Ngài Sói Của Tô Sa

Chương 37: sự phẫn nộ của người mẹ




Đêm ấy Tô Tử Du không ngủ mà ở phòng máy gấp gáp gõ phím, mắt đảo hết màn hình nọ sang màn hình kia. Tới tận trưa hôm sau mới nhấn Enter một cái, sau đó ngả người cười lớn nghĩ về chiếc xe sắp về tay.

Cậu không biết ý đồ của chị gái là gì, nhưng cậu biết chị sẽ không làm gì vô nghĩa.

***

Pavot tới Tô gia, nhìn Tô Khê Hạc khó hiểu.

Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, sao lại gián đoạn vậy?Cậu ở đây đợi chút. Tôi phải đi gặp chị.Ở biệt thự lớn nhất, Tô Sa đang quỳ gối ngoài sân. Tô Khê Hạc không ngờ chị dám to gan tới mức này. Tô Tinh Vũ và Tô Tịnh Khang nhận tin cũng gấp gáp trở về.

Miêu Miêu hốt hoảng đập cửa gọi chồng. Cả đêm thức nên Tô Tử Du đang ngủ say như chết.

- Dậy đi, lớn chuyện rồi. Nghe người làm nói mẹ đang phạt chị.

Tô Tử Du bật dậy, đầu bù tóc rối, không thèm lấy xe thăng bằng mà chạy như bay tới chỗ mọi người.

Tô Sa đã nhờ em út hack vào các hệ thống để moi móc các thông tin bất lợi của các cổ đông lớn tại Tô Giới, cả những thân tín đắc lực của mẹ. Sau đó cô uy hiếp họ, bắt họ làm đồng minh và đoạt quyền của mẹ mình.

Mọi hoạt động của Tô Khê Hạc lập tức bị Tô Sa khống chế.



Khi 4 em trai tới nơi hoang mang thấy mẹ đang cầm roi da. Chị gái thì nín chặt môi quỳ bên ngoài.

Ngô Quân Như chưa từng phẫn nộ đỉnh điểm như vậy, vung tay lên hướng về phía con gái. Tô Sa không né tránh, nhắm chặt mắt chịu trận.

Người đỡ cho Tô Sa không phải Khê Hạc hay Tử Du, mà là Tô Tịnh Khang. Cây roi quất mạnh vào lưng anh kêu tới mức ám ảnh. Chiếc sơ mi trắng hắn lên một vệt đỏ dài làm tất cả kinh sợ.

Tô Khê Hạc vội vã quỳ xuống bên cạnh.

- Xin mẹ, đừng!

Tô Tinh Vũ và Tô Tử Du cũng theo anh trai quỳ hết xuống. Miêu Miêu lật đật đuổi tới, chưa rõ gì nhưng cũng quỳ nốt.

- Khốn khiếp lại còn bao bọc nhau kiểu này. Ta nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà à. Tô Sa, con được lắm, sao ta lại đẻ ra đứa con gái như này cơ chứ.

Ngô Quân Như điên tiết quất roi vào chậu cây cạnh đó. Cả chậu cây cảnh xinh đẹp đồ rầm vỡ tan tành. Miêu Miêu sợ hãi, từ ngày về làm dâu cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng dã man này.

Tô Sa ôm Tịnh Khang mà xót xa.

Sao phải đỡ cho chị, em ngốc lắm. Chị tự làm tự chịu được mà.Chị ăn đòn xong mất công em lại phải làm thẩm mĩ trị sẹo cho chị.Tô Tịnh Khang ngồi thẳng lên, rồi lại quỳ và nói.

- Mẹ, đánh thể đủ chưa. Nếu chưa thì mẹ đánh nốt đi, đánh cho hả dạ rồi nói chuyện ạ.



Ngô Quần Như bực mình nghiễn răng nhìn các con. Lại giơ roi lên. Lần này là Tinh Vũ và Khê Hạc cùng lao vào đỡ. Tô Tử Du thì vội vàng lẩy tay che mắt Miêu Miêu lại.

Người mẹ bất lực nhìn các con bao bọc nhau. Bà vứt roi xuống, rồi chửi:

- Một lũ vô dụng. Quỳ ở đó cho ta.

Tô Sa lúc này khóc rồi, nhìn các em bảo vệ mình lòng rất áy náy.

- Chị xin lỗi, chị xin lỗi.

Khê Hạc mắt đỏ ngầu nhìn cô, sau đó mấy anh em đỡ nhau dậy.

Tô Sa nhìn Châu Thâm ở xa, phân phó:

- Đưa tụi nó đi xử lý vết thương đi.

Còn cô?Tôi sẽ quỳ đến khi mẹ nguôi giận.Pavot ở một góc khuôn viên chứng kiến cảnh này cũng thấy rất thú vị. Chị chị em em xem ra tình cảm cũng rất đoàn kết. Đúng là hiếm thấy.

Anh bao năm lăn lộn trong giới, cảnh anh em tranh giành, vợ chồng phản bội, tàn sát giấm đạp nhau giành quyền lợi như cơm bữa. Thế mà nhà họ Tô lại không như vậy. Quả là mở mang tầm mắt.