Ngài Sói Của Tô Sa

Chương 118: dan dan thau hieu




nhà họ Tô rốp rẻng khi nghe tin Pamela mẹ tròn con vuông, ai cũng muốn tới Pháp để thăm hỏi, nhưng Tô phu nhân lại không muốn làm phiền con cháu nghỉ ngơi. Ở đó cũng không thiếu người giúp việc có thể chăm sóc chu toàn.

Con dâu trưởng của bà là người Âu, văn hóa có khác biệt, lại cũng có vẻ không thân thiết với nhà chồng nên khiến bà có chút chạnh lòng.

- Anh, bọn em có thể qua đó không?

Tô Tử Du háo hức hỏi anh trai, Tô Khê Hạc chỉ "Ừ" một tiếng.

- Em hỏi thật đó, anh "ừ" là em qua thăm chị và cháu luôn nè.

Kết quả Tô Khê Hạc "ừ" ba tiếng.

Rồi hồm sau, anh ngỡ ngàng khi thấy ba thắng em lù lù trước cửa biệt thự.

Ba tiếng "ừ" là ba người, và ở ba ngày.

Bồng nhiên đông đúc náo nhiệt hẳn, Pamela cũng không ngờ anh em nhà chồng nhiệt tình và thân nhau như vậy.

Chẳng bù cho Pavot, chị sinh con có khi cũng chưa biết gì.

***

Ấy thế mà Baren lại biết trước cả người em sinh đôi của Pamela, còn gửi cả quà sang cho bạn thân nữa.



- Pamela sinh hai đứa trẻ, một trai và một gái.

Baren ôm Cẩm Linh trong lòng, vuốt mái tóc đen dài của cô.

- Ừm.

Hai người chia tay, bốn người hạnh phúc. Nếu không thể cùng nhau hạnh phúc, thì mình nhìn nhau hạnh phúc bên người khác vậy.

"Thành phố lớn quá, chứa cả ngàn người, nhưng không chứa nổi hai ta".

Baren biết Cẩm Linh vẫn có một cảm xúc đặc biệt khi nhắc tới Tô Khê Hạc. Nhưng anh chấp nhận, ai cũng có những thầm kín riêng tư của riêng mình. Anh không thể ra lệnh cho cô bắt cô phải xóa sạch sẽ những gì liên quan tới đối phương được.

- Baren, sao anh không đi làm vậy. Anh không đi làm thì lấy gì để nuôi sống chúng ta.

Cô đổi chủ đề sang một chuyện khác.

- Nhà anh giàu mà.

Không thể ăn không ngồi rồi được. Anh xem, nhà ta còn bao nhiêu người làm nữa kìa.Cẩm Linh nghĩ đám thuộc hạ của Baren chỉ đơn thuần là người làm.

- Anh cho em thẻ rồi, em còn lo lắng sao.

Baren cho cô một chiếc thẻ tín dụng để cô yên tâm chi tiêu cho bản thân, nhưng kết quả cô đi gửi tiết kiệm hết.



Còn lo lắng chi tiêu trong nhà.

Hay là em đi làm nhé, anh không cần lo nuôi em nữa.Anh dư sức nuôi em mà.Ứ, em sẽ không dùng tiền của anh phung phí đâu.Cẩm Linh ở đây chưa làm được gì, cô rất biết điều, nhu cầu ngoài ăn uống cũng không sắm sửa gì khác. Quần áo không, mĩ phẩm không, trang sức cũng không.

Baren nhiều nhất chính là tiền. Thậm chí nhà Vaiksar có cả mật thất riêng chứa cả kho vàng và cả tải tiền mặt.

Vậy mà một cô gái lại nghĩ ngợi cho anh, thay anh tiết kiệm góp nhặt chút một. Anh cho cô bao nhiêu, cô đều để dành bấy nhiều.

Baren ở địa bàn của mình, thực ra mỗi khi sau khi Cẩm Linh đã ngủ, anh đều bận rộn xử lý công việc tới tận gần

sang.

Đêm nay cô bất chợt tỉnh giấc, thấy bên cạnh lạnh tanh. Cô đi tìm anh, thấy Baren đang ngồi ở ghế trong thư phòng, mệt mỏi day day trán, đèn cũng không bật sáng mà chỉ đề chiếc đèn bàn.

Cô khẽ đi vào, anh giật mình nhìn thấy cô.

- Sao lại tỉnh rồi?

Cẩm Linh không đáp, cô ngồi lên tay vịn của chiếc ghế, cụng đầu vào anh âu yếm.

Baren mỉm cười, dựa cả đầu vào ngực cô. Hai người lặng lẽ ôm nhau, không nhất thiết phải nói lên lời.

Cẩm Linh bình thường thấy anh tưng tửng, trước chỉ nghĩ anh là giảng viên âm nhạc sống bay bổng lạc quan, thì ra cũng có lúc sắc mặt mệt mỏi suy tư như này.