Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Hác Vệ Manh muốn chọn cho Tiểu Thư Ký một đối tượng thích hợp nhất.
Sau mấy ngày chọn lựa, danh sách lật muốn nát luôn.
Thanh thế to lớn đến mức Kha Mộng Nghiêu cũng phải đặc biệt gọi điện đến hỏi anh: “Anh đang tổ chức xem mắt hay là tuyển phi cho hoàng đế?”
“Cậu thì biết gì.” Hác Vệ Manh cãi lại.
“Tôi với nhóc mắt kính cũng có tình hữu nghị cách mạng bao nhiêu năm, nhất định phải chọn được người tốt nhất, ngàn chọn trăm tuyển.”
Bên kia cười một tiếng, trước đây anh cũng thường hay nghe người tên nhóc mắt kính này trong miệng Hác Vệ Manh.
Vừa ngốc vừa ngoan, bị tên Hác Vệ Manh gian tà này ức hiếp không biết bao nhiêu lần.
Kha Mộng Nghiêu không quen biết đối phương, nhưng cũng từng vì nhóc mắt kính mà rơi một giọt nước mắt chua xót. Ai có ngờ đâu nhóc mắt kính lại chính là vị thư ký của chồng anh.
A, này không phải nghiệt duyên thì là gì chứ?
“Thế này đi, tuần sau thầy Lý nhà tôi muốn tổ chức một buổi dạ tiệc, nhóc mắt kính của anh chắc chắn sẽ phụ trách giúp đỡ, nếu anh rảnh cũng tới một chuyến đi, thanh niên tài tuấn ở dạ tiệc rất nhiều, coi như anh đến giúp đỡ tuyển phi, Hác công công?”
“Dạ tiệc à…” Đã nhiều năm Hác Vệ Manh không tham gia những bữa tiệc kiểu này, từ sau khi anh có thể tự lực cánh sinh cơm no áo ấm, anh không thích đến những dịp nhân mô cẩu dạng (*) như thế: “Rồi rồi, tôi đi.”
(*) Nhân mô cẩu dạng: Ở đây ý chỉ những người dối trá, bằng mặt không bằng lòng như vẫn phải tươi cười để đạt được lợi ích.
“Nhớ phải ăn mặc chỉnh tề lịch sự, đừng có mặc mấy bộ giẻ lau của anh đến đây.”
“Biết rồi biết rồi, nói lằm nói lốn.”
Hác Vệ Manh cúp điện thoại, quay đầu lại muốn thông báo cho nhóc mắt kính đã một tháng không liên hệ.
“A lô?” Bên kia nhận điện thoại rất nhanh.
“Buổi dạ tiệc tuần sau của công ty các cậu tôi cũng có tới, đến lúc đó tôi lái xe đón cậu, chúng ta cùng đi.”
“Được.”
Tiểu Thư Ký cuộn chăn lăn trên giường một vòng.
37.
Hác Vệ Manh mặc tây trang cũng đẹp trai quá đi!
Tiểu Thư Ký cảm thấy mình muốn xỉu ngang rồi.
Hác Vệ Manh luôn mặt đồ thể thao rộng thùng thình, lái xe cũng là loại xe dành cho người già, không chút gì bận tâm đến hình tượng.
Nhưng mà hôm nay anh mặc tây trang giày da, chạy siêu xe đeo đồng hồ đắt tiền, kiểu tóc được tỉ mỉ chỉn chu, Tiểu Thư Ký nhìn đến trái tim đập bum ba la bum.
“Sao còn chưa xuống? Chân vẫn chưa lành sao?”
Hác Vệ Manh nhìn Tiểu Thư Ký đứng ở bậc thang không nhúc nhích, định đến dìu cậu, anh hồn nhiên không nhận ra hôm nay mình có gì khác biệt, còn định đưa tay bế người ta lên.
“Không cần không cần không cần, tôi tự đi được.”
Tiểu Thư Ký liên tục từ chối, nhưng lại bị mạnh mẽ dắt tay, không để cậu từ chối đã dắt đi xuống.
“Sao hôm nay phản ứng của cậu chậm quá vậy?” Hác Vệ Manh thắt dây an toàn cho cậu: “Mấy ngày nay làm việc mệt mỏi lắm sao? Sếp cậu áp bức người đến thế cơ à?”
“Tàm tạm, tàm tạm.”
Tiểu Thư Ký quay đầu, trộm dùng cửa kính xe làm lạnh khuôn mặt nóng bừng của mình.
Cậu sắp nổ tung rồi!
38.
Tiểu Thư Ký cùng Hác Vệ Manh đến nơi tổ chức dạ tiệc.
Làm ban tổ chức, Tiểu Thư Ký còn có việc phải làm.
Cậu bận lên bận xuống, Hác Vệ Manh lại nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ giúp đỡ cậu một chút.
“Uống nước trái cây đi.”
“Cảm ơn.” Tiểu Thư Ký nhận lấy vui vẻ uống một ngụm.
“Lát nữa, tôi giới thiệu một người cho cậu làm quen.”
