Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 24: Cái giá phải trả




Vân Hi xem lần lượt theo thứ tự từ trên xuống dưới, tệp đầu tiên bao gồm giấy tờ nhà đất và tiền bên ngoài của mẹ cô. Mỗi tháng vẫn có một số tiền nhất định được giao dịch ở bên ngoài, không hề ghi rõ người nhận là ai...

Vân Hi lật sang tờ thứ hai liền phát hiện đây chính là giấy siêu âm khi mẹ cô mang thai Lạc Thanh, nhưng trước giờ cô chưa từng thấy mẹ cô khoe khoang về việc đáng tự hào này với bên ngoài. Vì theo truyền thống của giới nhà giàu, việc một người phụ nữ mang thai con trai chính là niềm vinh hạnh của cả gia tộc, đứa bé trai ấy sau khi sinh ra sẽ được thừa hưởng một nền giáo dục hoàn mỹ lẫn vị trí thừa kế trong tương lai...

Nhưng khi mẹ cô mang thai Lạc Thanh, không có bất kì buổi tiệc nào được tổ chức, cũng không có bất kì điều gì được công khai cùng với các gia đình trong giới thượng lưu. Kể tù lúc đó trở đi thái độ của cha cô thay đổi hoàn toàn, rất nhiều cuộc cãi vã diễn ra giữa bọn họ...và đi đến kết quả cuối cùng chính là chia phòng ra ngủ riêng...

Vân Hi đoán rằng việc mẹ cô mang thai Lạc Thanh có liên quan đến chuyện cha cô rượu chè đến mức nợ nần một số tiền lớn. Nhưng lý nào cha cô lại không đuổi bà đi khi bà làm chuyện có lỗi với ông cơ chứ...

Vân Hi khoan tính đến chuyện đó liền tiếp tục xem số giấy tờ còn lại, vốn tưởng rằng không có gì quan trọng cho đến khi thấy đơn xin ly hôn ở phía cuối cùng. Nhưng trên giấy chỉ có chữ ký của cha cô...còn mẹ cô không hề kí tên vào...

Vân Hi có cảm giác không yên tâm về gia đình của mình, dường như trong suốt thời gian chung sống, bọn họ vẫn luôn lừa dối nhau...hay có thể nói là bằng mặt không bằng lòng. Nếu phải đưa ra kết luận xấu nhất thì cô nghĩ rằng chính mẹ mình là người có lỗi trước...

Vân Hi vẫn đang chìm vào dòng suy nghĩ dài đằng đẵng của mình, đột nhiem có một nhóm người không quen không biết xuất hiện trước cản ánh nắng trước mặt cô khiến Vân Hi khó chịu ngước mắt lên nhìn thử...

"Có chuyện gì à...?"

Vân Hi không nhớ rằng cô có quen biết những người này hay không, nhưng tên con trai cầm đầu trong số bọn họ nhanh chóng tiến lên trước đập mạnh bàn gây sự chú ý với cô trước...

"Không có gì, chỉ là anh đây thấy cô em vô cùng xinh đẹp...muốn mười em đi ăn tối thôi..."

Vân Hi không quan tâm đến lời nói của một tên nhóc chuyên đi trêu ghẹo con gái nhà người khác. Cô cần về sớm để năn nỉ cái tên sói lớn Trình Thiếu Phàm, kẻo hắn đuổi cô đi thật thì kế hoạch xem như đổ bể mất...



"Tránh ra, tôi phải về..."

Vân Hi dọn đồ vào trong balo định rời đi nhưng lại bị bọn họ cản lại. Cái tên cầm đầu vừa nãy lại cố tình tiến đến phía cô có những động chạm quá đáng, giọng nói cợt nhả bắt đầu cất lên...

"Thôi nào, em đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi à..."

Vân Hi gạt phắt tay của tên kia ra, cô liền nhìn đến phù hiệu trong áo sinh viên liền biết tên hắn là Tiểu Long. Có lẽ cũng thuộc dạng con nhà có tiền nên mới dám lộng hành trong trường như thế này...

"Em trai à, lo học hành cho đàng hoàng đi...trước khi em không còn đi học được nữa đấy..."

Tiểu Long như bị chọc tức liền đưa tay tát thẳng lên mặt của Vân Hi khiến cô ngã xuống đất. Cậu ta cùng bọn người đi cùng cười phá lên đợi Vân Hi khóc lóc cầu xin tha thứ...nhưng đáp lại mong chờ của bọn họ chính là khuôn mặt thập phần tà ác của cô...

"Đau đấy...thằng nhóc chết tiệt này..."

Vân Hi định đứng lên cho tên khốn đó một trận ra trò. Cô thầm cảm ơn cha mình ngày xưa đã cho cô học võ để phòng cho những trường hợp như thế này...nhưng hình như có ai đó đang bước đến thì phải...

"A...cầu xin các người...đừng đánh nữa mà...tôi sai rồi..."

Vân Hi cố tình ngã xuống đất lần nữa trước ánh mắt khó hiểu của bọn họ, cô không ngờ Trình Thiếu Phàm lại bỏ công sức ra để tìm đến tận đây. Vậy chi bằng diễn cho tốt vai một nạn nhân bị hại, nhằm lấy được sự che chở của hắn như chiều nay chẳng hạn...

Trình Thiếu Phàm tiến lại phía Vân Hi đã thấy cô ngồi bệt trên nền cỏ, miệng bị sứt ra đến mức chảy máu, một bên má đã ửng đỏ...



"Cô lại bị cái quái gì vậy hả...?"

Trình Thiếu Phàm định đuổi Vân Hi đi rồi, nhưng buổi tối hắn vô cùng đói, lại thèm đồ ăn cô nấu nên mới kêu bọn thuộc hạ truy tìm tung tích của cô. Không ngờ cô lại đến trường đại học làm cái gì đấy, bây giờ thì khóc lóc ngồi bệt dưới đất như thế này...

"Khóc lóc cái gì, cô nói xem tên nào dám đánh vào mặt cô..."

Vân Hi ủy khuất nép vào người Trình Thiếu Phàm, cô run rẩy chỉ tay về phía tên cầm đầu khi nãy dám chạm lên khuôn mặt đáng giá ngàn vàng của mình...lần này tên nhóc con đó chết chắc rồi...

"Cậu ta...cậu ta đánh tôi..."

Trình Thiếu Phàm không nói nhiều lời liền tiến đến đấm mạnh vào mặt tên nhóc đó khiến cậu ta phun ra một ngụm máu nhỏ, sức lực của hắn mạnh đến nỗi không khác gì võ sĩ trên sàn đấu.

Không để cho đối thủ kịp nghỉ ngơi, hắn đã nhấc cậu ta lên tiếp tục những cú đấm rời giáng cho đến khi bàn tay đã dính máu của tên đó. Những người khác cũng vì sợ hãi chỉ biết im lặng đứng nhìn, không một ai chạy đi méc giảng viên...

"Tôi không thể giết người khi không được giao nhiệm vụ..."

Vân Hi nhận thấy đã đủ rồi liền đứmg dậy cầm tay Trình Thiếu Phàm mỉm cười rạng rỡ...

"Vậy là được rồi, giết người nhiều quá không tốt đâu..."

Vân Hi liếc mắt về nhìn cái tên đang bất tỉnh nhân sự dưới đất, máu còn chảy nhiều hơn cả cô mà tâm trạng thỏa mãn vô cùng. Đây chính là cái giá khi dám động đến chủ nhân của một con sói lớn...