Vân Hi canh đúng ba giờ chiều liền chuẩn bị một số tài liệu cần thiết để đi gặp vị thám tử tư mà cô đã thuê lần trước. Nhưng cô khá lười đi bộ liền bước vào phòng ngủ gọi Trình Thiếu Phàm...
"Cho tôi mượn xe đi một lúc nhé, khi nào xong việc sẽ đem trả anh..."
Trình Thiếu Phàm vẫn còn ngái ngủ nên gật đầu cho xong chuyện, hắn gầm gừ đuổi Vân Hi ra ngoài liền tiếp tục giấc ngủ dang dở khi nãy. Chẳng phải đồ đạc trong nhà đều là dùng chung hay sao, hà cớ gì cô phải xin phép hắn cơ chứ...
Vân Hi mỉm cười xoa đầu Trình Thiếu Phàm một cái liền lái xe rời đi trước, rút kinh nghiệm lần sau cô không thèm xin nữa mà cứ trực tiếp dùng luôn. Ngay cả cô còn chẳng ngờ tiếp xúc lâu với Trình Thiếu Phàm càng thấy hắn ngu ngốc...
Ngay từ khi có nhận thức đầy đủ, Vân Hi đã xác định cuộc đời cô có hai hướng đi duy nhất. Một là trở nên thật giỏi giang và giàu có để không phải lấy chồng. Hai là lấy chồng thật giỏi giang thuộc tầng lớp tri thức, để thế hệ sau này thông minh tài giỏi tự làm giàu cho bản thân mình...
Còn loại người chỉ biết nắm đấm sử dụng vũ lực như Trình Thiếu Phàm hoàn toàn không phù hợp với tiêu chí của cô. E rằng chỉ cần dỗ ngọt một chút đã bị đối phương dụ hoặc...
Vân Hi không có ác cảm quá lớn đối với Trình Thiếu Phàm. Nếu là mấy ngày đầu thì cô rất ghét loại người cao ngạo tự đắc như hắn, nhưng sau này khi nghe cô dạy bảo thì hắn lại ngoan ngoãn gật đầu...còn nói gì mà "không biết sẽ học". Càng ngày Trình Thiếu Phàm càng nghe lời cô, lâu lâu hắn bất mãn gì đó chỉ biết đóng cửa thật mạnh để thỏa mãn cơn tức...
Vân Hi cảm thấy có chút buồn cười khi cô có thể sống cùng một tên không có học thức đến tận bây giờ, ngay cả tiếng nói chung giữa hai người cũng không có. Dường như sự chênh lệch trình độ học vấn quá lớn sẽ dẫn đến sự bất đồng trong quan điểm giữa hai người...
Mặc dù Vân Hi không có niềm tin vào Trình Thiếu Phàm cho lắm, nhưng cô tin rằng sau này hắn sẽ gặp được ai đó bao dung chấp nhận bản tính của hắn. Ai đó kiên nhẫn dạy cho hắn biết thế nào là đúng, thế nào là sao, thế nào là quan tâm người khác...ai đó không phải cô chẳng hạn...
Vân Hi nghĩ ngợi một hồi cũng đến quán cà phê đã hẹn sẵn, cô liền đi lên lầu đã nhìn thấy bóng dáng của anh thám tử kia kia. Trông bên ngoài có vẻ trẻ hơn so với trên ảnh...
"Xin chào, tôi là Vân Hi..."
Hoàng Phan nhìn thấy Vân Hi cũng lịch sự đứng dậy chào lại, có vẻ khách hàng của anh đa phần đều toàn những người phụ nữ xinh đẹp...
"Đây là thông tin và ảnh chụp từ phía chúng tôi, cô cứ từ từ xem qua...tôi cũng sẽ nói thật cặn kẽ..."
Vân Hi bóc tệp hồ sơ đang được niêm phong kĩ càng ra, cô liền lấy từng tờ một ra đọc sơ nhưng nội dung bên trong hoàn toàn khiến cô đứng hình không thốt lên được bất cứ câu nào...
"Em trai cô không phải con của cha cô và người mẹ kia của cô, có vẻ cậu bé chính là con của người đàn ông mà mẹ cô vẫn thường giữ liên lạc ở nước ngoài..."
"Có lẽ cha cô cũng biết chuyện này và đề xuất ly hôn nhưng mẹ cô không đồng ý...và cuối cùng do quá đau khổ nên ông ấy đâm đầu vào con đường cờ bạc rượu chè..."
Việc có con trai trong một gia đình thượng lưu là một việc rất đáng được mọi người vui mừng, nhưng việc đứa con đấy không phải của người đàn ông thượng lưu...e rằng rất đáng bị người khác sỉ nhục. Khác nào mẹ cô chính là người phản bội cha cô trước...
"Báo chô cô một tin mừng, em cô hoàn toàn không mắc bệnh gì ảnh hưởng đến sự sống cả...nhưng chỉ tiếc người mắc bệnh lại chính là mẹ của cô..."
Vân Hi mím chặt môi không nói nên lời, vậy hóa ra cha cô không tự nhiên mà đổ đốn, cha cô không tự nhiên mà đâm đầu vào con đường tội lỗi để gia đình phải gánh chịu một khoản nợ. Ông làm tất cả chính là vì trả thù cho sự phản bội của vợ mình...
Ngay cả khi cha cô bị người ta đánh chết, mẹ cô cũng không rơi bất kì một giọt nước mắt nào. Thứ duy nhất mà bà làm được chính là ôm đứa con trai của tên đàn ông khác và đẩy cô xuống nhận lấy mọi trách nhiệm...
Mẹ cô không yêu thương cô như Lạc Thanh, luôn miệng mắng cô là đồ vô dụng chính là vì col là con gái của bà và Lạc Tuấn. Bà hận cha cô, hận lây sang cả đứa con ruột như cô...
"Tiền...tôi đã chuyển rồi, tôi xin phép đi trước..."
Vân Hi cúi gằm mặt xuống để không ai nhận ra được cô đang khóc...khóc cho chính cái sự nghiệt ngã thảm khốc của gia đình mình. Cho đến tận bây giờ cô mới có thể biết được loại sự thật phũ phàng như vậy, thì ra ngôi nhà to lớn mà bấy lâu nay cô sống không hề được xây dựng từ tình yêu...
Ngay cả đứa em trai ốm yếu mà cô hết mực bảo vệ cũng chẳng chảy chung một dòng máu với cô. Vậy cô cố gắng như vậy làm gì cơ chứ, cứ lặng lẽ buông xuôi không phải tốt hơn sao...