Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa

Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa - Chương 38: Bị nhốt




Lăng Chân bình tĩnh lại, lập tức hắng giọng: "Không phải!"

Cô nhìn chỗ khác, mím môi.

Chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.

Lúc xưa khi Lăng Chân ở tiên giới, đàn ông đều là Tiên Quân tiên trưởng mang khí chất chính trực, không ai có khí chất giống Ngụy Tỷ cả. Thật sự anh không giống chính phái, gương mặt quá tuấn tú xinh đẹp, lại cất giấu tà khí tự nhiên.

Anh lạnh lùng nhưng ánh mắt lại nóng bỏng, sự mâu thuẫn hòa hợp với nhau khiến cho người ta có cảm giác đỏ mặt hấp dẫn.

Ngụy Tỷ đưa tay khẽ nắm cằm cô, kéo gương mặt nhỏ chừng bàn tay của cô quay lại, hỏi: "Đó là cái gì?"

Lăng Chân cảm thấy mình hơi thất thó, vậy mà bị một người đàn ông ở chung sớm chiều làm cho kinh ngạc đến quên lời muốn nói, thật là chẳng có triển vọng gì.

Cô đẩy tay Ngụy Tỷ ra, đôi mắt đen láy khẽ chớp: "Không có gì... Chúng ta mau đi đi, sắp trễ rồi!"

Ngụy Tỷ không đùa với cô nữa, cười nhạt thu tay lại.

Lúc hai người đi đến phòng trang điểm thì Hình Lập và Tiểu Đức đã đợi ở đó.

Tiểu Đức trông thấy hình tượng hôm nay của Ngụy Tỷ thì hít vào một hơi, hai mắt lóe sáng... Đây là người mang sát khí sao?

Ngay cả Hình Lập thấy Ngụy Tỷ như thế cũng không nhịn được mà hỏi: "Ngụy tổng cân nhắc debut sao?"

Ngụy Tỷ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Cút."

Nhưng đúng thật là anh rất nổi bật, người cao một mét tám mươi bảy, mặc âu phục cao quý đứng đó đã tự động khiến cho ánh mắt mọi người tập trung vào anh.

Lễ phục dạ hội của Lăng Chân đã được đặt trước từ sớm, cách trang điểm làm tóc cũng đã bàn bạc trước, chỉ cần trang điểm lên mặt là được.

Thợ trang điểm là một cô gái hơn ba mươi tuổi, sau khi trông thấy mặt mộc của Lăng Chân nhìn tràn đầy ý chí chiến đấu, cầm lấy phấn lót và cọ trang điểm mà quét. "Đêm nay chị sẽ làm em xinh đẹp nhất."

Lăng Chân vội vàng khoát tay: "Cũng không cần đâu!"

Không phạm sai lầm là được, cô không có dã tâm lớn như thế.

Trong quá trình cô trang điểm, đêm nay, phòng làm việc của các minh tinh có mặt trong đêm từ tiệc thiện đã bắt đầu đăng bài viết, ngoại trừ việc lặp lại chủ đề "Nhân danh tình yêu" của đêm tiệc từ thiện này thì điều quan trọng hơn là up ảnh chụp tạo dáng tối nay.

Ví dụ như phòng làm việc của Thẩm Ngôn Sơ đã đưa đi một tổ chụp ảnh, anh ta mặc âu phục màu trắng phối hợp với tóc xoăn màu nâu, nụ cười tuấn tú, đúng thật là dáng vẻ bạch mã hoàng tử trong mơ ước của các cô gái.

Phòng làm việc của Giản Ôn Di cũng nhanh chóng công bố tạo hình đêm nay.

Hot search trước đó đúng là chỉ làm nền, chỉ riêng lễ phục hôm nay của Giản Ôn Di cũng rất đáng xem. Cô ta mặc một bộ váy cao cấp theo mùa của nhà thiết kết C, trên chiếc váy to lớn thêu những đóa hoa đủ sắc, dường như dáng người mảnh khảnh nở rộ trong bụi hoa, vừa sang trọng lại quý phái.

Đoàn đội của cô ta làm việc cũng rất nhanh chóng, nhanh chóng mua mấy hot search #Hoa tiên tử Giản Ôn Di#.

Lúc Lăng Chân đang làm tóc cúi đầu nhìn thấy hot search này thì không biết vì sao cô lại mơ hồ cảm thấy dường như đối phương đang cố ý sử dụng từ "Tiên tử" này. Cô ấn xem hot search, quả nhiên những Weibo lên top đều khen tạo hình của Giản Ôn Di đầy "Tiên khí".

