Trình Thiếu Phàm lái xe đi đâu đó đến tận tối đêm mới về, hắn nhìn đồng hồ đã gần một giờ sáng rồi nên chắc chắn Vân Hi cũng đã ngủ, vì cô có thói quen ngủ rất sớm. Nhưng khi hắn bước vào nhà mở đèn sáng lên liền thấy cô vẫn đang ngồi cuộn mình trên ghế, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm về phía hắn chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu...
"Cơm tối chắc nguội hết rồi, tôi đi hâm lại cho nóng...còn nước tắm có lẽ vẫn còn ấm đấy...!"
Vân Hi không bày ra bất cứ biểu hiện gì lạ thường, cô liền đứng dậy đi vào trong bếp hâm lại đồ ăn vẫn không hề nói với Trình Thiếu Phàm thêm một câu dư thừa nào. Cô biết hắn đã về nhà rồi...như vậy thật tốt...
Trình Thiếu Phàm nhìn bóng lưng đơn độc của Vân Hi mới giáng cho hắn một cú đánh đến tỉnh táo hẳn ra, hắn quên mất việc cô đã không còn ai để trông cậy nữa rồi, hắn quên mất việc cha cô bị giết còn mẹ cô thì bệnh tâm thần rồi...hắn cũng quên mất việc cô từng nói chỉ còn mỗi hắn luôn rồi. Vậy cô lấy đâu ra sức mà chạy trốn khỏi hắn cơ chứ, cô sẽ sống như thế nào đây nếu cô rời khỏi hắn, rời khỏi cái vòng an toàn duy nhất mà hắn đã tạo ra cho cô...
Trình Thiếu Phàm nhận ra hắn là kẻ điên, hắn sai thật rồi, hắn sai đến mức chỉ biết đứng nghệch ra như một tên ngốc nhìn về bóng lưng đơn độc kia mà không thốt ra được bất kì lời biện minh nào. Hắn vậy mà có ý định giết cái người phụ nữ đang chờ đợi hắn về chỉ vì nghĩ rằng cô sẽ bỏ trốn khỏi hắn sao...
"Vân Hi...xin...lỗi...!"
Trình Thiếu Phàm vừa gọi hai chữ Vân Hi đã khiến cô sực tỉnh quay đầu lại, câu sau lại là lời xin lỗi càng khiế cô hoài nghi nhân sinh hơn. Rõ ràng lúc trước một mực chỉ muốn gọi cô là Hi Hi, mà bây giờ lại gọi hai chữ Vân Hi càng khiến cô lạ lẫm hơn...
"Tại sao phải xin lỗi, chẳng phải lúc nào trong mắt anh người có lỗi vẫn luôn là tôi hay sao...?"
Trình Thiếu Phàm lắc đầu nhưng vẫn đứng im một chỗ, đột nhiên hắn lại nhìn thấy Vân Hi cũng đứng sững lại nhưng cô lại đang khóc, khóe mắt cô cứ dần dần đỏ ửng lên cùng giọng nói run rẩy kể ra biết bao nhiêu việc khiến cô tủi thân từ trước đến giờ...
"Tôi cảm thấy bản thân mình không sai nên tôi đã làm cơm tối và đợi anh đi đâu đó về rồi ăn cùng nhau, tôi cũng đã chuẩn bị nước ấm để anh tắm cho vết thương có thể hồi phục một cách tốt nhất...rõ ràng là tôi không sai cơ mà, rõ ràng tôi không làm gì có lỗi với anh cơ mà...tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt như vậy, tại sao lại bỏ đi không nói với tôi một tiếng nào...tại sao anh phải làm những cái hành động khiến tôi hiểu rằng tất cả là lỗi của tôi cơ chứ...?"
Vân Hi nói hết một tràng liền không thèm để ý đến đồ ăn vẫn đang sôi sùng sục trên bếp, cô lấy tay gạt nước mắt đi lại quay về hướng nhà bếp múc đồ ăn ra cái toi có sẵn đặt lên bàn. Cô cũng không có ý định sẽ giận dỗi bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại như lúc trước nữa, bản thân cô vẫn muốn xem xét thái độ của Trình Thiếu Phàm. Trong hoàn cảnh hiện tại cố tình chống đối lại hắn cũng không phải kết cục tốt đẹp đối với tương lai của cô...
Trình Thiếu Phàm không nói gì liền bỏ ra ngoài khiến Vân Hi ngờ nghệch, nhưng chưa đầy nửa phút sau đã thấy hắn ôm một bó hoa hồng xanh vô cùng lớn được gói tỉ mỉ bước vào trong nhà. Ánh mắt hung tàn bình thường của hắn lại không hề nhìn trực diện vào cô chỉ lấy bó hoa che ngang tầm mắt...
"Tôi chỉ ra ngoài mua hoa cho cô mà thôi, nhưng phải đợi người ta mang hàng về, còn gói hoa nên tốn rất nhiều thời gian...không ngờ lại đến hơn một giờ sáng mới xong..."
Vân Hi chớp chớp đôi mắt còn đọng nước vẫn không tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, cô cứ tưởng hắn lại tức giận vô cớ bỏ đi như chiều nay chứ, tại sao trên tay hắn lại xuất hiện một bó hoa lớn đẹp đẽ thế kia...mà còn là mua cho cô...
"Anh...tại sao lại đi mua hoa cho tôi cơ chứ, nếu anh giận thì cứ nói ra đi...việc gì phải làm những chuyện khiến tôi hiểu lầm...?"
Trình Thiếu Phàm hạ bó hoa xuống lại lắc đầu, hắn chỉ đơn thuần là sợ hãi chính bản thân mình nên mới tạm tránh mặt cô thôi chứ. Còn mua hoa chỉ là vì hắn nhớ lại việc cô rất thích chúng mà thôi...
"Tôi làm cô khóc thì chính là tôi sai rồi, còn hoa này cô muốn nhận hay không thì tùy vậy..."
Vân Hi sụt sịt chậm chạp tiến lại phía Trình Thiếu Phàm nhanh chóng ôm lấy bó hoa to gần bằng nửa người cô vào trong lòng. Tuy thích tiền mặt hơn nhưng việc tặng hoa để chuộc lỗi như thế này cũng không quá tệ...
"May cho anh lần này không phải cúc vạn thọ đấy, nếu không tôi đã hất đống đồ ăn kia lên đầu anh rồi...!"
Trình Thiếu Phàm nhướng mày bắt đầu chạy theo sau Vân Hi đi vào trong bếp, ngay lúc này đây hắn mới nhận ra bản thân đã trút đi được gánh nặng đang đè lên chân hắn từ nãy đến giờ...
(Bó hoa gánh còng lưng cuộc đời của anh Trình, xém bị vợ đổ đồ ăn lên đầu rồi 😿🔫)