Ngài Sói Của Tô Sa

Chương 14: tranh giành




Anh em nhà họ Tô sốt sắng cả đêm tìm chị và cháu. Đây không phải địa bàn Đông Thành và Bắc Thành nên tìm kiếm mất chút thời gian.

Ở biệt thự khác của Tinh Kính Đằng, Tô Sa tỉnh dậy thấy con trai cũng đang nằm cạnh mình. Chiếc giường lớn với nệm êm, không gian xa hoa nhưng lại thấy lạnh lẽo. Có một người đàn ông ngồi dựa lưng trên sofa, chân vắt chéo đang nhìn họ.

- Anh đã làm gì? Sao tôi lại ở đây?

Cô sờ con trai, có vẻ là thằng bé đang ngủ, người không có vết thương gì.

- Em yên tâm, tôi không làm hại con mình.

Cô quay ngoắt ra phản bác:

- Đó không phải con anh, anh bị hoang tưởng à.

- Hoang tưởng hay không thì mai sẽ biết.

- Tôi và thằng bé phải đi.

- Ở lại đây! Không đi đâu hết!

- Anh không có quyền làm vậy. Như này là giữ người trái phép! Là phạm pháp!

- Ồ, em mà cũng biết tới pháp luật à. Ngoan ngoãn ở lại đây, mai tôi sẽ xử lý em.

- Tinh Kính Đằng, anh bị dở hơi à.

Anh đi ra rồi chốt cửa, mặc cho Tô Sa hằn học chửi bới. Cô muốn mở cửa nhưng bất lực, không dám làm loạn ầm ĩ vì sợ con trai tỉnh dậy và sợ hãi.

Cô thở dài trở lại giường, nằm xuống ôm lấy Tu Kiệt, tự trấn an mình là cứ phủ nhận thôi. Cô giấu Tu Kiệt rất kĩ, đến khai sinh cũng khống năm. Anh sẽ nghĩ đó là con người khác thôi.

Có một sự thật là, Tô Sa chưa từng gặp gỡ người đàn ông nào ngoài người đàn ông ở Anh năm đó.



Sáng bảnh mắt, cửa mở ra, Tô Sa bật dậy tới chất vấn.

Cả đêm cô không ngủ, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

- Giờ đi được chưa?

- Em đi, thằng bé ở lại.

- Anh lại làm sao đó, nó không phải con anh, anh giữ làm gì.

- Tôi cho em một cơ hội nữa, nói xem có phải con tôi không.

- Đương nhiên là không. Anh nghĩ tôi có mình anh chắc.

Tinh Kính Đằng tức giận, không muốn con trai thấy cảnh này nên đã lôi Tô Sa về phòng mình. Cô vừa đi vừa kháng cự:

- Đau tôi, anh dám đụng đến tôi, Tô Giới sẽ không để anh yên.

- Em nghĩ tôi sợ. Tân gia tôi còn giết được, em nghĩ tôi không dám sờ tới Tô gia.

- Quả nhiên là anh, thằng bé sao có thể là con của kẻ máu lạnh như vậy.

Vào phòng, cánh cửa đóng rầm một cái, Tô Sa bị ném lên giường. Một phong giấy được ném thẳng vào mặt cô.

- Anh làm giả đúng không?

- Đúng hay không em tự biết!

Tô Sa không ngờ ngay đêm qua Tinh Kính Đằng đã lấy tóc của Tu Kiệt đi giám định ADN. Nhanh nhất là sáng nay mới có kết quả, nên anh giữ cô lại để dằn mặt.



- Nó không phải con anh, lúc ấy anh đều cho ra ngoài.

- Xác suất vẫn có thể. Hơn nữa, lần thứ 3 tôi không hề cho ra ngoài. Đến kết quả ADN kia mà em còn lớn giọng.

Tô Sa cười điên:

- Cái gì mà lần thứ 3.... Khoan đã, anh nói gì?

Cô nhớ lại, sau đó trừng mắt tát cho đối phương một cái:

- Anh.... Lần thứ 3 sao tôi không biết?

- Lúc đó em sốt và ngủ li bì!

- Như thế là xâm phạm! Anh là tên khốn nạn!

Cô phẫn nộ định đánh thêm cái nữa thì đã bị Tinh Kính Đằng giữ chặt ép xuống giường:

- Khi đó em rất phối hợp, cũng rất thỏa mãn. Hai lần rồi, mà em còn nói tôi xâm phạm.

- Tôi không hề biết, nếu biết tôi sẽ không đồng ý.

- Thế sao em vẫn sinh nó ra, thậm chí còn giấu tôi?

- ....

- Tôi nhất định phải nuôi thằng bé.

- KHÔNG! Không ai có thể tách con ra khỏi tôi hết. Có chết tôi cũng không để nó bên người bố nguy hiểm như anh!

- Em đâu có kém, Tô Giới nhà em thì trong sạch lắm à?