đúng lục đụng phải Lục tổng anh…”



Hôm đó Trần Thái thật sự uống rất nhiều, nhìn ai cũng ra hai ba cái bóng, bằng không cũng không đến nỗi nhận lầm người.



Lục Tiệm Hành lại không hề tin: “Cậu uống nhiều rồi nhìn thấy tôi liền muốn cùng tôi đi thuê phòng?” Anh nói xong cười lạnh khinh thường, sau một lát mới nói tiếp, “Đừng cho là tôi không biết gì hết. Ngày hôm đó đó tình nhân của cậu cũng ở đó phải không?”



Trần Thái bất thình lình bị chụp mũ, kinh ngạc nói: “Tình nhân nào của tôi?? Tôi còn đang độc thân đây!”



Lục Tiệm Hành mắt điếc tai ngơ, cầm lon bia thong thả uống. Ban nãy lúc đang tắm anh đã suy đi tính lại chút nữa tra hỏi người này thế nào, cũng nghĩ thông không ít.



Lục Tiệm Hành nói có bài có bản: “Cậu đã nghe ngóng chuyện tôi tới đó ăn cơm từ trước, đồng thời còn sắp xếp sẽ thuê phòng với Tây Tây.”



Trần Thái giật mình, nói theo bản năng: “Hóa ra anh hẹn cái cậu Tây Tây kia.”



Y suy nghĩ một chút, kinh ngạc hỏi: “Thế Tây Tây đâu?”



Nếu như đã hẹn trước người ta rồi, sao có thể bị mình lôi đi dễ dàng thế được.



Lục Tiệm Hành cười nhếch miệng: “Tây Tây đi đâu mà cậu không biết sao? Cậu kêu tiểu tình nhân của mình là Tưởng Soái kéo cậu ta đi mất còn gì.”



Trần Thái: “???”



“… Hai người các cậu phân công hợp tác, chờ địch rơi vào bẫy, đợi đến khi cậu theo tôi vào phòng xong, hắn bên kia mới là thành công rút lui. Đương nhiên, tuy cậu bán thân…”



“Tôi, ” Mặt Trần Thái đen sì, không nhịn được ngắt lời, “Lục tổng, tôi không phải trai bao, bán thân cái gì…”



“Đúng, ” Lục Tiệm Hành thở dài, “Chính là bởi vì cậu không phải ‘ trai ngành’, cho nên lúc làm phía sau, cậu mới không nhịn được gọi tên tình nhân của mình.”



Trần Thái xốc xếch trong gió, ‘trai ngành’… Hợp tác với tình nhân… Bán mình không bán tâm… Phim truyền hình cũng không có máu chó như vậy nhé. Nhưng tại sao ngẫm lại hình như cũng rất có logic nhỉ? Nếu nói như vậy, ngày đó Lục Tiệm Hành lấy ra nhiều tiền như vậy, không phải cho mình, mà là trước đó đã đàm phán giá cả với Tây Tây xong xuôi??





Trần Thái: “…”



Đờ mờ. Y lại bỗng cảm thấy hơi tổn thương.



Lục Tiệm Hành thấy y không lên tiếng, cúi đầu uống nốt chỗ bia còn lại, sau đó hơi hất cầm nói: “Những chuyện sau đó cũng không cần tôi nói thêm nữa, tự cậu khai nốt đi.”



“…” Trần Thái thật sự thấy mình oan uổng sắp chết rồi, y đang lưỡng lự giữa hai chuyện là nên thẳng thắn nói sự thực, nói cho Lục Tiệm Hành biết đêm đó mình quả thật coi anh là thế thân hay tiếp tục biện lấp liếm.



Dù sao dựa theo mạch suy nghĩ của não Lục Tiệm Hành thì y thật sự không nắm chắc được chuyện nào để lại hậu quả nghiêm trọng hơn.



Lục Tiệm Hành cũng không giục y, Trần Thái suy nghĩ một chút, quyết định che giấu trước đã.



