Lúc sửa sang lại ga ra, Châu Ánh Hi không thích kiểu khép kín truyền thống, anh cố ý thêm ba cánh cửa sổ gỗ bên cạnh. Lúc này cửa và cửa sổ đều mở một nửa, bên ngoài là núi xanh trải dài, còn có thể thấy vịnh Repulse.
Từ trong cửa sổ xe truyền đến ca khúc tiếng Anh triền miên.
“Hello again, remember me?
Còn nhớ anh không?
We were making love
Lúc đó chúng ta đã làm tình
But just getting started
Đúng lúc bắt đầu
This is Foreplay
Màn dạo đầu…”
Đây là bài hát Châu Ánh Hi nghe nhiều nhất trong 4 tháng.
Anh rất nhớ Lê Phù, rất nhớ rất nhớ.
Trong những nhớ nhung bình thường, anh cũng sẽ nhớ lại cảm giác làm tình với cô.
Dù đã mở cửa sổ, say mê nóng bỏng trong xe vẫn không vơi đi.
Lê Phù nghịch ngợm cởi cà vạt LV xuống, bịt kín hai mắt Châu Ánh Hi. Tất cả áo khoác của họ đã cởi ra ném lên ghế trước, quần của anh bị cởi xuống bắp chân, áo sơ mi trắng mở rộng và những đường cong cơ bắp nhấp nhô dưới sự trêu chọc của ngón tay cô. Cô cũng cởi quần jeans của mình ra, trên người là chiếc áo len bó sát người màu hồng nhạt chưa cởi, bó đến mức khiến bộ ngực của cô nhìn qua tròn hơn bình thường một chút.
Màn dạo đầu lần này, Lê Phù là người bắt đầu.
Đôi chân mảnh khảnh ngồi quỳ trên đùi Châu Ánh Hi, áo len ngắn vừa vặn lộ ra cặp mông mượt mà của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc quần lọt khe thuần trắng, có lẽ trước khi ra cửa, cô đã hơi chờ mong mình bị ăn sạch. Cô cúi đầu, thấy vật thể lạ đang nằm trong quần lót, rõ ràng cứng đến cong lên. Cô dùng lòng bàn tay chống vào gậy thịt của anh, nhẹ nhàng xoa từng vòng một.
Thịt trên tay cô rất mềm mại, xoa đến mức khiến lòng người ngứa ngáy, hơi thở của Châu Ánh Hi dần trở nên nặng nề, dương vật chầm chậm bị cô khiêu khích đến sưng tấy, cương cứng. Lúc cô cúi đầu, bị kích thước kinh người kia dọa cho mặt đỏ tai hồng.
Cô giơ hai tay lên, miễn cưỡng đặt lên vai anh, hỏi: “Còn muốn không?”
“Muốn.” Anh trầm giọng mở miệng.
Lê Phù cúi người về phía trước, cố ý cởi hai cúc kim loại trên áo len, dán vào ngực anh, ôm cổ anh, nâng mông lên, cách lớp quần lót cọ cọ dương vật của anh. Chất liệu mỏng manh ngăn cách nơi riêng tư, nhưng chính màn dạo đầu khiêu khích này, càng khiến người ta phát điên.
Tâm trí hai người căng như dây cung, suýt nữa đứt đoạn.
Dây đai quần lót xuyên qua khe mông, lực ma sát nâng lên hạ xuống, hai bờ mông nhẹ nhàng run rẩy, Lê Phù bị cọ xát tạo ra khoái cảm tinh tế, ngón tay ấn vào cổ Châu Ánh Hi. Bầu ngực tràn ra khỏi áo lót, không ngừng cọ vào ngực anh, hai tay anh đặt lên mông cô, xoa nắn như như nhào bột, đưa đẩy cô cọ xát dương vật của mình.
Châu Ánh Hi bị che khuất tầm mắt, không nhìn thấy gì, anh chỉ có thể cảm nhận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh đã chờ mong Lê Phù chủ động cả ngàn vạn lần, nhưng chờ đến khi cô thật sự chủ động, anh phát hiện mình hoàn toàn không chống đỡ được, cô quá giỏi, dùng yêu tinh để hình dung cô có lẽ không ổn cho lắm, nhưng cô chính là người đẹp dân chuyên câu cá. Lúc cô di chuyển phía dưới, bàn tay vuốt ve ngực, bụng và thắt lưng của anh, còn dùng đầu ngón tay ấn lên da thịt của anh.
“Dáng người tốt ghê nhỉ.” Lần đầu tiên Lê Phù khen anh: “Lúc đầu em còn tưởng anh yếu đuối, không ngờ, thâm tàng bất lộ (*) nha.”
(*) Thâm tàng bất lộ (深藏不露): Những người có thân phận, địa vị,... không lộ mặt hoặc thân phận trước người khác.
Châu Ánh Hi ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô: “Thích không?”
“Ừm, thích.”
“Thích đến mức nào?”
Cô suy nghĩ một chút: “Đến mức muốn làm tình với anh.”
Lời yêu dễ nghe luôn có tác dụng kích thích dục vọng, Châu Ánh Hi hít một hơi thật sâu, là sự sảng khoái sau khi bị dụ dỗ.
Lê Phù hôn lên sườn cổ anh, sau khi dịu dàng mút mát, môi lại dời về phía trước cổ, đầu lưỡi mềm mại liếm mút từ dưới lên trên, lần theo da thịt nhẵn nhụi của anh. Khi hôn đến yết hầu, cô nhớ lúc trước Ngô Thi từng nói, rất nhiều đàn ông cực kỳ mẫn cảm với yết hầu, cho nên cô hôn thêm một lát.
Quả nhiên, cô nghe được một tiếng thở hổn hển nặng nề, còn có hơi thở cực nóng phả về phía cô, thậm chí bên dưới còn cảm nhận được mạch máu trên dương vật đang run rẩy. Cô cười, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ một động tác tùy ý vén tóc ra sau vai, đã đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được, cô đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên môi anh: “Khó chịu sao?”
“Em nói xem.” Hơi thở của Châu Ánh Hi vừa dồn dập vừa nặng nề, lồng ngực rắn chắc bị lửa nóng bao phủ đến đỏ lên.
“Đừng nóng, cho anh ăn cái khác trước, được không?”
“Được.”