Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 2: C2: Chương 2






Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans+ Beta: Sunni

Người ta nói thế gian có ba nơi đáng sợ nhất: Đài Trảm Thần ở Thần giới, Vô Gian địa ngục của Quỷ giới, cùng với Dung Uyên của Ma giới. Cả ba nơi này đều là thần thấy thần sợ, quỷ thấy quỷ lo hung sát cực hình chi địa. Chưa từng có bất kì thần ma nào có thể tồn tại ở ba nơi này trong bảy ngày.

Nhưng còn đáng sợ hơn ba nơi này, chính là người tên Tạ Tuyết Thần.

Hắn ta chỉ là một Nhân tộc bình thường, nhưng có thể chịu đựng sự tra tấn ở Dung Uyên bảy ngày mà không chết.

Không những không chết, mà hắn ta còn trốn thoát.

Không, nói chính xác, Tạ Tuyết Thần không có trốn thoát mà hắn ta kiêu ngạo một mình một kiếm chiến đấu một cách kinh thiên động địa đi ra ngoài.

Huyết nguyệt ở Ma giới có vẻ đỏ hơn rồi, dưới huyết nguyệt tất cả là một mớ hỗn loạn, lũ ma tộc hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi. Vẻ mặt đầy sợ hãi hướng về Thần Cung mà chạy.

Nhưng sau lưng lũ ma tộc, là một người toàn thân dính máu, một kiếm tu quần áo rách rưới. Hắn cầm trong tay kiếm Quân Thiên. Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, năng lượng kiếm như cầu vồng. Bay lên tạo thành một dàn kiếm đầy sát khí, tiêu diệt mạng sống của vô số ma tộc. Bất cứ người ma tộc nào bị kiếm Quân Thiên chạm phải đều tan biến thành làn khói đen, trở về với hỗn độn.

"Ma Tôn đại nhân cứu mạng..."

"Tạ Tuyết Thần điên rồi"

Vô số ma tộc tụ tập trước Thần Cung la hét ầm ĩ kêu cứu mạng, chỉ thấy Ma Tôn mở cửa từ trong ra, một bóng người mặc y phục màu tím duyên dáng chậm rãi bước ra. Nàng chậm rãi ngáp một cái, uể oải nheo mắt lại nói: "Ma Tôn đang bế quan, các ngươi ồn ào như vậy không sợ chết à?"

Sự xuất hiện của thiếu nữ khiến cho khung cảnh lập tức im lặng, một nỗi sợ hãi ập đến trước mắt.

Đó là một thiếu nữ có vẻ ngoài khuynh quốc, nàng mặc một bộ y phục đỏ nghê thường, vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết, dáng người mảnh khảnh lả lướt phong lưu, chiếc váy dài đến mắt cá chân. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm lộ đôi chân trắng nõn như tuyết. Mặc dù nàng không mang vớ, nhưng chân trần mà không hề nhiễm chút bụi nào, trắng bóng và nõn nà, nhìn như một đứa bé vậy. Và trên mắt cá chân trần đó, nàng mang một chiếc cốt linh có chuông trắng hình nụ hoa. Cùng với tiếng bước chân của nàng là tiếng chuông kêu rất thanh tao, làm cho người nghe vô thức mất đi ý thức. Thậm chí dung nhan của nàng đẹp đến mức khiến cho mọi người đều mê mẩn.

Đây là lần xuất hiện hiếm hoi trên đời, giống như đóa hoa lan nở lúc nửa đêm vậy, tươi sáng mà quyến rũ. Một đôi mắt hoa đào nhìn dường như lúc nào cũng đang cười, ánh mắt di chuyển, dù cố ý hay vô ý thì đều khuấy động tâm trí người khác. Chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng khiến người ta ảo tưởng về việc được yêu sâu sắc. Nhưng nghĩ đến tên và hành động của nàng, ánh mắt si mê đó lập tức biến thành nỗi sợ hãi.

Nàng là Mộ Huyền Linh, là đệ tử thân truyền của Đại Tế Tư, Thánh Nữ Ma Tộc, nàng phụ trách các điều luật của Ma giới, những yêu ma bị nàng giết chắc cũng không kém gì Tạ Tuyết Thần.