“Lục tổng anh thật sự hiểu lầm rồi, ” Trần Thái nói một cách ôn hòa, “Tôi quả thực không có phục kích anh, hôm đó chỉ là trùng hợp thôi. Nếu không thì anh thấy đấy xưa nay tôi chưa từng chủ động đi tìm anh mà. Thậm chí còn không có phương thức liên lạc của anh.”



“Nhưng cậu lại hiểu rất rõ về tôi, ” Lục Tiệm Hành khẽ lắc đầu, “Cậu làm như vậy chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của tôi mà thôi.”



Trần Thái: “??”




“Huống chi hai ngày sau đó chúng ta lại gặp nhau ở khu phim trường, cậu dám nói đó cũng trùng hợp sao” Lục Tiệm Hành nói, “Cậu không chỉ biết rõ sở thích thói quen của tôi, còn nắm được hành trình của tôi. Hết lần này tới lần khác tình cờ gặp tôi, từ phim trường về vì để tăng cảm giác tồn tại, cậu thậm chí không tiếc một khoản tiền lớn chuyển đến ở tiểu khu chỗ tôi, cậu nói những cái này vẫn là trùng hợp à?”



“… Đúng, ” Trần Thái có chút lúng túng: “Tuy rằng nghe rất khó tin, nhưng mà nói thật, đó đều là sự thực… Đều là trùng hợp.”



Sắc mặt Lục Tiệm Hành càng thêm âm u. Anh không đeo đồng hồ tay, quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn tám giờ.



Mọi chuyện còn rắc rối hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, rõ ràng chứng cứ rất đầy đủ, không ngờ người này lại đánh chết không thừa nhận.



Lục Tiệm Hành rơi vào trầm tư.



Trần Thái vẫn tiếp tục giải thích, “Hôm đó tới phim trường là kế hoạch công ty tôi đã sắp xếp từ trước đó rồi, sau đó mới tình cờ gặp anh… Nói thật tôi cũng không hiểu cho lắm, hôm ấy tôi đi trước anh đi sau, là anh đuổi theo tôi cơ mà. Còn chuyện chuyển nhà sang khu này, người thuê nhà không phải tôi, là Vương Thành Quân.”



“Nếu cậu muốn phủ nhận, đương nhiên có rất nhiều cái cớ.” Lục Tiệm Hành dần mất đi kiên nhẫn, đây vẫn là lần đầu tiên anh có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện ôn hòa với người có lỗi với mình đến thế, bản thân anh ràng đã cho cậu ta cơ hội, nhưng cậu ta lại nghĩ anh không biết gì hết, “Trần Thái, cậu đừng có được voi đòi tiên.”



“Tôi được voi đòi tiên?” Trần Thái nói linh tinh nửa ngày cũng hết thứ để nói rồi, bị người ta coi là trai bao cũng được, lại còn nói y được voi đòi tiên?



Trần Thái cũng không nhịn được cơn nóng nảy, tức giận nói: “Tôi đắc tội gì với anh sao? Chính anh tưởng bở nghĩ rằng có người dính lấy anh, tôi biết làm thế nào? Tôi đã từng xin xỏ anh tài nguyên cá nhân hay vòi tiền của anh chưa?” Cơn bực tức của y trào lên khiến giọng nói cũng không tự chủ nâng cao.



Lục Tiệm Hành bị y quát ngây ngẩn cả người: “Cậu hét vào mặt ai đấy!”



Anh bị những lời phản bác vừa rồi khiến cho bàng hoàng, hỏi lại: “Ai tưởng bở? Tôi cần phải tự mình đa tình với cậu sao? Sao cậu không tự mình soi gương đi, cậu mơ à!”



Trần Thái không lên tiếng, chợt nhớ tới tờ tiền 100 tệ kia, cơn tức lại xộc tới, lục lọi trong ví rồi rút ra hai tờ 50 tệ đập lên bàn: “100 tệ tiền gọi xe, trả lại anh!”