Khoảng hai tiếng trôi qua, cuối cùng Lăng Chân cũng trang điểm xong. Thợ trang điểm này có kỹ thuật rất tốt, trang điểm mặt vô cùng cẩn thận, cảm giác trang điểm không dày, điều hay nhất là có cảm giác giữ được làn da trong suốt vốn có của Lăng Chân. Trên lớp da trắng nõn, ngũ quan của cô càng được nhấn mạnh rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên càng thêm vẻ quyến rũ hấp dẫn.

Kiểu tóc được thắt xương cá xoã tung tự nhiên, đuôi tóc cong cong rũ đến ngực, vừa xinh lại vừa độc đáo.

Sau đó chỉ còn lại lễ phục, quần áo đã được đưa đến đây từ sớm. Nhân viên công tác dẫn Lăng Chân đến phòng thử đồ, thay quần áo ở đó.

Lần này là dạ phục vải sa màu đen đặc, ở ngực được thiết kế dạng dây băng, giữa dây băng là sa màu đen mỏng. Váy rất dài, phần đuôi cũng là sa mỏng, lại thêm mấy sợi dây băng màu đen buông thõng.

Tiên tử vui vẻ hiếm khi mặc quần áo màu đen tuyền, nhưng khi Lăng Chân mặc lên người thì lại phát hiện thì ra mình cũng hợp với màu đen.

Màu da tuyết trắng và váy đen tuyền tạo thành tự tương phản sáng chói, chiếc cổ, vai và cánh tay được phơi bày gần như trong suốt, có vẻ đẹp yếu đuối. Dưới vải sa đen, eo thon và hai chân như ẩn như hiện, lúc di chuyển dây băng khẽ tung bay.

Cô gái bị màu đen tuyền bao trùm nhưng vẫn giống tiên tử xuất trần như cũ.

Chờ khi Lăng Chân đi ra khỏi phòng thử đồ thì trong phòng làm việc im lặng.

Sau khi Ngụy Tỷ giương mắt nhìn ánh mắt chỉ tập trung nhìn cô, nhìn cô đi từng bước đến gần.

Lăng Chân đi đến trước mặt anh, ngượng ngùng vuốt ve cánh tay của mình: "Chúng ta đi được chưa, tôi hơi lạnh."

Ngụy Tỷ bình tĩnh lại, ý thức được xung quanh có quá nhiều ánh mắt mơ ước, anh hơi nhíu mày sau đó cởi áo khoác âu phục của mình và khoác lên cô.

"Đi thôi."

Chờ khi bọn họ rồi đi, thợ trang điểm mới chọc chọc người bên cạnh cô ấy: "Anh có phát hiện ra không..."

Người bên cạnh: "Tôi thấy rồi."

Hai người nhìn nhau: "Hai người bọn họ thật xứng đôi! Xứng đôi ôi trời ơi..."

Tất cả đều là người đẹp đen trắng đụng nhau, một người lạnh lùng một người xinh đẹp, đúng chung một chỗ Thật! Quá! Đẹp! Mắt!!!

...

Đêm tiệc từ thiện diễn ra ở sân vận động trung tâm thành phố A.

Bình thường nơi này chính là thánh địa diễn ra buổi hòa nhạc, hôm nay bên ngoài cũng tập trung rất nhiều đơn vị truyền thông và fan hâm mộ, vô cùng náo nhiệt.

Thảm đỏ còn chưa bắt đầu, đã có vài minh tinh và công ty đại diện có mặt trong sân vận động.

Hào quang nữ chính của Giản Ôn Di còn tồn tại, cô ta đứng trong đám người vô cùng dễ thấy, xung quanh có mấy tiểu minh tinh xúm lại, tất cả đều khen bộ váy lên hot search của cô ta.

Tưởng Mỹ đắc ý cười cười, giống như cô ta mặc lên người vậy: "Đúng thế, chiếc váy này của Ôn Di được gửi bằng máy bay từ Pháp về."

Đám người vô cùng hâm mộ.

Đợi bọn họ rời đi, Tưởng Mỹ khẽ nói: "Hôm nay những người có mặt không ai so được với cậu."

Giản Ôn Di cười cười: "Đừng nói lung tung, còn có nhiều tiền bối ở đây đó."

