Bởi vì giả vờ khóc rất thành công nên Lục Tiệm Hành ngủ thẳng cẳng đến tận trưa, địa vị ở nhà Trần Thái cũng khác hẳn trước đó.
Ông Trần dậy sớm hơn anh, không biết lấy từ đâu ra hai cái cần câu cá kiểu cũ, buộc căng dây câu, đợi khi hai người ra khỏi phòng ngủ lập tức hét to muốn cùng ra đập chứa nước câu cá.
Nhà Trần Thái cách đập chứa nước không xa, ba người đi bộ qua đó. Ông Trần tìm hai chỗ hợp phong thủy, cùng Lục Tiệm Hành mỗi người ngồi một bên băng ghế vừa tán gẫu vừa câu. Trong tay Trần Thái không có công cụ, chỉ có thể chạy tới chạy lui làm trợ thủ cài mồi câu cho hai người. Kết quả đợi cho đến khi mặt trời sắp lặn, mồi câu đã dùng không ít nhưng chẳng thấy một con cá nào.
Trần Thái bận rộn uổng công cả nửa buổi chiều, cũng chẳng mò được con cá hay cái cần nào, trên đường về còn đi phía sau giễu cợt: “Hai người ý à, trò chuyện thì rôm rả, cười hô hô ha ha, cá đâu có điếc, cắn câu mới là lạ ấy.”
Ông Trần “hầy” một tiếng, rất không đồng ý nói: “Hồ nước này ngày nào cũng có người qua lại, nhiều âm thanh như vậy cá nghe cũng đã quen rồi, chuyện có cắn câu hay không đâu liên quan đến việc hai bọn ta nói chuyện.”
Trần Thái không phục: “Thế bố bảo có liên quan đến cái gì?”
“Thời tiết hôm nay không đẹp, ” Ông Trần nghiêm túc nói, “Quá nắng, nước thì nóng, cá đâu có bôi kem chống nắng, là sợ ra ngoài bị cháy đen đấy mà.”
Trần Thái không ngờ bố y trước mặt Lục Tiệm Hành mà cũng cãi chày cãi cối không biết ngại như thế, sợ thật.
Nào ngờ Lục Tiệm Hành còn không biết xấu hổ hơn bố y nhiều, phụ họa thêm: “Ngày hôm nay chiều gió cũng không đúng, nếu cá cắn mồi là đi ngược gió, sẽ bị sặc.”
“Đúng, chọn địa điểm cũng không đẹp.” Ông Trần bổ sung.
“Mồi câu cá hơi to, ” Lục Tiệm Hành nói đến đây, lập tức quay đầu nhìn Trần Thái, chỉ trích, “Đây chính là vấn đề của cậu đúng không, cậu móc mồi câu lớn như thế, lũ cá đớp mồi xong sẽ chạy mất, sao có thể mắc câu được.” Anh nói xong còn hỏi đồng đội, “Có đúng không, bố.”
Từ buổi trưa sau khi nói rõ quan hệ của hai người, anh liền gọi bố mẹ rất tự nhiên.
Trần Thái đau đầu vô cùng, vừa nghe anh gọi vậy liền run rẩy, muốn ngăn cũng không ngăn được, bố mẹ y có vẻ yêu thích lắm.
Quả nhiên, ông Trần lập tức đáp lời: “Đúng, chính là tại nó.”
Con nuôi dương dương tự đắc, con ruột vô cùng đau đớn. Ba người cãi nhau đi về, vừa đến dưới lầu đã ngửi thấy mùi thơm.
Buổi chiều sau khi mấy người ra ngoài, bà Trần liền mua một xe đồ về, lúc này trên bàn đã bày đầy đồ ăn. Món xào món hầm món rang đều đủ cả, Trần Thái lấy làm kinh hãi, chạy đến nhà bếp xem, trong đó vậy mà còn có nồi canh hầm bằng nồi áp suất, thịt kho tàu trong nồi đất.
“Sao mẹ làm nhiều thế?” Trần Thái ngạc nhiên nói, “Nhà mình ăn tết cũng đâu long trọng như vậy?”