Y nói xong cầm điện thoại nhét vào túi, đứng lên muốn đi.



Lục Tiệm Hành cả giận nói: “Cậu đứng lại cho tôi!”



Trần Thái cố nhịn xuống xúc động muốn mắng người, đi dép lê ra cửa đổi giày.



Lục Tiệm Hành đuổi theo kéo giật cánh tay y lại, càng thêm giận: “Cậu nói rõ ràng cho tôi rồi hẵng đi!”



Sức lực Trần Thái không lớn như anh, bị kéo mạnh lại khiến cả người lảo đảo thiếu chút nữa ngã ra.truyen dam my




“Nói rõ ràng cái gì!” Trần Thái nén cơn tức đến mức đỉnh điểm, thấy mình đi không được, bước tới lui vài bước ở tại chỗ, rồi dứt khoát đập túi xuống, “Đệt! Nói liền nói!”



Lục Tiệm Hành nhìn thẳng vào y.



“Hôm đó tôi nhận lầm người, tưởng anh là Tưởng Soái nên mới đi thuê phòng, ” Lồng ngực Trần Thái phập phồng liên tục, lớn tiếng nói, “Tôi say hay không say anh không biết sao? Tôi còn chưa thèm oán trách anh cường bạo tôi đấy!”



“Tôi… ĐM!” Lục Tiệm Hành bị khiếp sợ vì logic này, “Tôi cường bạo cậu? Tôi cần phải cường bạo cậu sao? Bao nhiêu trai xinh gái đẹp đang đứng xếp hàng chờ tôi đây! Tôi… Tôi…” Anh tức đến mức nói năng lộn xộn, chỉ vào Trần Thái hỏi, “Tôi cường bạo cậu mà cậu còn kêu lớn tiếng như vậy à!”



Hai người đều đang nổi nóng, càng ngày càng lớn giọng. Lục Tiệm Hành rống xong liền ép buộc bản thân bình tĩnh lại chút. Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện mình bị người ta nhận lầm, “Cậu coi tôi là trai quán bar à? Cậu bị mù sao!”



“Mù rồi, ” Trần Thái thấy anh như vậy, cười lạnh, “Uống quá nhiều, nhìn ai cũng đều là bóng chồng, nếu biết là anh thì có đánh chết tôi cũng không đi theo.”



“Vậy cậu không chỉ mắt mù, ” Lục Tiệm Hành cười đầy giận dữ, “Mà lòng cậu cũng mù.”



“Anh cũng không khá hơn chút nào đâu, anh hẹn Tây Tây hay là Đông Đông gì đó, có phải là chính anh cũng không nhận ra?” Trần Thái dừng một chút, cố ý nói, “Anh giống Tưởng Soái, những tôi đâu có giống Tây Tây Đông Đông. Tôi còn nghĩ là anh crush tôi từ trước nên mới trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận tôi chứ.”



Khi chửi nhau y am hiểu nhất là ngụy biện, tình hình cuộc chiến trong nháy mắt bị xoay chuyển.



Lục Tiệm Hành không kịp phản bác, lại nghe y nói tiếp: “Anh đã sớm crush tôi, biết tôi đến đó ăn cơm nên cố ý chờ, đợi đến khi tôi uống say liền lừa tôi lên giường. Anh không chỉ lừa tôi, còn muốn dùng tiền giam cầm tôi, cho nên mới cầm một xấp tiền lớn như vậy đi ra.”