Tưởng Mỹ cười trộm: "Nhanh đi cho Ngôn Sơ nhìn đi, chắc chắn anh ấy sẽ rung động."

Nhắc đến Thẩm Ngôn Sơ, trong nụ cười của Giản Ôn Di có thêm vẻ thẹn thùng. Vừa rồi Ngôn Sơ có nhắn tin cho cô, chắc bây giờ cũng đến rồi. Cô giương mắt nhìn xung quanh, không phí chút sức lực nào đã tìm được bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia.

Nhưng mà anh ấy đang nhìn về phía nào đó.

Giản Ôn Di nhìn theo ánh mắt của anh, đó là một người mặc váy sa màu đen tinh tế.

Lăng Chân...

Sao cô ta lại mặc màu đen? Tăng Hồng đã phân tích qua, Lăng Chân được mang danh là "Tiên tử", lần này đi thảm đỏ có lẽ sẽ chọn phong cách trong sáng.

Nhưng mà không ngờ cô ta đổi phong cách khác, đồng thời... Rất thành công.

Lại một lần nữa thành công cướp đi ánh mắt của người trong lòng cô.

Giản Ôn Di nắm lấy váy hoa, ánh mắt lộ vẻ ghen ghét khó mà che giấu được.

Giọng nói xúi giục của Tưởng Mỹ vang lên bên tai: "Lần này không thể để cô ta cướp đi danh tiếng của cậu nữa..."

Giản Ôn Di nắm chặt tay.

Tưởng Mỹ nghĩ đến thù cũ của mình và Lăng Chân, ánh mắt lộ vẻ tính toán, nở nụ cười gằn: "Cậu đừng lo, cứ giao cho mình."

...

Thảm đỏ cũng sắp bắt đầu, dựa theo quy trình chính thức thì Lăng Chân cùng mấy người diễn viên chính của <<Tiên Vấn>> đi thảm đỏ.

Dù sao cô cũng là người mới chưa có tác phẩm gì, một mình đi thì địa vị không đủ cũng không phù hợp.

Nếu có thể đi cùng Trịnh Xuyến Xuyến thì Lăng Chân vẫn rất vui.

Cô khoát tay với Ngụy Tỷ: "Tôi đi tìm chị  Xuyến Xuyến, lát vào hội trường chúng ta không ngồi chung bàn, chờ khi kết thúc đi cùng nhé?"

Ngụy Tỷ gật gật đầu, nhìn cô khẽ nói: "Lạnh thì khoác thêm áo."

Lăng Chân cười cười: "Tiểu Đức cầm quần áo giúp tôi rồi, hơn nữa chắc là bên trong cũng không lạnh. Tôi đi trước."

Ngụy Tỷ đưa mắt nhìn cô rời đi, sau đó mới thu lại ánh mắt.

Anh đang muốn đi, bỗng nhiên có mấy nữ diễn viên xông tới.

Công ty đầu tư Khánh Tỷ có thể được xưng là vua trong ngành, mấy năm liên tiếp đều đầu tư được bộ phim vô cùng nổi tiếng, tài lực dồi dào, tài nguyên vô số. Nhưng mà ông chủ của Khánh Tỷ không thích xuất đầu lộ diện, rất hiếm khi tham gia hoạt động công khai, muốn được giới thiệu vô cùng khó khăn.

Lần này Ngụy Tỷ vừa xuất hiện thì có rất nhiều ngôi sao nữ kích động.

Trong giới có không ít ông chủ có tiền, nhưng mà còn trẻ nhiều tiền còn đẹp trai như Ngụy Tỷ thì chắc chắn là cực phẩm trong cực phẩm!

Bởi vậy khi Ngụy Tỷ vừa vào thì có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía anh.

Hơn nữa, bọn họ nhìn thấy Ngụy Tỷ nói chuyện với nữ diễn viên mới nổi với thái độ vô cùng ôn hòa, dường như không khó gần như trong lời đồn?

Vì thế có nữ minh tinh dịu dàng đi đến, cười nói: "Ngụy tổng..."

Ngụy Tỷ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ, khiến cho những cười còn lại đông cứng.

Sao thế, vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao lại thay đổi thái độ thế?

Giọng nói Ngụy Tỷ cũng lạnh lùng: "Có việc gì sao?"

Mấy nữ minh tinh: "Không, không có việc gì..."

Được rồi quên đi!

Lăng Chân không có ở đây, khí thế lạnh lùng trên người Ngụy Tỷ bộc phát, khiến cho nhân viên công tác phải hít thở sâu năm phút mới dám đi tới.

"À, anh là Ngụy tổng của Khánh Tỷ ạ? Xin hỏi anh có muốn đi thảm đỏ không?" Nhân viên công tác cẩn thận dè dặt hỏi.

Ngụy Tỷ nhíu mày, phun ra một chữ: "Không."

"Dạ vâng!" Nhân viên công tác như nhận được đại xá, quay người chạy đi nhanh như chớp.

Tám giờ tối, thảm đỏ chính thức bắt đầu. Cũng trong lúc đó, phát trực tiếp trên mạng cũng bắt đầu hoạt động, lập tức trên màn hình xuất hiện đầy đạn mạc[*] của fan hâm mộ.

[*]Đạn mạc: là cuộc hội thoại giữa hàng trăm người dùng, phủ kín video player trong khi đang phát. Đạn Mạc (mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận) và là tính năng hot nhất trên UI của nhiều nền tảng stream.

Những minh tinh đi sau, những người đi trước là xí nghiệp và công ty đại biểu.

Lăng Chân và bọn người Trịnh Xuyến Xuyến đang nghỉ ngơi ở khu chờ, thứ tự của bọn họ cũng xem như gần trước, sau khi đi xong có thể vào hội trường ngồi.

Điện thoại của Lăng Chân đã giao cho Tiểu Đức, cô hỏi nhân viên công tác, thời gian còn, cô định đi đến toilet một lượt.

"Em nhiều chuyện quá." Trịnh Xuyến Xuyến chọc cô: "Để ý váy đấy."

Lăng Chân cười cười: "Dạ biết."

Lúc này cô không đi, chỉ sợ lát nữa gió lạnh thổi thì vẻ mặt sẽ cứng đờ khó coi.

Lăng Chân đi theo bảng hướng dẫn đi về phía toilet, sau khi đi đến toilet lầu một thì có một dì quét dọn vệ sinh ngăn ở cửa.

Dì đó đội mũ, không ngẩng đầu lên, chỉ lên trên: "Toilet này có người xếp hàng dài đó, lên lầu hai đi."

Lăng Chân cám ơn, xách váy đi lên lầu hai.

Lầu hai rất vắng, không có bất kỳ ai. Lăng Chân vừa đẩy cửa đi vào toilet thì cảm thấy hơi kì lạ.

Lầu hai đã trống thư thế thì vì sao mọi người còn phải xếp hàng ở lầu một chứ?

Bỗng nhiên cô ý thức được có gì đó không đúng.

Nhưng lúc này cô đã đi vào toilet rồi, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài thì lại nghe tiếng "Lạch cạch", cửa bị khóa!

Lăng Chân lập tức phản ứng kịp, có người muốn nhốt cô ở đây.

Ngoài cửa, dì quét dọn khi nãy khóa cửa rồi trở lại lầu một.

Trong góc khuất camera không chiếu tới, Tưởng Mỹ hài lòng chuyển tiền cho bà ta. Sau đó dì quét dọn ném mũ đi, quay người đi ra khỏi sân vận động, thì ra bà ta vốn không phải nhân viên công tác ở đây.

Một bên khác, trong phòng nghỉ. Trịnh Xuyến Xuyến thấy bọn họ sắp phải đi thảm đỏ rồi nhưng Lăng Chân chậm chạp không về, Trịnh Xuyến Xuyến bắt đầu sốt ruột.

Ăn bậy đau bụng rồi? Không thể nào, lúc đi ra vẫn còn ổn, huống chi hôm nay ai lại ăn cơm rồi mới đến chứ.

Trịnh Xuyến Xuyến lại đợi một lúc, thật sự không còn kịp nữa nên bảo nhân viên công tác: "Phiền cô đến phòng vệ sinh tìm Lăng Chân, đừng chỉ nhìn gần, tìm trên lầu dưới lầu hết một lượt đi."

Ở phía trước, Giản Ôn Di đã đi một nửa rồi, lập tức tiếp theo sẽ là bọn họ.

Trịnh Xuyến Xuyến thở dài, ông trời phù hộ cho em ấy còn kịp.

Trong ánh đèn lóe sáng, Giản Ôn Di mỉm cười đúng mực, kí tên, chụp chung ảnh lưu niệm, trả lời câu hỏi phỏng vấn, mấy khâu cô ta đều biểu hiện tốt. Cô ta mặc váy cao cấp, vô cùng sặc sỡ loá mắt giống như hoa tiên tử vậy.

Trên ứng dụng stream, đạn mạc ngập trời.

[A a a a, Ôn di là tiên nữ!]

[Thật đẹp quá, vô cùng đẹp!]

Giản Ôn Di hoàn mỹ đi xuống thảm đỏ, Tưởng Mỹ ở đối diện nháy mắt với cô ta, nở nụ cười sâu xa. Nụ cười của Giản Ôn Di hơi dừng lại, sau đó rũ mắt xuống.

...

Lăng Chân rất bất đắc dĩ.

Cô nghĩ lại có lẽ là người bên phía nữ chính mới dùng thủ đoạn này với cô.

Bây giờ trên người cô không có điện thoại, ngoài toilet cũng không có ai đi qua, chỉ dùng một thủ đoạn vặt vãnh như thế mà có thể trói chân cô ở đây.

Mặc dù không thể xem giờ nhưng cô đoán đã sắp đến giờ bọn họ đi thảm đỏ rồi.

Dù cho tính cách của Lăng Chân rất bình thản nhưng lúc này lại trở nên sốt ruột. Cô không muốn khiến cho Trịnh Xuyến Xuyến lo lắng, khiến cho người khắc gặp thêm phiền toái không cần thiết.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói không chắc chắn lắm: "Cô Lăng Chân ở... Sao?"

Lăng Chân vui mừng, vội vàng nói: "Có ở đây! Phiền cô mở cửa giúp tôi, tôi bị nhốt lại."

Cửa phòng toilet được mở ra, ngoài cửa là khu nghỉ ngơi của nhân viên công tác. Cô cũng không quan tâm hỏi nguyên nhân, chỉ sốt ruột hỏi: "Đã đến lượt các cô đi thảm đỏ rồi, cô còn chưa đi sao?"

Lăng Chân nghe xong thì nâng váy chạy chậm xuống lầu.

Gió lạnh xẹt qua bên tai, bím tóc xương cá chạm vào xương quai xanh, tóc tai hơi rối loạn.

Nhưng khi cô ra đến thì bọn người Trịnh Xuyến Xuyến đã đi đến thảm đỏ, bắt đầu chụp hình trước phông nền.

Lăng Chân vịn eo dừng lại, thở gấp

Trong khu nghỉ ngơi còn có mấy minh tinh nghệ sĩ được đi thảm đỏ, lúc này tất cả đều nhìn cô, ánh mắt khác nhau.

Nhân viên công tác của đơn vị tổ chức nhìn thấy cô tỏ vẻ khó xử. Diễn viên nhỏ này đi thảm đỏ thì phải đi cùng mấy người phía trước, nhưng bây giờ cô ta đã bỏ lỡ, nếu để cô ta tự đi...

Thậm chí cô ta cũng chẳng phải diễn viên chính của bộ phim kia, để cô ta tự đi thật sự không thích hợp. Phía sau còn có nghệ sĩ nổi tiếng hơn cũng đều đi thảm đỏ với đạo diễn.

Trong giới này, địa vị quá quan trọng.

Sự im lặng kia đơn giản mà chân thật, có nữ minh tinh tỏ vẻ chế giễu, trong phòng nghỉ vang lên vài tiếng cười khẽ không rõ cảm xúc.

Thật ra Lăng Chân không muốn chạy, nhưng mà thở gấp nên chưa kịp nói. Mặc dù cô không muốn bỏ qua chuyện đi thảm đỏ, nhưng mà cũng không cố chấp phải đi cho bằng được.

Nhân viên công tác tỏ vẻ áy náy mở miệng: "Thật ngại quá, cô không đủ..."

Lăng Chân khoát khoát tay, đang muốn nói được rồi thì đúng lúc này bỗng nhiên có một người đi tới sau lưng cô.

Bỗng nhiên trong phòng nghỉ trở nên yên tĩnh.

Người đến mang theo gió, có mùi hương tuyết tùng thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi Lăng Chân. Sau đó anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng khoát lên khuỷu tay của mình.

Đứng ở điểm xuất phát thảm đỏ, cách đó không xa đó là đèn flash chói mắt.

Ngụy Tỷ đứng cạnh Lăng Chân, bình tĩnh nói với nhân viên công tác:

"Tôi đi với cô ấy, đủ rồi chứ?"

Tác giả có lời muốn nói: Ô ô ô ô ô Ngụy tổng chuyên nghiệp bảo vệ vợ.