Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 13




Editor: Maikari



Beta: Kaori0kawa



Tại vùng ngoại ô Urumqi gần đài hoa sen, có một vùng núi hoang vu, quân khu đại đội chống khủng bố được đặt tại đây.



Lúc này, “Dã lang” tiếng tăm lừng lẫy Lâm Tĩnh đang triệu tập cán bộ họp tại văn phòng của mình.



“Phó đại đội trưởng được điều tới đây lần này, có người nói người đó là công tử của một vị Bộ trưởng tại Bắc Kinh, là một thái tử gia.” Hắn nhìn bốn người thuộc hạ ngồi chung quanh mình. “Lôi bộ trưởng có gọi riêng với tôi, nói tôi phải bảo đảm an toàn cho người này, đừng để người đó gặp nguy hiểm gì. Tôi nghe ý tứ trong đó, cảm thấy vị thái tử này đến chỗ chúng ta, chẳng khác gì làm kiểu cho có, đơn giản là cử tới nơi tiền tuyến lập công lao gì đó để danh chính ngôn thuận quay về Bắc Kinh thăng quan mà thôi.”



“Hồng lang” vừa tròn 30 tuổi Lô Thiếu Hoa vừa nghe liền mất bình tĩnh: “Vậy mắc gì lại cử tới chỗ chúng ta? Chẳng phải cử cậu ta tới ngồi văn phòng trong quân khu Bộ tư lệnh là an toàn nhất sao?”



“Đúng vậy đó.” “Bạch lang” cùng tuổi với y, Chu Khải Minh, lập tức đồng ý: “Một ngày nào đó đã vào trận chiến thì còn ai có tâm trí bảo vệ an toàn cho cậu ta chứ? Nếu vị thái tử đó bị thương tổn gì ở chỗ chúng ta thì chúng ta làm sao ăn nói với cha người ta đây?”



Lâm Tĩnh nhìn 4 vị thuộc hạ đắc lực nhất của mình, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều: “Không có biện pháp. Cái gì tôi cũng đã nói hết với Lôi bộ trưởng rồi, liều mạng từ chối, nhưng ngài ấy hoàn toàn chẳng nghe, nói nếu có thể để cậu ta ở lại quân khu Bộ tư lệnh thì hà cớ gì chuyển cậu ta tới tận Tân Cương? Nếu có thể cũng đã để cậu ta lại chỗ Bộ rồi. Hiện tại, chỉ có ở chỗ chúng ta mới có hành động chống khủng bố mà thôi, những chỗ khác đều gió êm sóng lặng, nên chẳng thể nào để cậu ta lập công được cả. Cho nên, chúng ta đã nhận lấy lệnh thì không thể làm gì khác hơn là chấp nhận mà thôi.”



Chu Khải Minh nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Ý của Lôi bộ trưởng, nếu có chiến thì cũng phải mang vị công tử kia theo sao?”



Lâm Tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, nếu không làm sao để cậu ta lập công? Dù cậu ta không bắn phát nào thì cũng có mặt tại trận tuyến, nói chung là chỉ huy có tài, lãnh đạo có pháp.”



“Ngân lang” 28 tuổi Liễu Dũng không khỏi bật cười: “Trời ạ, chúng ta phải kiêm nhiệm luôn chức trông trẻ sao?”



Lô Thiếu Hoa lớn tiếng nói: “Lâm đại, boss hẳn phải biết rõ mấy tên phân tử khủng bố có bao nhiêu ác độc, một khi vào trận rồi, ai dám đảm bảo chứ? Vạn nhất …”



“Trong lúc chiến đấu, phái người bảo vệ cậu ta.” Lâm Tĩnh nói. “Nếu có vạn nhất, trách nhiệm tôi gánh.”



Lô Thiếu Hoa lập tức tức giận mà nói: “Dù sao tôi không gánh vụ bảo hộ cậu ta, Lâm đại anh ngàn vạn lần đừng có hại tôi.”



Chu Khải Minh lập tức xua tay: “Tôi không quản đâu.”



Liễu Dũng cười hì hì nói: “Đừng có nhìn tôi, tôi làm không nổi, với lại tôi cũng chưa từng được huấn luyện qua việc này đâu.”



Lâm Tĩnh nhìn mấy quan quân của mình, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ có thể chuyển mắt tới tham mưu trưởng Lạc Thiên Thu từ nãy tới giờ vẫn không hề hé răng. Vị “Hắc lang” 33 tuổi này tuy rằng bề ngoài nhỏ gầy, nhưng cực kỳ mưu kế, hành sự quả quyết, cũng là thuộc hạ trung thành đã theo hắn nhiều năm, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của hắn.



Lạc Thiên Thu chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy không cần quyết định ngay bây giờ, chờ vị công tử kia tới, chúng ta xem cái đã.”



“Đúng.” Trung đội trưởng ba đội kia liền đồng ý với kiến nghị của anh.



“Được, vậy chờ cậu ta tới đã.” Lâm Tĩnh gật đầu. “Nghe nói cậu ta tới rồi, hiện tại đang ở quân khu báo danh, tôi đã cho xe đi đón cậu ta. Bất quá, các anh nhớ kỹ, đừng làm khó cậu ta quá, biểu hiện phải có chút hoàn thuận. Hôm qua tôi có hỏi thăm bạn bè ở Bắc Kinh về vị này, Lăng công tử hình như là bạn thân của Lôi Hồng Phi, công tử của Lôi Bộ trưởng. Lôi Hồng Phi là một người mà chúng ta vô cùng bội phục, cũng là bạn thân của tôi, từ Bộ Hành Động Đặc Biệt điều đến, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, dù thế nào đi nữa, mọi người cũng nên cho y chút mặt mũi, đừng khiến bạn bè của y mất mặt, hiểu chưa?”



