Lê Phù ấn định thời gian tỏ tình là vào đêm Giáng sinh.
Về địa điểm, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn vòng đu quay có không khí lãng mạn nhất trong lòng cô.
Đêm Giáng sinh năm nay rơi vào một ngày thứ bảy, Lê Phù tốn cả một buổi chiều để chỉnh trang lại bản thân. Hình như đây là lần đầu tiên cô có “chứng khó khăn trong lựa chọn”, không biết chọn má hồng màu gì, không biết nên mặc váy nào đi gặp anh. Quần áo rải rác trên thảm, sau khi chọn lựa, cô chọn một chiếc váy nhung đen, khoác thêm một chiếc áo khoác xong thì ra cửa.
Châu Ánh Hi đến sớm, anh đứng trong đám người, một thân áo khoác ngoài màu đen qua đầu gối, dáng người cao thẳng, sắc mặt ôn hòa, sự tuấn tú không bị lấn át khi đứng trong đám người. Lê Phù không nhịn được nhìn anh nhiều hơn, dường như hòa toàn trái ngược với khi mặc đồ sáng màu dịu dàng.
Nếu nhất định phải chọn, cô thích anh mặc màu tối hơn, nhìn có vẻ khiêm tốn hơn, trầm ổn hơn, cũng gợi cảm hơn.
Vì ngắm cảnh đêm, Lê Phù hẹn Châu Ánh Hi buổi tối gặp, nhưng đúng 8 giờ 20 phút, bị anh phát hiện ra chút manh mối: “Tại sao lại muốn hẹn giờ này?”
Lê Phù dùng vé vào cửa vỗ nhẹ lên má anh: “Thầy Châu thông minh như vậy, đoán xem.”
Anh thích cô linh động hoạt bát, nhưng lại bởi vì không tóm được mà thường xuyên vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Vòng đu quay ban đêm lóe lên ánh đèn nhiều màu rực rỡ, Châu Ánh Hi cẩn thận từng li từng tí đỡ Lê Phù lên chỗ ngồi, cửa xe đóng lại, chậm rãi nâng lên. Vòng đu quay lãng mạn, chính bởi vì nó xoay chậm trên không trung, khiến những người yêu rúc trong xe, ngay cả hơi thở cũng trở nên mập mờ, triền miên hơn.
Hai người ngồi song song, ánh đèn neon lấp lánh chiếu lên người anh và cô, Châu Ánh Hi đang ngắm phong cảnh, mà Lê Phù đang cúi đầu nhìn tay anh, đôi tay xương khớp rõ ràng quả thật đẹp hơn rất nhiều so với nam sinh bình thường, là đôi tay sinh ra để đàn dương cầm. Cô nhẹ nhàng cầm lên, xoa xoa ngón cái của anh: “Này, có phải anh rất muốn biết, tại sao giờ này lại cố ý dẫn anh tới ngồi đu quay không?”
“Ừ.” Anh nghiêng đầu, trong lòng vô cùng muốn biết đáp án.
“Bởi vì.” Lê Phù nắm chặt ngón tay Châu Ánh Hi, vuốt ve ngón tay anh như đang xoa dịu sự chua xót trong lòng: “Hôm đó là ngày 30 tháng 8, cũng vào khoảng 8 giờ 30 phút tối, anh đứng dưới chung cư chuẩn bị cho em một niềm vui bất ngờ, mà đu quay vừa khéo có thể xoay 15 phút. Đúng vào 8 giờ 30 phút tối ngày 24 tháng 12, xem như chúng ta trở lại đêm hôm đó.”
Châu Ánh Hi vén sợi tóc rối trên mặt cô, muốn nhìn rõ mặt cô hơn, cười nhẹ: “Không ngờ cô Lê không từ mà biệt nhà chúng ta cũng có lòng như vậy.”
Lê Phù bất mãn nhéo nhéo xương ngón tay anh: “Em có lương tâm mà.”
“Ừm, em nói tiếp đi, anh muốn nghe.”
Lê Phù tiếp tục nói, cô vẫn cúi đầu, giọng điệu cũng trầm xuống rất nhiều: “Em nhớ ban đầu lúc quen biết anh, cảm thấy anh ôn hòa, nho nhã lại còn ga lăng, hoàn hảo như trăng sáng không thể hái nơi cuối chân trời. Nên là, lúc Ngô Thi nhận ra anh có vẻ thích em, em cũng không tin lắm, bởi vì em luôn cho rằng tất cả ý tốt, ấm áp của anh cũng chỉ là xuất phát từ giáo dưỡng và phép lịch sự của anh thôi, đối xử với ai cũng như nhau.”
