Nếu Châu Ánh Hi đã sẵn lòng chơi, Lê Phù cũng có chơi có chịu. Cô cầm lấy miếng chanh bên ly rượu, nhẹ nhàng cắn, bàn tay chống lên sofa, lắc đầu, tiến đến bên môi anh. Trừng phạt “cắn chanh” cô cũng chơi qua khoảng ba lần rồi, thật ra cũng chỉ trong hai ba giây thôi. Sẽ không ai coi trò mập mờ ngắn ngủi này thành chuyện gì đó, ngay cả bản thân cô cũng đã quên mình đã từng chơi với ai.
Nhưng lần này có điểm khác là, cô biết người đàn ông đối diện mình không cùng một loại người với những nam sinh khác.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong ánh sáng sàn nhảy, khoảng cách ngắn ngủi, ngũ quan tinh xảo của cô rơi vào đáy mắt Châu Ánh Hi. Dù đang làm động tác cắn chanh nhìn có vẻ khiếm nhã, nhưng trên người cô lại thể hiện khí chất tươi đẹp, hào phóng tự nhiên, còn có ý cười nhàn nhạt trong mắt, sẽ không khiến người ta nghĩ nhiều.
Dù sao cũng là lần đầu tiên chơi trò chơi đặc biệt như vậy, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng dùng răng cắn lên một nửa miếng chanh còn lại, trong mắt hiện lên chút căng thẳng.
Cô không né tránh, mà anh rõ ràng tránh né vài giây.
Chanh dính muối biển mằn mặn, hạt muối tinh tế nhẹ nhàng thấm vào môi hai người, mùi vị giống nhau phủ lên mũi hai người. Dù hai người đều duy trì lịch sự, chỉ cắn một góc nhỏ, nhưng hai cánh môi ấm áp vẫn chạm nhau. Chỉ là một tiếp xúc da thịt nhẹ đến không thể nhẹ hơn, vẫn khiến không khí ở một góc sofa đầy mập mờ.
“Ưm…”
Lê Phù rên nhẹ một tiếng, hình như là Ngô Thi ở phía sau đùa giỡn ồn ào cũng mấy nữ sinh bên cạnh, không cẩn thận đụng khuỷu tay vào cô, khiến thân thể cô nghiêng về phía trước. Châu Ánh Hi không chỉ nghe thấy âm thanh ngắn ngủi nhưng đủ làm anh mặt đỏ tới mang tai, hơn nữa môi cô còn đang phủ lên môi anh.
Là cái chạm ấm áp trên cánh môi.
Hôn mà như không hôn.
Lông mi hai người vô thức căng thẳng chớp vài cái, cũng đồng thời thả lỏng miệng.
Lê Phù ném miếng chanh lên bàn, trong tiếng nhạc cao vút, cô nghe được lời xin lỗi của Châu Ánh Hi: “Thật xin lỗi.”
Anh vẫn duy trì phong độ cùng phép lịch sự của mình, cho dù đó chỉ là một trò chơi, cho dù có thể cô chẳng thèm để ý.
“Không sao.” Quả nhiên, cô không hề để ý.
Trò chơi tiếp tục.
Qua mấy vòng, Châu Ánh Hi và Lê Phù đều không bị trừng phạt. Lê Phù tiến vào trạng thái chơi bời, lôi kéo Ngô Thi kích động ồn ào mấy người bạn bị phạt, mà Châu Ánh Hi lại như một người ngoài cuộc không thể hòa nhập với họ, ngồi lẻ loi trong góc, thi thoảng sẽ được Lê Phù chăm sóc một chút.
Trước sàn nhảy đã đổi thành một ca sĩ jazz, chọn một ca khúc đặc biệt hợp với đêm mưa Luân Đôn “When the Lightning Strikes.”
Châu Ánh Hi khom lưng, cầm ly rượu, cảm xúc bị tiếng hát lôi kéo.
“Under your skin
Ẩn dưới làn da của em
String me up high
Nâng tôi lên cao…”
Khi một giai điệu nhẹ nhàng êm dịu bỗng chấn động kéo dài, là sự cộng hưởng linh hồn khiến cả cơ bắp cũng ngứa ngáy.
“To throw it all away!
Bỏ lại mọi thứ phía sau
When the lightning strikes!
Khi sét đánh xuống…”
Ánh mắt Châu Ánh Hi đúng lúc chạm nhau với mắt Lê Phù, cocktail trong tay cô đã thấy đáy. Cô đặt ly rượu xuống, lại gần, ánh sáng sặc sỡ trong quán bar làm đảo lộn cảm xúc của con người. Nụ cười của cô tỏa ra hơi say mê ly, cô vén sợi tóc vướng víu ra sau vai, lười biếng hỏi: “Có phải rất chán không?”
Châu Ánh Hi một mình chìm đắm trong thế giới của mình không thể rời mắt, mỉm cười lắc đầu: “Không có, xem hai người chơi cũng rất thú vị.”
Nụ cười lười biếng của Lê Phù đảo qua gương mặt anh.
Sau khi kết thúc trò chơi, đêm cũng đã khuya.
Bầu không khí trong quán bar đến nửa đêm cũng dần trở nên nóng bỏng.
Ngô Thi và vài người bạn khác càng thêm phấn khởi, bắt đầu không giữ chừng mực nữa.