“Ngày mai mẹ với bố mi phải đi có việc, ” Bà Trần quay lại thấy là y, cười cười, giải thích, “Bà nội bị ngã, mai hai bố mẹ phải về quê xem thế nào, cho nên không thể chiêu đãi Tiểu Lục. Tối nay làm thêm mấy món, trong nồi cũng làm sẵn ít thức ăn cho hai đứa, ngày mai cứ thế mà ăn.”
Trần Thái lo lắng: “Bà nội không sao chứ?”
“Không sao, đang nằm viện quan sát thêm nên cần có người bên cạnh chăm nom.” Bà Trần cười hỏi, “Có câu được cá không?”
“Không, ” Trần Thái nhanh chóng cáo trạng, “Bố con và Tiểu Lục cứ tán phét liên tục khiến cá chạy mất. Thế mà hai người ấu còn trách con làm mồi câu to quá.”
Bà Trần “Ồ” một tiếng, lại hỏi: “Thế sao mi không làm mồi nhỏ đi chút hả?”
Trần Thái: “…”
Bà Trần cũng không cảm thấy sai ở đâu, nhìn y ngẩn người đứng đó, còn thuận miệng khen: “Mẹ thấy Tiểu Lục được lắm, trước đây đáng lẽ không nên nói mi không tìm được đối tượng tốt, nó so với Hứa Hoán còn tốt hơn nhiều.”
Trần Thái coi như tỉnh ngộ rồi, Lục Tiệm Hành lọt vào mắt xanh của hai vị nhà y, chưa cần nói bản thân anh ta vừa cao vừa đẹp trai lại còn giả bộ làm người thành thật, thì cho dù giờ không làm gì hết, bố mẹ y vẫn cứ rất thích. Thế nhưng nếu anh ta là bạn trai thật, trưởng bối yêu thích sau này càng dễ ở chung, song dù sao cũng là giả mà, sau này đến lúc thích hợp phải “chia tay”, Lục Tiệm Hành không chịu trách nhiệm, y về nhà cũng không biết ăn nói ra sao.
Trần Thái suy nghĩ một chút, không thể để cho Bà Trần quá thoả mãn với anh ta được, y đành phải đứng cạnh nói xấu: “Mẹ đừng có bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc, nhìn thì cao to đẹp trai nhưng thật ra rất lười biếng.”
Y không hiểu rõ về Lục Tiệm Hành lắm, chỉ có thể bịa ra mấy tật xấu vu oan cho người ta: “Trông anh ta có vẻ thích sạch sẽ nhưng chưa bao giờ dọn dẹp nhà cửa cả, toàn để cho người giúp việc làm. Nói chuyện khéo léo, nhưng chẳng thò tay làm gì hết, mẹ chưa nhìn thấy bàn tay non mịn của anh ta đấy thôi… Còn là một tên hơi ngốc, người cao to nhưng sức lực yếu xìu, thân thể hư nhược…”
Bà Trần nghe mà sững sờ: “Thật hay giả? Nhìn không giống mà?”
“Nhìn làm sao ra được, ” Trần Thái nói, “Bằng không người có điều kiện tốt như thế lại chịu quen con sao? Mẹ thấy anh ta tốt hơn cả Hứa Hoán nhưng thật ra không bằng được tên kia đâu.”
“Không thể nói như thế, ” Bà Trần lườm y, “Làm người phải biết đủ, mi thấy người ta nhiều bệnh sao không nhìn lại bản thân? Yêu đương thì phải biết quý trọng người trước mắt. Mi đừng có nói thì hay làm thì dở.” Nói xong thấy y cứ đứng im đó không làm gì, vội đuổi ra ngoài, “Mi biến ra ngoài đi, ở đây vướng víu.”
Trần Thái không đạt được mục đích, trề miệng đi ra ngoài. Lúc đẩy cửa thấy bên ngoài có bóng người thoảng qua nhưng cũng không để ý.
Bữa cơm tối hôm nay thật sự quá phong phú, Trần Thái vốn muốn khống chế chuyện ăn uống, nhưng hiếm khi mẹ y xuống bếp làm nhiều đồ ăn đến vậy, có vài món y lại sợ để qua đêm hỏng mất sẽ rất lãng phí, thế là không nhịn được ăn thêm hai bát, no căng cả bụng.