“Yes, sir.” Bốn người đó vừa nghe thấy là bạn của Lôi Hồng Phi, liền thu hồi sự ngạo mạn của mình.



Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng có nói qua với Boss, chúng ta không chào đón cậu ta, nếu cậu ta thực sự muốn tới, nhất định phải tuân theo quy tắc của chúng ta, bình thường phải tham gia huấn luyện, thời gian chiến tranh tùy đội xuất chinh, nếu như lâm trận lùi bước, giết tất bất luận tội.” Câu cuối cùng của hắn lại vô cùng băng lãnh.



4 người đó lập tức hiểu rõ. Haha, đừng nói tới vào trận, chỉ huấn luyện hằng ngày cũng đảm bảo vị công tử này này quăng mũ cởi giáp, chạy trối chết. Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, lập tức cười.



Đang nói thì Lôi Hồng Phi gọi điện tới.




“Lâm Tĩnh.” Y tươi cười rạng rỡ mà nói. “Đã lâu không gặp rồi, sao thằng quỷ cậu lại đẹp trai đến thế?”



Lâm Tĩnh nhìn y, khuôn mặt luôn luôn lãnh ngạo toát ra chút hưng phấn. “Này, Lão Lôi, hiện tại tác phong của anh rất quan liêu đó nha, càng ngày càng có kiểu cách rồi.”



Lôi Hồng Phi lập tức nắm chặt nắm tay, hướng hắn giơ lên. “Thằng quỷ cậu, vừa mở miệng đã móc tôi rồi, có phải đang tìm cớ để bị đánh phải không?”



“Tốt.” Lâm Tĩnh nở nụ cười. “Lúc nào đó anh tới Tân Cương đi, chúng ta đánh một trận.”



“Có gì đâu chứ?” Lôi Hồng Phi cười hì hì nói. “Chờ tôi rảnh nhất định sẽ chạy tới đánh cậu khiến cậu nằm úp sấp luôn.”



Lô Thiếu Hoa cùng Chu Khải Minh cười ha ha, Liễu Dũng cùng Lạc Thiên Thu cũng cười tủm tỉm nhìn màn hình.



Lôi Hồng Phi nghiêng đầu nhìn bọn họ, cười nói: “Mấy quỷ quái các anh, đều là mặt lang lòng lang hết, haha, Lâm Tĩnh cậu thật có phúc nha, có đến 4 viên Đại tướng bên cạnh, thực sự là nắm trong tay thiên hạ mà.”



“Nhìn bộ dạng hùng hổ của anh chẳng khác gì đang thèm chảy cả dãi cả.” Lâm Tĩnh mỉm cười nói. “Vậy sao không tới đây luôn đi, bọn họ xem như cũng là thuộc hạ của anh rồi.”




Bốn người kia lập tức liên tục gật đầu: “Đúng vậy, sếp Lôi, anh cũng tới đại đội Dã Lang chúng tôi đi.”



Lôi Hồng Phi cười hì hì nói: “Một núi không thể có hai hổ được, tôi không đến ổ sói các anh đâu.”



Lâm Tĩnh rất thông minh, biết y bỗng nhiên thiên lý gọi điện thoại tới, cũng không phải để nói chuyện phiếm. Nói hai ba câu nhàn nhạt xong, sắc mặt hắn trầm xuống: “Được rồi, bớt nói dông dài, anh nói thẳng đi. Nếu là vì cậu công tử kia, tôi khuyên anh tốt nhất nên câm miệng lại.”



Lôi Hồng Phi nghẹn họng, nhưng khuôn mặt liền tươi cười: “Dã Lang, Tử Hàn muốn đến chỗ cậu tạm giữ chức để rèn đúc, cậu cũng vừa phải chút đi. Thân thể cậu ấy không khỏe lắm, cậu đừng bắt cậu ấy phải tập luyện y theo cái lịch huấn luyện ma quỷ kia. Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi đó, nếu như cậu ấy bị chuyện gì, nhất định phải cho tôi biết.”



“Vậy để cậu ta ở lại Bắc Kinh đi, rồi anh đi hầu hạ cậu ta.” Lâm Tĩnh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn y. “Chúng tôi không cần phế vật.”



“Quân lệnh như núi, làm sao tôi dám giữ cậu ấy.” Lôi Hồng Phi khẽ thở dài một tiếng. “Trước đây Tử Hàn không phải quân nhân, bất quá, cũng không phải phế vật. Tuy rằng cậu ấy ít nói, nhưng là một người rất có nghĩa khí. Cậu ấy đồng ý bước vào quân đội, nói thật tôi rất mừng. Chuyển tới chỗ cậu, cũng coi như cùng học tập với các cậu. Các cậu cố gắng nương cho cậu ấy một chút, coi như giúp tôi đi. Chờ khi các cậu tới Bắc Kinh, hoặc khi tôi tới Tân Cương, nhất định đãi rượu các cậu.”



Lâm Tĩnh hừ một tiếng, liếc nhìn y. “Sếp Lôi à, quả thật không giống như anh lúc bình thường nha.”



Lôi Hồng Phi làm sao không biết tâm tình của hắn, nếu đổi lại là y, khi còn đảm nhiệm chức đội trưởng đột kích Thiểm Điện, có ai đó thình lình nhét vào đội y một người như vậy, y cũng sẽ bốc hỏa. