Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 67: Ngoại truyện




Sáng sớm, Trang Hãn Học đang ngủ mơ màng thì bị một bàn tay nhỏ vỗ vào mặt. Hắn duỗi tay sờ s0ạng trên giường, chạm phải một vật gì đó mềm mềm, ấm ấm.

Trang Hãn Học giật mình, thấy có đứa bé lạ hoắc trên giường mình thì mặt tái mét: “Cái gì đây?!”

Thu Triết Ngạn đã dậy từ sớm, cầm bình sữa bước vào: “Cái gì là cái gì? Anh nhặt về mà anh còn không nhớ hả?”

Trang Hãn Học mới dần nhớ lại… À phải rồi, hôm qua người yêu cũ của hắn bỏ con lại cho hắn, vì không biết đưa nó đi đâu nên hắn đành mang tạm về nhà.

Thu Triết Ngạn đưa bình sữa cho hắn: “Đây, cho bú đi. Em thay ga trải giường. Tránh ra.”

Thu Triết Ngạn mặt mày hầm hầm, cau mày làm việc.

Trang Hãn Học không dám hó hé gì.

Em bé khá ngoan, không khóc không quấy, tròn xoe đôi mắt nhìn Trang Hãn Học, cười toe toét.

Trang Hãn Học còn chưa rửa mặt, tóc tai bù xù, làm mặt xấu với bé, chọc bé cười khúc khích.

Trang Hãn Học nhớ lại chuyện tối qua, hắn vừa gặp Thu Triết Ngạn đã nói hớ – mặc dù hắn vốn không định giấu giếm anh.

Sau đó hắn bị Thu Triết Ngạn lôi về nhà, thành thật khai báo mọi chuyện.

Trang Hãn Học còn nhấn mạnh: “Ch-Chính là cái người… chêt tôi vô dụng, tôi không muốn kết hôn, nên nửa đêm cô ấy ném đồ của tôi ra đường đó. Đứa bé này thật sự không phải con tôi, em tin tôi đi mà.”

Mặt mày Thu Triết Ngạn tối sầm: “Em có nghi ngờ gì anh đâu. Lúc đứa trẻ còn trong bụng thì anh đã ở bên em rồi, cả ngày anh chẳng ra khỏi cửa, cái đó của anh có dùng lung tung hay không, em còn không biết à?”

Trang Hãn Học: “Đúng đúng.”

Thu Triết Ngạn hỏi: “Nhưng giờ anh định làm sao? Cứ giữ đứa trẻ lại luôn à?”

Anh muốn có một đứa con lắm phải không? – Thu Triết Ngạn muốn hỏi nhưng lại nhịn.

Trang Hãn Học không hề do dự, thẳng thắn: “Nó có cha ruột, mẹ ruột, có ông bà ngoại, tôi giữ nó làm gì? Tôi không nuôi đâu. Chỉ là nó là con của người quen, bỏ mặc cũng không đành.”

Sắc mặt Thu Triết Ngạn dịu xuống một chút: “Vậy thì mau liên lạc với gia đình cô ta, gửi đứa bé về cho họ đi. Đâu phải con chó con mèo mà nhặt về nhà.”

Trang Hãn Học ngơ ngác “ò” một tiếng: “Tiểu Thu, em không quan tâm à?”

Thu Triết Ngạn lạnh lùng đáp: “Em không quan tâm.”

Anh nhịn một lúc rồi bổ sung: “Nếu anh nhặt một đứa bé không quen biết về thì thôi. Nhưng đây là con của bạn gái cũ, em vừa nhìn đã nghĩ đến việc anh từng thân mật với người phụ nữ đó, em không thể chấp nhận được.”

“Em không muốn nhìn thấy nó. Anh bế nó đi chỗ khác đi.”

Ôi, lại ghen rồi.

Hẹp hòi ghê.

Trang Hãn Học thầm nghĩ.

Nhà họ khá rộng, Trang Hãn Học đáng thương bế em bé đáng thương sang phòng ngủ phụ.

Hắn đã mua tạm một số đồ dùng cho trẻ sơ sinh, nhờ cửa hàng giao hàng tận nơi, nhưng họ chưa giao đến.