“Sau đó thì sao?” Châu Ánh Hi hỏi.
Nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan vào nhau, Lê Phù lại lần nữa nắm chặt năm ngón tay anh: “Sau đó, em không nghĩ tới, người ôn hòa như anh, lại thẳng thắn tỏ tình với em như thế, để em thấy được mặt nhiệt tình của anh. Nhưng em vẫn luôn cảm thấy, chúng ta là người sống ở hai thế giới khác nhau. Huống chi, em cũng đã gặp qua rất nhiều nam sinh ban đầu nhiệt tình theo đuổi em, nhưng chưa đến hai ba tháng đã nắm tay người khác, cho nên, em vẫn cho rằng anh và họ không khác gì nhau, thích em cũng chỉ là kích thích nhất thời, em không cần phải quá chú ý đến anh.”
Nghe xong câu nói cuối cùng, Châu Ánh Hi mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi không vui.
Lê Phù chọc chọc mặt anh, cười: “Này này này, nói em nghe anh nghĩ gì trong lòng đi, sao mà anh keo kiệt thế.”
“Anh không keo kiệt, em nói tiếp đi.” Một lát sau anh mới quay đầu.
Trong lòng cô dâng trào cảm xúc, chóp mũi Lê Phù cay cay: “Em nghĩ nếu em để lại bức thư kia, rời khỏi Cambridge, tới một thành phố vĩnh viễn không xuất hiện anh, từ từ rồi anh sẽ tự nhiên quên em đi, sẽ động lòng với những cô gái khác. Nhưng không ngờ, anh sẽ theo tới đây, hơn nữa còn kiên định muốn ở lại nơi này đến vậy.”
Trong buồng đu quay đóng chặt, truyền đến tiếng hừ trầm thấp của Châu Ánh Hi: “Nếu anh không đuổi tới đây, có phải em thật sự định vĩnh viễn không liên lạc với anh không?”
“Vâng.” Lê Phù không nói dối: “Em định qua một thời gian ngắn sẽ xóa anh.”
Mắt thấy Châu Ánh Hi sắp nổi giận, cô nâng má anh, hôn từ chóp mũi xuống môi anh: “Sorry, sorry mà, coi như lúc đó em không có lương tâm. Nhưng lần đó anh nói, con gái nên có chút tính tình nhỏ nhen và kiêu ngạo mà.”
Châu Ánh Hi nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp lấp lánh kia: “Nói gì anh muốn nghe đi.”
“Được.” Lê Phù vẫn ngửa cổ, nâng mặt anh, nghiêm túc nói: “Một mình em du học ở Cambridge, cho dù tính em tốt, kết bạn với rất nhiều người, nhưng mỗi ngày em đều có một loại cảm giác trôi dạt không yên ổn, cho dù là ai cũng không thể mang đến cho em cảm giác hoàn toàn kiên định, bởi vì ở nơi đó, em không có nhà.”
Yết hầu dùng sức lăn lộn, Châu Ánh Hi ôm lấy Lê Phù, trong đôi mắt sáng như sao vừa rồi bỗng lóe lên ánh lệ, anh hôn lên trán cô: “Anh hiểu, cho nên anh mới đến quê hương em tìm em.”
“Cảm ơn anh.” Cô cố nén nước mắt mỉm cười với anh.
Châu Ánh Hi vuốt tóc mai của Lê Phù: “Đây không phải điều anh muốn nghe.”
Bốn mắt nhìn nhau, buồng đu quay nho nhỏ đã lên tới chỗ cao nhất, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm rực rỡ của trung tâm Hồng Kông, nhưng lúc này, thế giới mạ vàng phồn hoa hưng thịnh ngoài kia đều không sánh bằng bóng người trước mắt họ.
Trong lòng có người mình thích, thế giới sẽ trở nên dịu dàng, giản dị.
“Châu Ánh Hi.” Lê Phù được anh ôm vào lòng, khẽ gọi tên anh, là giọng nói tình cảm hiếm thấy. Cô ngẩng mặt lên, dùng ngón trỏ chọc vào chóp mũi anh: “Anh nghe cho kĩ đấy, em thích anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bốn chữ (*) tỏ tình ngắn gọn, Châu Ánh Hi nghe một lần thấy không cảm giác chân thật: “Em nói lại lần nữa.”
(*) Em thích anh: 我喜欢你.
Lê Phù làm theo, nói chậm lại: “Em. Thích. Anh.”
Lúc này, cô nói từng chữ một, Châu Ánh Hi cảm thấy mỹ mãn: “Ừ, nghe rõ rồi.”
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười hạnh phúc nhất đêm nay.
Lê Phù bẻ ngón tay nói: “Con người em tuy rất ham chơi, nhưng với chuyện tình cảm thì rất nghiêm túc, hơn nữa tính chiếm hữu của em rất mạnh, rất hay ghen, tính tình cũng không tốt. Anh mà chọc em không vui, có thể em sẽ mắng chửi anh, anh chắc chắn muốn ở bên em sao?”
“Chắc chắn.” Ánh mắt Châu Ánh Hi đầy kiên định: “Vô cùng chắc chắn.”
Giờ khắc này, dường như trong mắt anh chỉ có sự kiên định và cưng chiều với Lê Phù. Khóe miệng cô nhếch lên, cô rất chắc chắn, mình nguyện ý kiên định bước vào thế giới của anh, cũng không ngại phơi bày khuyết điểm không mấy hay ho cho anh xem.
Bởi vì, bắt đầu từ ngày 24 tháng 12, 8 giờ 31 phút tối.
Hai người chính thức ở bên nhau, trở thành một cặp đôi đáng ghen tỵ dưới màn đêm.
Nụ hôn do Lê Phù chủ động, hai tay cô đặt lên vai Châu Ánh Hi, ngẩng cổ lên, che lấy môi anh, quấn lấy lưỡi anh rồi lại buông ra, chính là muốn trêu chọc anh. Đột nhiên, gáy của cô bị bàn tay dùng sức đỡ lấy, eo cũng bị siết chặt, cô mất đi quyền chủ động.
Châu Ánh Hi bị quyến rũ không kiềm chế được, dùng một nụ hôn sâu thâm nhập vào cổ họng, nói cho cô biết, anh cũng không phải là người bề ngoài dịu dàng nhã nhặn kia. Trong chuyện này, anh thích mạnh mẽ cướp đoạt toàn bộ hơi thở trong miệng cô, nghe tiếng thở dồn dập và tiếng rên rỉ của cô, anh mới thỏa mãn.
…
Sau đó, họ lại hôn nhau vài lần trong vòng đu quay, mãi đến khi buồng đu quay trở về điểm xuất phát mới dừng lại.
Lê Phù khoác tay Châu Ánh Hi đi trên đường phố phồn hoa, hai bên đều là cao ốc tráng lệ cao ngất, xe cộ và dòng người hối hả kia như thể không liên quan đến họ. Hai người không coi ai ra gì nói chuyện trên trời dưới đất, thi thoảng, Lê Phù còn cười nép vào vai Châu Ánh Hi như chú chim nhỏ.
Trên đường phố giăng đèn kết hoa tràn đầy không khí Giáng sinh.
Điểm dừng chân kế tiếp của họ là một nhà hàng Tây có sân vườn.
Nói chuyện yêu đương với người có tiền cũng có chỗ tốt, Lê Phù cảm nhận được, ví dụ như tùy thời tùy lúc đều có thể thưởng thức bữa tối cao cấp nhất.
Sau khi có danh phận, cuối cùng Châu Ánh Hi cũng có thể hào phóng dắt cô tiến vào nhà hàng.
“Chúc ngài Châu một buổi tối tốt lành, mời đi bên này.” Quản lý nhà hàng này rất quen thuộc với Châu Ánh Hi. Nói đúng ra, Phương Vận Xu có đầu tư ở đây, có bối cảnh to lớn của ba mẹ chống lưng, đi tới đâu anh cũng đều được tôn kính.
Hiển nhiên, với tư cách là bạn gái, Lê Phù cũng được dính chút ánh sáng.
Chỗ ngồi của họ được người quản lý sắp xếp ở góc sân sau.
Đây là một nhà hàng có sân vườn yên tĩnh hiếm thấy trong sự nhộn nhịp, trên bàn cơm bày bộ đồ ăn tinh xảo và ngọn nến màu trắng, đường mòn uốn lượn mọc đầy tường vi kiều diễm. Trong màn đêm, ánh sáng ấm áp đan xen cùng ánh nến, không khí rất lãng mạn.
Sau khi gọi món xong, Lê Phù nói với Châu Ánh Hi, cô muốn đến nhà vệ sinh.
Châu Ánh Hi dặn cô cẩn thận.
Vài phút sau khi Lê Phù rời đi, Châu Ánh Hi mới đột nhiên nhận ra một hiện tượng quái dị. Rõ ràng là đêm Giáng sinh náo nhiệt, theo lý mà nói nhà hàng này nên kín chỗ các đôi tình nhân mới đúng. Nhưng trong vườn hoa rộng lớn, chỉ có bàn họ là sáng ánh nến.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, kiên nhẫn chờ người trở về.
Bỗng nhiên, có tiếng saxophone từ trong phòng truyền đến, Châu Ánh Hi quay đầu lại, là một nghệ sĩ diễn tấu người nước ngoài, lúc đi qua sau lưng anh, cười nhướng mày với anh, dường như đang truyền đạt tin tức gì đó. Anh quay đầu, ánh mắt lại bị bịt kín.
Giọng nói của người đàn ông rất quen thuộc, là Đàm Tự: “Thầy Châu, chúc mừng cậu được như ý nguyện.”
Châu Ánh Hi kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Đàm Tự cười: “Em gái Lê của cậu muốn tỏ tình thật hoành tráng với cậu.”
Trên bãi cỏ trong vườn hoa, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đàm Tự buông lỏng tay.
Khi tầm mắt mơ hồ dần rõ ràng, Châu Ánh Hi bị hình ảnh trước mắt làm cho khiếp sợ đến không nói nên lời.
Cello, dương cầm, saxophone, như một màn hòa tấu nhỏ. Chẳng qua, người diễn tấu là người con gái anh coi như báu vật. Lê Phù cởi áo khoác, váy nhung đen trên người lấp lánh dưới những cánh hoa rung rinh, cô như một con thiên nga cao quý ưu nhã, đôi vai gầy trắng nõn rung động theo từng nốt nhạc của cô. Nhưng chói mắt nhất vẫn là sợi dây chuyền kim cương bươm bướm kia.
Đây là lần đầu tiên cô hát cho Châu Ánh Hi nghe.
Là một bài hát cổ tiếng Quảng mà cô rất thích, “Dạ khúc nửa vầng trăng” của Lý Khắc Cần.
Ánh trăng nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giọng hát của cô cũng như ánh trăng, dịu dàng uyển chuyển.
“Người tựa như vầng trăng trên trời
Chẳng thể với tới
Tình tựa như khúc dư âm sót lại…”
Châu Ánh Hi nghe đến mê mẩn, ánh mắt anh chỉ chứa được bóng hình xinh đẹp động lòng người kia, khảm trên người Lê Phù. Trong mắt anh, cô vốn đã đủ hoàn mỹ, hiện tại đến tiếng hát cũng làm anh mê mẩn không lối thoát..
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Châu Ánh Hi quay đầu lại nhìn, đều là người quen, Tô Miểu Di, Hứa Sâm, bên cạnh còn có mấy người lạ mặt có vẻ bạn tốt của Lê Phù. Điều khiến anh kinh ngạc là cả Ngô Thi và A Wing cũng tới.
Ngô Thi ngồi trên ghế đối diện, cười vẫy tay chào Châu Ánh Hi.
Châu Ánh Hi hiểu rồi, tất cả mọi thứ đêm nay đều là bất ngờ mà Lê Phù chuẩn bị cho anh.
Ngón tay mảnh khảnh linh hoạt lướt trên phím đàn, Lê Phù ca hát, đắm chìm trong lời bài hát, mắt nhắm lại. Cô rất thích bài hát này, vừa hay, lời bài hát cực kỳ giống tâm trạng khi theo đuổi cô của anh, cô cũng muốn thông qua phương thức này, tự mình cảm nhận cảm xúc của anh một lần.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi chuẩn bị hát đến câu tiếp theo, bên cạnh Lê Phù có một người ngồi xuống, hơi thở ấm áp kia, cô không cần ngẩng đầu, cũng biết là ai. Thú vị ở chỗ, cô không còn nghĩ đến tên “Châu Ánh Hi” nữa, mà là “bạn trai.”
“Chúng ta cùng hát nhé.” Châu Ánh Hi nhẹ giọng nói.
“Được.”