Lục Tiệm Hành ăn còn nhiều hơn so với y, cả một nồi thịt kho tàu, bên trong còn khá nhiều trứng kho thế mà gần như đều vào bụng anh cả.
Sau khi ăn xong bố mẹ Trần Thái xuống lầu đi tản bộ một vòng cho tiêu cơm, Trần Thái đi chuẩn bị trải giường chiếu, lúc này mới bận tâm nhìn Lục Tiệm Hành hỏi: “Anh ăn nhiều như vậy không sợ tức bụng sao?”
Ai ngờ Lục Tiệm Hành lúc ăn cơm vẫn còn vừa nói vừa cười, mà giờ đột nhiên nghiêm mặt, tức giận nói: “Cậu tiếc vì tôi ăn nhiều à?”
“Tôi lo cho anh thôi, ” Trần Thái nói, “Mấy lần trước ăn cơm với anh, nhìn lượng cơm anh ăn không lớn mà, rượu chè ăn uống quá độ không tốt cho dạ dày.”
“Thế thì vẫn là tiếc vì tôi ăn chứ gì, ” Lục Tiệm Hành đỡ bụng như phụ nữ có thai, trợn mắt nhìn y, “Cậu tiếc vì tôi ăn thịt nhà cậu, hay tiếc vì tôi ăn gạo nhà cậu hở.”
Trần Thái: “…” Tên này làm sao đột vô lý thế này?
Lục Tiệm Hành đúng là ăn khá nhiều, lúc này ngồi trên ghế sô pha tự mình xoa bụng, vừa xoa vừa lên án nói: “Tôi cho cậu nghỉ phép, lái xe đưa cậu về nhà, chuyện trò với bố mẹ cậu, tôi đối xử tốt với cậu như vậy, cái tên tra nam nhà cậu lại mãi không quên tình cũ. Còn thấy tôi không so sánh được với hắn, cậu nói coi, tôi có chỗ nào không bằng Hứa Hoán?”
“…” Trần Thái hiểu rồi, liếc anh, “Gì chứ, mới nãy những gì tôi nói chuyện trong nhà bếp, anh đều nghe thấy cả rồi?”
Lục Tiệm Hành cũng không phủ nhận, “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.”
“Tôi đâu còn cách nào khác, ” Trần Thái giải thích, “Người nhà tôi rất tích cực, anh gọi bố mẹ trơn tru như thế, bọn họ khẳng định sẽ coi là thật. Giờ không sao nhưng đợi đến khi anh chia tay với tôi, tôi sao về nhà được?”
“Không phải đã nói rồi sao, ” Lục Tiệm Hành nói, “Tôi phát hiện ra bộ mặt thật của tên tra nam cậu.”
“… Thế không phải là tôi tự dưng muốn ăn đòn à?” Trần Thái quả thực tức đến phì cười, “Chi bằng tôi bôi đen anh, để họ cảm thấy chia tay là chuyện nên làm.”
Lục Tiệm Hành cũng hiểu. Bố mẹ Trần Thái không biết sự tồn tại của Tưởng Soái.
Tra nam ở nhà vẫn là đứa con ngoan.
“Hơn nữa sau này ăn lễ ăn tết cũng rất phiền, ” Trần Thái liếc anh, “Dù sao cũng ở cùng một thành phố, bố mẹ tôi làm đồ ăn ngon muốn gọi anh tới, người khác biếu tặng thứ gì hay ho cũng muốn đưa cho anh. Anh nói đến lúc đó có gặp nhau không?”
“Gặp chứ.” Lục Tiệm Hành chẳng thấy có gì to tát, “Tôi và bố mẹ cậu rất hợp ý, có việc hay không có việc gặp nhau cũng chẳng sao cả.”
Trần Thái nghĩ thầm anh đang kết bạn với hai người bạn già đấy à? Sau này muốn tìm bạn trai thật thì làm thế nào? Đến lúc đó đưa người ta đến nhà tôi ăn cơm hả? Tôi không vui chút nào đâu.
Nhưng mà y thấy Lục Tiệm Hành không phải người suy nghĩ sâu xa, nhắc tới phỏng đoán này là quá vội vàng, nói chuyện này là quá sớm, chỉ lắc đầu một cái bất đắc dĩ nói, “Thôi tùy anh, anh vui vẻ là được rồi.”