“Ai vậy?” Tiểu Thư Ký tò mò hỏi một tiếng, cậu có hơi khẩn trương, Tiểu Thư Ký nhìn nhìn áo vest của mình, phủi phủi bụi bặm không tồn tại.
Có phải Hác Vệ Manh muốn giới thiệu mình với bạn thân của anh ấy không?
Cậu có hơi chờ mong.
_____________
Người Hác Vệ Manh giới thiệu quả nhiên tuấn tú lịch sự, dáng vẻ lịch lãm chào hỏi với cậu.
“Chào cậu Cao, tôi họ Bố, tên Bố Chung Diệu.”
“Chào anh Bố.” Tiểu Thư Ký bắt tay với đối phương.
Đối phương kỳ kỳ quái quái cào cào lòng bàn tay cậu, làm Tiểu Thư Ký hơi nhíu mày.
Đây là bạn bè gì của Hác Vệ Manh vậy? Vợ bạn không thể trêu không biết à?
Tiểu Thư Ký giận dữ trừng mắt nhìn Hác Vệ Manh một cái.
Cậu muốn mách lẻo.
Chú thích: Bố Chung Diệu, đọc là “bù zhōng yào”, giống giống cụm từ 不重要 “không quan trọng” => người qua đường :v
39.
Bữa tiệc tiếp tục, ngài Bố Chung Diệu đến phòng vệ sinh một chuyến.
Lúc này Tiểu Thư Ký mới thay đổi sắc mặt, tủi thân tội nghiệp nhìn Hác Vệ Manh.
“Sao thế?”
“Bố Chung Diệu này là gì của anh?” Tiểu Thư Ký phải suy xét làm sao để mách lẻo một cách ưu nhã.
“Hả?” Hác Vệ Manh ngẩn người, anh nghĩ cả buổi cảm thấy Bố Chung Diệu này miễn cưỡng cũng xem như là khách hàng của anh đi.
“Anh ta mới cào lòng bàn tay của tôi!” Tiểu Thư Ký rất tủi thân, cậu sáng trưa chiều ba lần chăm sóc dưỡng da tay, không phải ai cũng có thể tùy tiện cào lòng bàn tay cậu.
“Người nào?”
Tiểu Thư Ký mở lòng bàn tay ra cho Hác Vệ Manh xem.
Bàn tay cậu thon dài, được tỉ mỉ bảo dưỡng đến trắng trắng mèm mềm, nhìn như bàn tay của một vị quý tộc.
Hác Vệ Manh nhéo nhéo đầu ngón tay cậu nhìn nhìn:
“Đường sinh mệnh sự nghiệp đều không tệ…”
Tiểu Thư Ký bị dời sự chú ý.
“Đường tình duyên thì sao?”
Hác Vệ Manh tinh tế xem xét: “Cũng… tàm tạm.”
Hác Vệ Manh thở dài trong lòng, nhóc mắt kính này đường tình duyên còn rất gian nan?
Yêu đương phương người ta, đối phương còn chẳng biết?
Hác Vệ Manh đau lòng xoa xoa đầu Tiểu Thư Ký.
Đáng thương quá đi, cũng may có anh giúp đỡ.
Chắc chắn sẽ tác hợp cho cậu một mối lương duyên trời ban.
Mỹ mãn.
40.
Trong dạ tiệc gặp người quen.
Kha Mộng Nghiêu vui mừng đi đến chào hỏi, thầy Lý nhà anh bận quá, anh phải tự mình người chơi cùng.
“Phu nhân.”
Kha Mộng Nghiêu nghe được Tiểu Thư Ký gọi anh như vậy, anh liên tục xua tay.
“Tôi không phải phu nhân gì cả, hôm nay tôi chỉ là một họa sĩ bình thường, ha ha ha ha.”
Buổi tối về nhà còn có thể play với thầy Lý trò họa sĩ nhỏ.
“Cậu đừng chọc cậu ấy nữa.”
“Ôi, còn biết che chở thức ăn nữa hả?” Kha Mộng Nghiêu trêu chọc Hác Vệ Manh, lại nhìn một người đàn ông mặc tây trang giày da đi tới, trò chuyện sứt sẹo với Tiểu Thư Ký.
Kha Mộng Nghiêu lôi kéo Hác Vệ Manh qua một bên: “Người đó là ai? Cạy góc tường của anh?”
Hác Vệ Manh nhất thời cảm thấy lời nói của Kha Mộng Nghiêu dường như có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra được, chỉ đáp:
“Là đối tượng tôi giới thiệu cho cậu ấy?”
“Hả?” Kha Mộng Nghiêu móc móc lỗ tay, xác định mình thật sự không bị ráy tai bịt kín: “Đầu anh bị cửa kẹp à? Người ta thích ai anh còn không nhận ra sao?”
Hác Vệ Manh nhìn thoáng qua sếp Lý còn đang xã giao, thở dài một hơi.
“Tôi không thể để cậu ấy mắc sai lầm thêm nữa, tôi đây cũng vì cậu mà suy xét.”
???
Mình bị điếc phải không?
Thầy Lý ơi tới cứu em với, em sợ quá!