Trần Thái càng nói càng đắc ý, đến mức chính y cũng sắp tin rồi, “Kết quả thế nào, tôi lại là kiểu người phú quý bất năng dâm(1), chỉ lấy một tờ tiền để đi đón xe. Anh thấy dùng tiền không thể mua chuộc được tôi, liền tự mình tra xét hành trình của tôi, đuổi theo tới khu phim trường. Tôi đi xe máy điện anh lái ô tô đuổi theo, vì muốn khiến tôi ghen còn cố ý nói chuyện với cô gái kia. Sau đó thấy tôi không ghen, anh thẹn quá hóa giận đuổi tôi xuống xe, rồi cầm theo túi xách của tôi đi mất, đợi buổi tối tôi phải tới tìm anh.”



Lục Tiệm Hành: “!!!” Vãi chưởng?



“Hôm đó anh chờ bằng được tôi, còn cố ý hẹn tôi tới buổi tối. Nếu không phải tính cảnh giác của tôi khá cao, tối hôm đó có phải anh sẽ giữ tôi lại không cho đi hay không?” Trần Thái chống nạnh nói, “Anh là tên xấu xa!”



Lục Tiệm Hành sắp điên lên vì tức: “Tôi, đờ mờ!”



“Anh không đạt được mục đích đâu, ” Trần Thái hoàn toàn chiếm ưu thế, nhìn Lục Tiệm Hành tức đến mức tóc tai cũng khô cong luôn rồi, càng thêm đắc ý dào dạt, “Bye bye anh nhé, tôi còn phải về nhà nữa, Trần Cứng Rắn tôi đây là phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất(2) đó, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa…”



Y nhặt túi từ dưới đất lên, khoác lên vai, ngoa ngoắt xoay người lướt qua Lục Tiệm Hành đi ra cửa.



“Cậu đứng lại.” Giọng Lục Tiệm Hành vô cùng bình tĩnh, vẫn quay lưng nói với y, “Tôi nói cho cậu biết, đừng có chọc giận tôi.”



Trần Thái mắt điếc tai ngơ, cúi đầu xỏ giày.




Lục Tiệm Hành nói: “Cậu xin lỗi tôi mau. Bây giờ tôi vẫn có thể tha thứ cho cậu.”



Trần Thái lườm sau lưng anh một cái, nghĩ thầm ai bảo anh quen cái thói não tàn.



Lục Tiệm Hành vẫn cố kìm nén, tiếp tục lên tiếng: “Cậu nói xin lỗi đi.”



“Tôi không nói, ” Trần Thái đã xỏ xong giày, quay người lại, “Không đấy.”



Vừa dứt lời, bên tai đột nhiên có một cơn gió lướt qua.



Lục Tiệm Hành lần thứ hai túm lấy cánh tay y, dùng sức rất mạnh. Trần Thái không ngờ anh lại như vậy, giật mình kêu một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thêm đã bị kéo đi về phía trước.



Trần Thái muốn đứng vững, nhưng túi đang treo trên tay, mà bước chân của Lục Tiệm Hành lại rất lớn, y vừa muốn đứng thẳng dậy thì đã lại bị kéo lôi đi.



Trần Thái bị lôi vào phòng ngủ, túi rơi mất, mà giày cũng bị tuột một bên đầy chật vật.




Sức mạnh của Lục Tiệm Hành giờ phút này như bộc phát ra toàn bộ, anh không nói một lời nào chỉ cắm đầu lôi Trần Thái đi, tiếp đó quăng mạnh người lên giường.



Trần Thái bị ngã xuống choáng váng, ý nghĩ đầu tiên trong đầu vậy mà lại là, cái giường này thấp thật… Cách mặt đất cũng chỉ tầm 60cm là cùng.



Chờ đến khi nhìn thấy Lục Tiệm Hành đè lên, Trần Thái mới phản ứng lại, hỏi: “Anh muốn làm gì?”



Một tay Lục Tiệm Hành đè chặt cổ tay y, hai mắt đỏ lên, mũi cũng bị đỏ vì tức, mím môi mấy lần mới nói tiếp, “Cậu mau nói xin lỗi. Cơ hội cuối cùng, bằng không tôi sẽ thật sự cường bạo cậu!”