Y đi vào phòng trải ga và vỏ nệm sạch sẽ ra, gối thì ra sức vỗ cho mềm ra. Lại lấy từ phía sau tủ ra một cái đệm mềm nhỏ.
Khu Thành Đông này không có cơ sở giải trí nào, đèn đường cũng sớm tắt. Bố mẹ Trần Thái đi một vòng liền quay về nghỉ ngơi. Lục Tiệm Hành cũng không tiện ngồi lâu ở phòng khách, chúc ngủ ngon với hai người rồi cũng đi vào phòng ngủ.
Trần Thái đang ngồi ở bàn nhỏ xem điện thoại di động viết nhật ký, thấy anh đi vào, chỉ xuống giường chiếu nói: “Chăn ga vừa thay cho anh rồi, đều là mới giặt sạch sẽ. Buổi tối anh có cần tắm rửa không?”
“Không cần, ” Lục Tiệm Hành nhìn thấy cái đệm đã trải sẵn, có chút bất ngờ: “Cậu định ngủ dưới đất à?”
Trần Thái nghĩ thầm còn phải hỏi à, không ngủ dưới đất lỡ đụng chạm với anh rồi cọ sát tóe ra lửa thì làm thế nào.
truyen dam my Y không tiện nói thẳng, tìm cái cớ qua loa lấy lệ nói: “Buổi tối tôi ngủ hay động đậy, sợ đá vào anh.” Nói xong thấy Lục Tiệm Hành không tin, liền nêu ví dụ, “Lần trước tôi ngủ chung giường với bạn, bởi vì lúc tối có xem phim hành động nên đêm liền nằm mơ. Hôm sau thức đậy thì thấy bạn tôi tím cả mảng eo, hắn nói đêm tôi ngủ như phát bệnh, hét lớn một tiếng đạp bay hắn ra ngoài.”
Trần Thái thực sự nói thật, bởi vì người chen chung một cái giường với y hôm đó chính là BeBe, Trần Thái đạp một cước người ta bay xuống cuối cuối giường, BeBe tức quá nửa đêm dựng cổ y dậy hai tên đánh nhau một trận. Chỉ có điều nửa phần sau y chưa nói, vì thấy quá mất mặt.
Nhưng Lục Tiệm Hành lại hoàn toàn hiểu lầm rồi. Anh vẫn còn canh cánh chuyện Trần Thái nói anh không sánh bằng Hứa Hoán, nói anh cao to nhưng thân thể yếu xìu, hư nhược.
Lúc này đem so sánh lại, nhất thời tưởng tượng phim hành động thành cảnh tượng như này — Trần Thái và Hứa Hoán cùng nhau xem GV, tên này nửa đêm mộng xuân, lăn qua lăn lại Hứa Hoán khiến eo hắn bị bầm…
Bầm thì bầm đi, Lục Tiệm Hành không phục nghĩ, có gì đặc biệt, còn phải khoe khoang lần nữa.
Anh bĩu miệng, không nói hai lời đi ngủ.
Nhưng Trần Thái lại không buồn ngủ chút nào, y tắt đèn phòng chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ để làm việc.
Trong nhóm chat bạn bè vừa có người gửi thông tin đoàn phim mới, còn có không ít đường link tuyển dụng, truyền thông XX, tập đoàn Tencent, phòng làm việc nghệ sĩ. Trước đây khi Trần Thái không có ý nghĩ đổi nghề, nhìn thấy những tin tuyển dụng thế này đều trực tiếp bỏ qua, nhưng gần đây y lại lưu ý hơn, không nhịn được đều mở link ra nhìn một chút. Những tin tuyển dụng này đều chỉ viết yêu cầu chức vụ và địa chỉ hòm thư nhận CV, cũng không thấy nói đãi ngộ lương bổng thế nào. Giống như một công ty lớn như truyền thông XX, số lượng tuyển dụng rất ít, chỉ có hai trợ lý.
Trần Thái xem lướt qua một lần, không thấy thích hợp. Lại thấy có người hỏi y chuyện thi chứng nhận người đại diện.
Trần Thái lúc này mới nhớ ra, là vào tháng năm này, không biết sẽ có bao nhiêu người đi thi chứng nhận người đại diện nữa.