Thu Triết Ngạn ghen suốt nửa tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếng Trang Hãn Học đang dỗ em bé cười, lại tò mò muốn đi xem cái tên dở hơi ấy đang làm gì.



Nhưng chưa kịp đi thì bên kia đã vang lên tiếng khóc chói tai của đứa bé.

Trang Hãn Học chẳng hiểu ra sao: “Sao bé con lại khóc thế này?”

Bên đó em bé khóc, bên này chuông cửa reo lên.

Trang Hãn Học không rảnh tay, bèn gọi Thu Triết Ngạn ở ngoài: “Tiểu Thu mở cửa giùm tôi với, người giao hàng đến đó.”

Thu Triết Ngạn không muốn đếm xỉa đến hắn nhưng cuối cùng vẫn đi mở cửa, rồi lại giật mình.

Trang Hãn Học không chỉ mua sữa bột, bình sữa, tã giấy, quần áo nhỏ, giày dép và các vật dụng cần thiết khác, mà còn mua cả nôi, đồ chơi, thảm bò, hắn mua tất tần tật.

Thu Triết Ngạn tới hỏi hắn: “Sao anh mua nhiều thứ thế?”

Trang Hãn Học nói: “Chỉ mua tạm vài món thôi mà, có bao nhiêu tiền đâu, đúng không? Bé con, bé xem chú mua bao nhiêu đồ cho bé nè, làm ơn đừng khóc nữa, nhé?”

Bé con vẫn khóc.

Đầu Thu Triết Ngạn đau như búa bổ.

Trang Hãn Học ẵm bé như ẵm chó: “Sao bé cứ khóc mãi thế?”

Đột nhiên, Trang Hãn Học cứng đờ người: “Chết tiệt… Tiểu Thu, em có… ngửi thấy mùi gì không…”

Thu Triết Ngạn: “…”

Trang Hãn Học như đang ôm một quả bom, vô cùng hoảng loạn.

Chuyện gì thế này! Thu Triết Ngạn không chịu nổi nữa, quát: “Đưa em.”

Miệng thì hung dữ nhưng động tác lại rất khéo léo, chỉ một lúc sau đã ru em bé ngủ say rồi.

Thu Triết Ngạn thay tã rồi pha sữa cho bé bú.

Em bé bú sữa một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi, cố tỉnh táo để bú thêm vài ngụm nữa, nhưng cuối cùng cũng chịu thua trước cơn buồn ngủ.

Thu Triết Ngạn thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận rút bình sữa ra, hỏi nhỏ Trang Hãn Học đang quấy rối bên cạnh: “Anh dọn nôi chưa?”

Trang Hãn Học gật đầu lia lịa: “Trải rồi trải rồi.”

Hai người như đang gỡ bom, tinh thần căng thẳng, hồi hộp đặt em bé vào nôi…

Vừa buông tay, em bé như bị bỏ rơi, lập tức tỉnh dậy, òa khóc.

Trang Hãn Học nổi da gà: “Tiểu Thu!!!”

Thu Triết Ngạn vội vàng bế bé lên, vừa bế lên bé đã nín khóc.

Hai người loay hoay một hồi lâu, kể cũng lạ, em bé này cứ bế là nín, để một mình là lại khóc.

Cuối cùng không thể đặt bé vào nôi, họ đành trải một tấm chăn nhỏ giữa giường lớn của mình, đặt thêm tấm lót chống thấm rồi cho bé nằm ở giữa, như vậy em bé mới không quấy khóc nữa.

Vẫn chưa xong.

Cứ ba, bốn tiếng lại phải cho bú một lần.



Ông trời con này rất quấy.

Hai người bị làm phiền cả đêm, luống cuống tay chân chăm bé, không thể ngủ ngon.

Không, Trang Hãn Học mệt quá nên đã ngủ gà ngủ gật rồi.

Mặc dù chỉ mới qua một đêm, nhưng hắn cảm thấy mình như già đi năm tuổi.