"Thánh, Thánh Nữ, Tạ Tuyết Thần đuổi giết tới rồi!" Một binh lính can đảm đứng ra nói.


Bây giờ nói điều này e là hơi muộn rồi, bởi vì Tạ Tuyết Thần đã tìm được lối vào Thần Cung.

Đại quân đông đảo của ma tộc đã bị tiêu diệt và tạo nên một khoảng trống. Kiếm tu mặc y phục màu trắng trong tay cầm kiếm Quân Thiên. Bất cứ chỗ nào đi qua, hết thảy mọi ma tộc đều bị đánh lui, thương vong vô số. Hắn hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt khôi ngô như thần linh nhưng dung mạo lại lạnh lùng như băng tuyết.

Người hắn toàn là vết bầm tím, đầy những vết máu trên y phục màu trắng đó, có nhiều vết thương bị rách toạc ra. Bộ ng ực như ngọc thạch lộ ra một vài vết roi đánh, xung quanh vết roi vẫn còn luồng khí màu tím đen di chuyển. Rõ ràng thân thể hắn bị thương nặng, nhưng lại có thể bộc phát ra một khí tức vô cùng to lớn, khiến cho lũ yêu ma phải nhượng bộ lui binh, run rẩy sợ hãi.

Tạ Tuyết Thần nhướng mày, màu đỏ giữa trán trở nên rực rỡ hơn do sức mạnh linh lực bộc phát, con ngươi màu đen phản chiếu hình ảnh cánh cửa chính màu đỏ của Thần Cung. Trước cửa còn có một bóng người nhỏ nhắn mặc y phục màu tím.

Mũi kiếm nâng lên, chỉ vào thiếu nữ, giọng nói khàn khàn và lạnh lùng của Tạ Tuyết Thần chậm rãi nói: "Ma Tôn đâu rồi?"

Thiếu nữ nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần, sắc mặt không một chút sợ hãi, nhìn Tạ Tuyết Thần và chất vấn, nàng mỉm cười ngọt ngào, nói: "Không hổ là Tạ Tuyết Thần, bị Ma Tôn và Đại Tế Tư đả thương, tra tấn bảy ngày, mà ngươi vẫn có bản lĩnh như vậy ".

Tạ Tuyết Thần nghe thấy giọng nói của nàng, đồng tử co rút lại, tay cầm kiếm siết chặt, ánh mắt hắn di chuyển dừng lại trên thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ. Sau đó nhìn vào đôi chân mảnh khảnh và trắng nõn đeo chiếc vòng có chiếc chuông hình nụ hoa.

"Là ngươi..." Ánh mắt của Tạ Tuyết Thần càng ngày càng lạnh lùng.

Thiếu nữ chú ý đến ánh mắt của Tạ Tuyết Thần, nàng cười cười rồi tiến về phía trước vài bước. Chiếc chuông ở mắt cá chân phát ra âm thanh trong trẻo và ngọt ngào.

"Hửm, Tạ tông chủ nhận ra ta sao?" Thiếu nữ mỉm cười và nói: "Mặc dù ta đã nhìn thấy ngươi, nhưng đây là lần đầu tiên ngươi thấy ta, Thánh Nữ Ma Tộc Mộ Huyền Linh, mong Tạ tông chủ chỉ giáo nhiều hơn ".

Mộ Huyền Linh vừa nói xong, kiếm khí của Tạ Tuyết Thần đã quét qua người, kiếm khí của thanh kiếm màu vàng nhạt rút ra tạo thành một hình bán nguyệt. Xông thẳng đến chém đứt thắt lưng của Mộ Huyền Linh, Mộ Huyền Linh vẻ mặt nghiêm nghị phất tay tạo phong ấn, một hơi thở đã tạo ra mười tầng kết giới, chống đỡ lại sự tấn công của kiếm khí. Mười tầng kết giới bị kiếm khí sắc bén phá vỡ thành từng mảnh, mà thân ảnh của Mộ Huyền Linh cũng biến thành khói xanh biến mất tại chỗ.

Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn đặt lên vai Tạ Tuyết Thần, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Nhân tộc thường nói, một ngày là phu thê trăm ngày cũng là phu thê. Ta hôn Tạ tông chủ một lần, ít nhiều cũng phải mười ngày nửa tháng ân tình, vậy mà Tạ tông chủ ra tay không biết thương hoa tiếc ngọc là gì."

Chưa kịp để nàng nói hết lời, Tuyết Thần đã bắt lấy tay nàng, một kiếm đâm về phía sau.

Tuy nhiên thứ bị đâm chỉ là ảo ảnh.

Cơ thể thực sự của Mộ Huyền Linh đang ở giữa không trung, nhìn xuống Tạ Tuyết Thần cười nói: "Tạ tông chủ, ngươi như vậy là lấy oán báo ơn sao?"

Tạ Tuyết Thần hoàn toàn phớt lờ lời nói của nàng, sức mạnh linh lực dâng trào, mây tụ nổi lên, kiếm Quân Thiên cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, thanh kiếm rung chuyển, biến thành hình bay khắp bầu trời.

Đây là trận pháp của thiên ha đệ nhất kiếm tu, Ngọc Khuyết Thiên Phá, ngay cả Ma Tôn và Đại Tế Tư cũng bị thương nặng dưới trận pháp này.


Mộ Huyền Linh thần sắc cũng nghiêm túc lên, trầm giọng nói: "Tất cả các ngươi đều tránh sang một bên".

Những yêu ma cấp cao ngay từ đầu đã không định giúp đỡ, vừa nhìn thấy Ngọc Khuyết Thiên Phá trận, tất cả đều kinh hãi. Những người tu vi kém cỏi chân đã mềm nhũn, quỳ xuống đất luôn rồi. Người có tu vi cao hơn thì đã chạy trốn hết.

Mộ Huyền Linh nhìn bọn chúng chạy còn nhanh hơn cả đám yêu ma. Nàng thầm mắng một câu - Đồ vô nhân tính!

Mộ Huyền Linh cởi bỏ áo choàng đen khoác sau lưng, ném nó về phía trước, chiếc áo choàng trở nên lớn hơn. Bầu trời và mặt trăng đều bị áo choàng của Mộ Huyền Linh bao phủ.

Pháp bảo Ma tộc - Nhân Thiên, nghe đồn có thể ngăn cản được đòn tấn công của thần tiên. Trong lần bao vây và trấn áp Tạ Tuyết Thần trước đó, nó đã cứu Đại Tế Tư một mạng, chặn toàn bộ đòn tấn công của Ngọc Khuyết Thiên Phá.

Nhưng hiện giờ pháp bảo bị hư hỏng một phần, không biết có thể chặn được kiếm của Tạ Tuyết Thần, không ai biết cả.

Tất cả yêu ma đều đang dõi theo trận chiến giữa thần ma ở trong không trung kia.

Nhân Thiên đã chặn lại thân ảnh của hai người, kiếm Quân Thiên phát ra ánh sáng chói lóa. Giống như mặt trời đang thiêu đốt bầu trời. Làm yêu ma không dám nhìn thẳng.

Chỉ có thể nghe thấy âm thanh của kiếm chạm nhau vang ra từ trong trận. Hai người chiến đấu mà không chừa khoảng trống nào khiến người xem cũng phải kinh hãi.

"Tại sao Ma Tôn và Đại Tế Tư vẫn chưa xuất quan vậy?"

"Nghe nói bảy ngày trước bao vây và đàn áp Tạ Tuyết Thần, bị thương nặng, phải bế quan mười ngày."

"Vậy còn Tam ma thần đâu?"

"Cũng hoàn cảnh tương tự "

"Một mình Tạ Tuyết Thần, làm sao có thể chống lại Ma Tôn, Đại Tế Tư và còn bị Tam ma vây đánh nhỉ?"

"Hắn ta chính là đứa con của Trời, kiếm sĩ mạnh nhất của Nhân tộc, ngay cả Dung Uyên cũng không thể luyện hóa hắn, còn ai có thể chống lại được hắn chứ?"

"Vậy...vậy Thánh Nữ chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?"


Vừa dứt lời, liền thấy kết giới Nhân Thiên bị chém rách bởi vô số ánh kiếm. Mặt trăng máu lại sáng trở lại, tỏa sáng vào vô số khuôn mặt tuyệt vọng.

Kiếm sĩ y phục trắng kiêu ngạo đứng giữa không trung như một vị thần, khống chế Thánh Nữ trong vòng tay.

Hai tay của Mộ Huyền Linh bị buộc chặt ra phía sau, kinh mạch toàn thân bị phong ấn. Lại không thể thi triển được pháp thuật nữa. Tạ Tuyết Thần một tay khống chế Mộ Huyền Linh, tay kia cầm kiếm kề ngang cổ Mộ Huyền Linh. Kiếm sắc bén đe dọa sẽ lấy tính mạng của nàng.

Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói: "Đưa ta ra khỏi Ma giới "

Ở đây có hơn ba trăm trận pháp được bố trí ở các lối ra vào Ma giới. Người hiểu rõ các trận pháp chỉ có các yêu ma cấp cao, nếu không có sự chỉ dẫn của chúng thì không thể nào thoát ra ngoài được.

Mộ Huyền Linh sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh nói: "Tạ tông chủ có bản lĩnh như vậy, sao không tự mình thoát ra ngoài ".

Đáp lại lời nàng chính là lưỡi kiếm kề sát cổ cô hơn.

Đột nhiên một vệt đỏ chảy ra từ chiếc cổ mảnh khảnh và trắng nõn đó.

Thân thể Mộ Huyền Linh cứng đờ, đôi mắt hoa đào đen nhánh bao phủ bởi một lớp nước mỏng, nước mắt chực chờ rơi: "Kiếm tu quả nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc".

Nhân tộc tu luyện các hàng ngàn cách luyện, nhưng kiếm tu thì chỉ có một đường thẳng.

Đi thẳng về phía trước, vô tình vô dục, một thanh kiếm phá mọi trận pháp.

Tạ Tuyết Thần nắm chặt lấy cánh tay của nàng, lặp lại lời nói lần nữa: "Dẫn dường"

Mộ Huyền Linh oán hận liếc nhìn hắn, nói: "Ta dẫn đường là được chứ gì "

Vô số yêu ma chỉ có thể bất lực nhìn Tạ Tuyết Thần bắt Mộ Huyền Linh đi.

Trong Ma giới, Ma Tôn là người có địa vị cao nhất, thứ hai là Đại Tế Tư. Tam ma và Thánh Nữ không phân biệt được địa vị. Hiện giờ, Ma Tôn và Đại Tế Tư đang bế quan, Thánh Nữ thì bị bắt đi. Ma giới như rắn mất đầu chỉ sợ sẽ trở thành mớ hỗn loạn.

"Không xong rồi, không xong rồi, Thánh Nữ bị bắt cóc rồi"

"Thánh Nữ bị bắt cóc... Cũng không hẳn là một điều xấu".

"Và Tạ Tuyết Thần cũng trốn thoát rồi".

"Vậy chúng ta không cần phải chết nữa?".


"Đúng, chúng ta phải nhanh chóng ăn mừng".

"Bữa tối thêm thức ăn, mỗi người một phần ".

Ai ai cũng biết, Ma, chính là được sinh ra từ biển Hư Không. Bất tử bất diệt. Là loài có linh trí thấp nhất.

___________

Tạ Tuyết Thần áp giải Mộ Huyền Linh, đi qua các trận pháp giết vô số yêu ma, không dám bất cẩn chút nào. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng ra khỏi trận pháp Ma giới. Xuất hiện trước mặt không phải là trăng máu nữa mà là một khởi đầu ngày mới. Một bầu trời xanh thuộc về Nhân giới.

Tạ Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm, buông tay của Mộ Huyền Linh ra. Cơ thể chống đỡ bấy lâu nay khẽ lắc nhẹ, bất lực dựa vào kiếm Quân Thiên mới đứng vững được.

Mộ Huyền Linh không thể cử động, chỉ có thể nhìn xung quanh với đôi mắt to tròn, đáp Tạ Tuyết Thần: "Tạ tông chủ, hiện giờ đã ra khỏi Ma giới, ngươi cũng nên thả ta đi rồi".

Mí mắt Tạ Tuyết Thần khẽ nhếch lên, nhìn Mộ Huyền Linh, nhưng hắn không có ý định giải trừ phong ấn.

"Thả ngươi đi?" Hắn nhăn mày như thể vừa nghe thấy một yêu cầu vô lý, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng thêm mấy phần. "Ngươi là Thánh Nữ Ma tộc, làm nhiều việc ác, sao ta có thể thả ngươi đi".

Mộ Huyền Linh mở to mắt nhìn, tức giận nói: "Tạ tông chủ định qua cầu rút ván sao, vậy cũng quá thiếu tôn trọng võ đạo rồi. Ta và ngươi không những có quan hệ thân thiết, mà ngươi còn nợ ta ơn cứu mạng. Cho dù ngươi không muốn báo đáp ơn cứu mạng, vậy cũng không thể lấy oán báo ơn được".

Sau khi nghe Mộ Huyền Linh nói vậy, Tạ Tuyết Thần không những không cảm kích, ngược lại sắc mặt càng khó coi hơn. Hắn cầm kiếm trong tay hướng về phía Mộ Huyền Linh, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Hắn cảm thấy linh lực đang dần cạn kiệt, một khi mất ý thức chỉ sợ lại rơi vào tay Ma nữ này. Phí công nhọc sức, hắn phải giết nàng ta trước....

Mộ Huyền Linh cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trong mắt Tạ Tuyết Thần, hoảng loạn nói: "Tạ tông chủ, ngươi không thể giết ta! Ta..."

Mộ Huyền Linh còn chưa nói xong, thanh kiếm trong tay Tạ Tuyết Thần hướng phía nàng mà đâm, ánh sáng vàng nhạt của kiếm Quân Thiên phản chiếu vào con ngươi của Mộ Huyền Linh. Tuy nhiên, khi hắn chuẩn bị đâm nàng, ánh kiếm vàng đột nhiên biến mất. Khí tức đáng sợ của Tạ Tuyết Thần cũng biến mất, thân hình cao lớn của hắn đột nhiên cứng đờ như thể toàn bộ sức lực đều bị rút sạch, mặt hắn tái nhợt không huyết sắc. Cơn đau dữ dội dâng lên khắp cơ thể khiến hắn kêu r3n rỉ. Không còn sức lực để đứng vững, thanh kiếm dài rơi khỏi tay, cả người ngã về phía trước, va trúng Mộ Huyền Linh.

Kinh mạch của Mộ Huyền Linh bị phong ấn, không thể cử động. Bị Tạ Tuyết Thần va phải, cả người ngã nhào xuống đất, hai người cùng nhau ngã xuống. Cơ thể yếu ớt của Tạ Tuyết Thần áp vào người nàng, đầu hắn tựa vào cổ nàng. Hơi thở và sức sống không ngừng suy yếu đi.

Mộ Huyền Linh kinh ngạc, không để ý đến vết bầm tím đau đớn, vội vã nói: "Này này, Tạ tông chủ, Tạ tông chủ, ngươi phải thả ta ra trước rồi hẵng ngất chứ! Lỡ như có người xấu xuất hiện thì phải làm sao?"

Nàng ta còn dám gọi người khác là người xấu - Tạ Tuyết Thần ý thức mơ hồ nghĩ.

Hắn đã cố hết sức nhưng không tài nào mở nổi mắt, chỉ cảm thấy mình đang nằm ở một nơi m3m mại. Toàn thân đau nhức dữ dội như thể có tảng đá đang đè trên người, ý thức rơi vào trong bóng tối.

Trong bóng tối vô biên, nghe thấy tiếng gọi vang vọng từ xa của Mộ Huyền Linh: "Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần..."