Y thường nghe những người bên cạnh than thở người đại diện bây giờ thật khan hiếm, yêu cầu sơ đẳng của cái nghề này rất thấp, lại phát triển đến như vậy, nhưng sự thật là hằng năm có rất nhiều người đi thi chứng nhận, khu vực Bắc Kinh năm nào cũng đông nghịt. Thế mà chẳng biết có bao nhiều người thật sự chuyên nghiệp, năng lực cá nhân vượt trội lại không xin được việc, bị các công ty nhỏ vô danh lừa gạt.
Những người còn lại, có thể là sẽ may mắn như mình, tìm một công ty chính quy lại thích hợp để bắt đầu, nhưng đa số vẫn là đi làm công việc trợ lý.
Giới giải trí này nói là rộng mở, nhưng trên thực tế lại cũng là môi trường có tính bài ngoại. Quan hệ giao thiệp mới là “sổ tiết kiệm” đáng giá nhất.
Trần Thái nghĩ tới đây lại có chút nản lòng thoái chí, chép lại thông tin rồi gửi cho người ta, quay đầu lại thấy “sổ tiết kiệm siêu giàu” đang nằm trên giường.
“Sổ tiết kiệm siêu giàu” vậy mà vẫn chưa ngủ, đôi mắt mở rất lớn nhìn y chằm chằm.
Trần Thái sửng sốt, cũng không biết người này nhìn mình bao lâu, tắt điện thoại hỏi: “Sao thế, có phải đèn bàn sáng quá khiến anh ngủ không được?”
Y nói xong để gọn lại đồ trên bàn rồi tắt luôn đèn đi.
Ai ngờ Lục Tiệm Hành lại “ồ” một tiếng, nói trong bóng tối: “Lúc cậu làm việc nghiêm túc vậy mà rất mê người.”
“…” Trần Thái thiếu chút nữa bị câu khen ngợi bất thình lình này làm trật hông, thuận miệng hỏi, “Mê hoặc ai thế? Mê hoặc anh sao?”
“Mê hoặc Hứa Hoán, ” Lục Tiệm Hành hầm hừ, “Người ta là ảnh đế cơ mà, đẳng cấp cao hơn tôi nhiều.”
“…” Trần Thái thở dài trong lòng, nghĩ thầm người này lại ghi thù rồi. Nếu là bình thường có thể y sẽ nói lại hai câu, thế nhưng hiện tại tâm trạng không tốt lắm, chỉ “ừ” một tiếng không nói gì nữa.
Lục Tiệm Hành không ngờ đợi hồi lâu lại chỉ đợi được một câu “Ừ”. Nói nữa thì mình lại có vẻ quá hẹp hòi, không nói thì ngủ không được.
Trần Thái còn đang suy nghĩ đến chuyện công việc sau này, trở mình, lại thấy trên vai bị người vỗ vỗ.
Lục Tiệm Hành thò nửa người ra khỏi giường, cúi đầu giục y: “Cậu lên đây ngủ đi.”
Trần Thái vừa định từ chối, Lục Tiệm Hành lập tức nói: “Hôm nay tôi gọi bố mẹ cả nửa ngày, cầm bình mật hoa trà nhà cậu, ăn thịt của nhà cậu, nếu lại để cậu ngủ dưới đất thì thật không ra gì. Nếu cậu không lên tôi cũng cũng không ngủ, hai ta cùng ngủ dưới đất.”
Trần Thái ngơ ngác, lại sợ anh vẫn khăng khăng thế là đành phải ôm chăn lên giường.
Chiếc giường 1m50, nói hẹp không phải quá hẹp, hai người vẫn có thể nằm được, thế nhưng nói rộng thì chẳng hề rộng. Cách hai cái chăn mỏng, cánh tay hai người đặt cạnh nhau, vai sát bên vai.
Trong đêm khuya yên lặng như tờ, tiếng hít thở của hai người càng trở nên rõ ràng.
Trần Thái đột nhiên cảm giác thấy không thoải mái, hô hấp nhanh hơn thì dễ bị hiểu lầm, mà thở cùng nhịp với Lục Tiệm Hành thì lại thấy không tự nhiên, thế là đành phải cố gắng kìm nén, hô hấp thật nhẹ.
