Vân Hi ngồi xuống bên cạnh lau nước mắt cho Lạc Thanh, cũng không thèm nhìn Trình Thiếu Phàm một cái còn quát hắn. Hình như cô quên mất bản thân đang ở nhà của ai rồi...
"Tôi đổi ý rồi, cô mang thằng nhóc này ném đi đâu thì ném...còn cô vẫn phải ở lại đây với tôi..."
Vân Hi chán nản mặc kệ Trình Thiếu Phàm muốn nói gì thì nói, trước tiên cô phải dỗ Lạc Thanh nín rồi mới nịnh nọt cái tên to đầu ngu ngốc kia được. Không ngờ cuộc đời cô hết sóng gió lại phải gắn với những đứa trẻ chưa trưởng thành...
"Lạc Thanh ngoan ngồi đây chờ chị một lát nhé, chị kêu anh xin lỗi em được không...?"
Vân Hi nhìn thấy Lạc Thanh gật đầu cũng nghe được tiếng chửi thề của Trình Thiếu Phàm, cô lại kéo hắn vào bên trong nói chuyện để năn nỉ hắn xin lỗi Lạc Thanh một câu cho yên chuyện...
"Anh đừng chấp nhặt vào thằng bé làm gì, dù sao cũng chỉ là lời đùa của trẻ con thôi mà...anh ra xin lỗi em ấy một câu đi..."
Trình Thiếu Phàm không làm gì sai thì có nằm mơ cũng không khiến hắn xin lỗi được. Huống hồ trước giờ cũng chưa từng ai nói hắn làm sai. Rõ ràng thằng bé kia khi nãy còn không sợ hãi dám nhìn hắn chằm chằm, bây giờ Vân Hi trở về thì cố tình khóc lớn ăn vạ...
"Không...cô thích thì tự đi mà xin lỗi..."
Vân Hi biết tỏng Trình Thiếu Phàm không bao giờ nhường nhịn ai cả, dù hắn có sai đi chăng nữa cũng không ai dám làm gì. Nhưng hiện tại cô phát hiện ra điểm yếu mới của tên này chính là không muốn cô giận dỗi hắn, vậy cứ đánh dùng vài chiêu trò ép hắn xin lỗi là được...
"Anh à...xin lỗi thằng bé một câu để chuyện này kết thúc được không...?"
Vân Hi vừa nói vừa ôm lấy cổ Trình Thiếu Phàm, chầm chậm ngước đầu lên nhìn hắn hòng lấy được sự nhẹ dạ của người đàn ông này. Cô biết chiêu này luôn luôn có tác dụng với một người dễ lừa như hắn...
"Để xem..."
Trình Thiếu Phàm giữ chặt lấy eo Vân Hi ép về phía mình, hắn cố tình cúi xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào vừa quen thuộc vừa xa lạ cô. Quả đúng thật người của hắn không chỉ thơm ngon mà còn ngọt ngào...
"Ưm...a"
Vân Hi khó thở muốn đẩy Trình Thiếu Phàm ra hít lấy chút không khí liền bị hắn giữ eo càng chặt hơn, hắn nhân lúc cô mở miệng thở liền đưa chiếc lưỡi thèm khát kia vào trong miệng cô dây dưa mãi không dứt...
"Đ-Đừng...anh..."
Vân Hi thành công đẩy được Trình Thiếu Phàm ra liền ra sức thở mạnh, cả người cô vô lực dựa vào cơ thể rắn chắc của hắn...
"Đủ rồi thì anh ra xin lỗi Lạc Thanh đi..."
Trình Thiếu Phàm vẫn thấy chưa đủ muốn hôn nữa nhưng hắn phải cố gắng nhẫn nhịn để dành đến tối để ăn tiếp cho trọn vẹn. Mặc dù phải hạ mình xin lỗi thằng nhóc con mới tí tuổi đầu kia, nhưng bù lại được Vân Hi làm nũng cũng không quá tệ...
"Xin lỗi nhóc..."
Lạc Thanh cười híp mắt ra vẻ đắc thắng nhìn Trình Thiếu Phàm càng khiến hắn điên máu hơn, nhưng vẫn phải nhìn sắc mặt của Vân Hi nên hắn cũng không thèm tốn thời gian dây dưa với thằng nhóc này làm gì...
"Vừa ý cô chưa..."
Vân Hi gật đầu mỉm cười liền hôn nhẹ lên má Trình Thiếu Phàm đê hắn không bày ra gương mặt cau có thêm nữa. Trước hết phải làm bữa tối cho hai người họ ăn rồi sau đó mới tính đến chuyện người nào ngủ trong phòng còn người nào ngủ ngoài ghế sô pha mới được...
Lạc Thanh ăn no liền cảm thấy buồn ngủ, cậu nhanh chóng mở cửa phòng liền leo lên giường nằm hẳn xuống mặc kệ Trình Thiếu Phàm đang cố hất cậu ra bên ngoài. Vì Lạc Thanh được mẹ cưng chiều từ nhỏ, luôn được ưu tiên nghỉ ngơi ở phòng to nhất với chiếc giương êm nhất nên cậu không thể nào ngủ ngoài ghế sô pha được...
"Cô...cô xem xem...cô mang cái thứ gì về thế này..."
Vân Hi nhìn vào trong phòng thấy Lạc Thanh chừa ra một chỗ cho cô nằm, nhưng Trình Thiếu Phàm phải ôm cô mới ngủ được. Trong khi cái giường nằm ba người sẽ bị chật chội, mà cô cũng không đành lòng để hắn ngủ ở sô pha...vì bọn họ vẫn đang ở nhà của hắn...
"Được rồi, để thằng bé ngủ trong phòng đi...tôi ở bên ngoài này với anh..."
Trình Thiếu Phàm gật đầu liền ôm lấy Vân Hi từ phía sau đè cô trên ghế sô pha. Hắn nhẫn nhịn cả hai người bọn họ từ nãy đến giờ cũng chỉ đợi thời cơ này...
"Đến lúc cô thực hiện lời hứa rồi..."
Vân Hi ngỡ ngàng trước ý định ban đầu của Trình Thiếu Phàm, hóa ra ý hắn ngủ chính là muốn làm chuyện này với cô. Hèn gì tên này nhẫn nhịn em cô làm càng từ lúc về nhà cho đến tận bây giờ...hắn đơn giản chỉ là đang muốn trút hết mọi cơn phẫn nộ lên người cô mà thôi...
"Bây giờ không được đâu...lỡ...lỡ may Lạc Thanh tỉnh giấc phải làm sao..."
Trình Thiếu Phàm cầm chiếc chìa khóa đã khóa cửa phòng ngủ cho Vân Hi, đương nhiên hắn phải tính toán từ trước mới dám hành động lỗ mãng như vậy. Huống chi sự chiếm hữu của hắn rất cao, không thể để ai khác nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp của hắn được...
"Hi Hi à...bây giờ chỉ còn tôi và cô thôi..."