Hắn vụng về bế bé cho bú, mặt mày thì ngơ ngác. Tư thế bế trẻ này là do Thu Triết Ngạn dạy

Thu Triết Ngạn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn vừa tức cười lại vừa giận: “Ngốc à? Mệt chưa? Xem lần sau có dám tùy tiện nhặt trẻ con về nhà nữa không?”

Trang Hãn Học lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám, không dám, không dám.”

Thu Triết Ngạn biết cái tên này sợ thật rồi, bèn đưa tay ra nói: “Đưa đây, anh đi rửa mặt đánh răng đi.”

Trang Hãn Học rửa mặt đánh răng xong đi ra, thấy Thu Triết Ngạn thuần thục cho bé bú, liền hỏi: “Tiểu Thu, sao cái gì em cũng biết hết vậy?”

Thu Triết Ngạn nói: “Hồi trước em giúp chị chăm cháu. Cũng không khó, chỉ cần kiên nhẫn thôi.”

Bây giờ Trang Hãn Học nhìn em bé trắng trẻo mũm mĩm trong lòng anh, thái độ đã khác hẳn lúc đầu, hắn nhìn sinh vật nhỏ bé kia như đang nhìn một con quái vật nhỏ!

Trời ơi, đáng sợ quá!

Thu Triết Ngạn hỏi: “Sao bạn gái cũ của anh không bỏ đứa bé cho ai khác mà lại bỏ cho anh?”

Trang Hãn Học dang tay ra, lý lẽ hùng hồn: “Bởi vì tôi vừa tốt bụng lại còn mềm lòng chứ sao, từ nhỏ đến lớn ai cũng công nhận là tôi dễ lừa!”

Thu Triết Ngạn cười run cả người: “Hahahaha. Anh tự hào ghê nhỉ?”

Trang Hãn Học cười hì hì, gãi đầu nói: “Không, không, tôi cũng có muốn vậy đâu, tự nhiên thế thôi, tôi cũng không biết tại sao. Chắc cô ấy thấy tin tức của tôi trên mạng, biết tôi có tiền, chúng tôi từng quen nhau, cô ấy cũng biết tôi không phải người lòng dạ sắt đá.”

Cuối cùng cả hai cũng dỗ được bé ngủ.

Trang Hãn Học lau giọt mồ hôi không có thật, nói: “Tiểu Thu, em giúp tôi tra xem cô ấy có thể đi đâu và lấy số liên lạc của ba mẹ cổ luôn nhé?”

Thu Triết Ngạn hỏi: “Anh không biết số liên lạc với ba mẹ cô ấy à? Không phải suýt kết hôn hả?”

Trang Hãn Học nói: “Suýt kết hôn nghĩa là không thành mà? Nếu tôi muốn gặp ba mẹ cô ấy thì tôi có bị đuổi ra đường không?”

Trang Hãn Học làm bộ đáng thương: “Tiểu Thu, Tiểu Thu tốt bụng, xin em đấy. Cứu tôi với. Sau này tôi sẽ không nhặt bừa thứ gì về nhà nữa. Tôi sắp khóc rồi nè.”

Thu Triết Ngạn thấy sảng khoái trong lòng: “Chịu hết nổi rồi à? Đêm qua còn ra vẻ đức cha lắm mà.”

Trang Hãn Học mệt lã, hắn làm bừa vài động tác cầu nguyện: “Nguyện cho thiên đường không phải chăm sóc con của loài người. Amen.”

“Tiểu Thu, giờ tôi đã xác định rồi. Tôi chỉ thích chơi với trẻ con tầm ba bốn tuổi thôi. Nhỏ thế này, tôi chịu không nổi.”

Hắn chọc chọc vào má em bé: “Tôi thà nuôi mười con chó còn hơn nuôi một đứa bé!!”

Thu Triết Ngạn hài lòng: “Lần cuối cô ấy xuất hiện là ở ga tàu cao tốc, mua vé đi thành phố K, cụ thể đi đâu thì em chưa tra ra, cô ấy không thuê khách sạn.”

“Em tìm được địa chỉ ba mẹ cô ấy rồi. Cứ hỏi thử xem sao.”