Y không nhịn được nghĩ đến buổi tối mấy ngày trước, mình mượn rượu cầu hoan, đèn không bật đã lôi kéo Lục Tiệm Hành lăn xuống thảm trải nền… Lúc đó là rất sảng khoái, giờ nghĩ lại mới thấy lá gan khi ấy cũng thật lớn, chẳng hề sợ bị người ta từ chối.
Giờ thì không được, lá gan y lại nhỏ rồi. Y bỗng thấy ngượng ngùng, cổ họng khô khốc, luôn có suy nghĩ không thích hợp nảy ra trong đầu, vì vậy rụt vai dịch ra bên ngoài từng chút một.
Lục Tiệm Hành có thể cảm nhận Trần Thái đang tránh ra ngoài, ban đầu anh vẫn nhắm hai mắt làm như không để ý, không ngờ tên này cứ dịch mãi không chịu ngừng.
“Cậu trốn cái gì?” Lục Tiệm Hành không nhịn được hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn, quả nhiên nửa người Trần Thái đã gần như chìa ra ngoài khoảng không.
Trần Thái thấy mặt rất nóng, nhỏ giọng nói thầm thì: “Tôi không trốn, chỉ đang xoay người thôi.”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên thấy eo bị ôm chặt — Lục Tiệm Hành đưa tay qua kéo cả người y lẫn chăn sát vào trong.
Trần Thái bị động tác đột ngột của anh khiến cho hết hồn, khi y quay đầu nhìn lại cũng vừa hay là lúc Lục Tiệm Hành hơi nhổm người dậy, hai bên đụng vào nhau, Trần Thái vừa vặn lăn vào trong lòng anh.
Bầu không khí nhất thời trở nên không đúng lắm.
Lục Tiệm Hành không mặc quần áo.
Áo ngủ của anh vốn đã được xếp gọn trong vali nhưng sáng sớm trước khi xuất phát đã bị Trần Thái vứt lại nhà. Lúc này anh chỉ mặc mỗi cái quần lót, cả người trần trụi, thân dưới cứng rắn.
Trần Thái không ngờ người này đột nhiên có phản ứng, lúc này y đang nằm ở dưới người đối phương, càng thấy mặt nóng bừng. Giơ tay đẩy Lục Tiệm Hành ra, lòng bàn tay vừa đụng vào lồng ngực người này cứ như chạm vào điện, tê dại chốc lát.
Trần Thái nghĩ mình bây giờ chính là ví dụ điển hình nhất cho câu “nghiện mà còn ngại”…
Lục Tiệm Hành vốn chỉ là muốn kéo người vào, giờ phút này dư vị bị khiêu khích lần trước rục rịch kéo đến, nào có nhịn được nữa. Anh dứt khoát tốc chăn Trần Thái lên, xoay người đè lên người y.
Trần Thái sốt sắng, đè thấp giọng nói: “Bố mẹ tôi ở sát bên đấy, anh… nhè nhẹ thôi.”
Lục Tiệm Hành cũng căng thẳng, một tay kéo quần ngủ của y xuống, chóp mũi cọ cọ lên sườn mặt y, “Tôi sẽ chậm chút, cậu đừng kêu.”
Thương lượng như thế xong, tay anh mới lướt qua eo Trần Thái, khiến y không kiềm chế được rên lên một tiếng.
Hai người nhất thời như hai tên trộm, sợ đến mức cả người toàn mồ hôi.
“Nếu không, chờ đến ngày mai?” Trần Thái miệng khô lưỡi khô, tuy rằng cũng muốn nhưng vẫn do dự, “Ngày mai bố mẹ tôi không có nhà.”
“Được, ” Lục Tiệm Hành cũng cảm thấy để cho người lớn phát hiện ra thì không hay lắm, cố gắng nhẫn nhịn, nằm trở lại, “Vậy thì chờ.”
Nhưng mà mới chờ chưa được vài giây, anh lại nhào tới lần nữa.
“Không được, không đợi được nữa rồi, ” Lục Tiệm Hành thầm mắng một tiếng, cúi đầu hôn xuống, “Tối nay ăn nhiều hàu…”
———————
Lời tác giả:
Hàu có tác dụng tráng dương.