“…” Trần Thái ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt không tự chủ dừng lại ở phần cổ họng của anh, giọng nói cũng nhẹ đi, “Tôi không làm gì sai, tại sao tôi phải xin lỗi.”



Lục Tiệm Hành nhìn sâu vào y, lồng ngực liên tục phập phồng, bàn tay đang giữ lấy y cũng trở nên hơi lạnh.



Trần Thái đối mắt với anh, nghĩ thầm đờ mờ mặt mũi quá xuất sắc, đẹp trai như vậy sao không làm minh tinh. Y nhìn rồi lại nhìn, không nhịn được nuốt nước miếng, mặt cũng đỏ lên.



Trần Thái hơi giật giật cổ tay muốn rút ra, sợ Lục Tiệm Hành nhận ra nhịp đập trong mạch của mình đang gia tốc. Nhưng mà thử mấy lần vẫn không thành công, đành cam chịu, xoay mặt nhìn sang nơi khác, nhìn gối, nhìn ga trải giường.



Nào ngờ sau một lát, Lục Tiệm Hành lại bỗng buông lỏng y ra.



Đèn trong phòng ngủ chưa bật, chỉ có ánh đèn ngoài phòng khách chiếu chếch vào cũng đủ sáng, ít nhất có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt của nhau.



Vẻ mặt Lục Tiệm Hành hơi chút lúng túng, như là bối rối vì bí mật của mình đã bị người khác bóc trần. Trần Thái đột nhiên cảm thấy mồm miệng mình quá độc, làm tổn thương đến người khác ít nhiều.



Y bỗng mềm lòng một cách khó hiểu, gãi đầu vài cái, đang định nói ra mấy câu mềm mỏng thì lại nghe thấy Lục Tiệm Hành nói: “Cậu đi đi.”



Trần Thái ngẩng đầu nhìn anh.



Lục Tiệm Hành đỏ mặt, hơi có chút thẹn quá hóa giận, giọng nói cũng không lớn: “Nhìn cái gì vậy, chờ bị làm sao!”



“Ồ.” Trần Thái bỗng cũng ngại ngùng, sờ sờ mũi, chậm rãi đi ra ngoài.



Khi đi qua Lục Tiệm Hành, y vẫn không nhịn được ngừng lại, ấp úng nói: “À ừm…”



Mặt Trần Thái nóng bừng, thân thể ngứa ngáy, ngón tay hơi run. Y cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, quỷ thần xui khiến thế nào lại giơ tay, đụng vào cánh tay Lục Tiệm Hành.



Ánh mắt Lục Tiệm Hành nhất thời trở nên sâu hơn rất nhiều… Trần Thái nhìn anh, một giây sau, y nghe thấy Lục Tiệm Hành hít sâu một hơi, sau đó duỗi cánh tay ra cản y lại… Hai người thuận thế cùng ngã xuống giường.



Giường thấp thật tốt a, Trần Thái nghĩ, nói ngã liền ngã, không làm lỡ chuyện.



Cục đá trong lòng Trần Thái rơi xuống. Y hưng phấn đến mức miệng khô lưỡi khô, đợi đến khi quần áo bị người ta lột sạch sành sanh, lúc này mới nhớ tới một chuyện, hô to: “Chờ chút đã!”



Lục Tiệm Hành cho là y đổi ý, lập tức ngừng tay.



Trần Thái cố gắng làm ra biểu cảm ngượng ngùng, nhưng lời nói ra lại không thuần khiết chút nào: “Anh đợi tôi đi tắm sạch đã… À đúng rồi, dầu bôi trơn nhà anh có không? Nếu như không có thì mau gọi ship đi!”



——————-



Chú thích:



(1) Phú quý bất năng dâm: Không bị tiền bạc cám dỗ; giàu sang không đam mê.



(2) Uy vũ bất năng khuất: Không chịu cúi đầu phục tùng trước bất cứ một thế lực, một quyền uy nào.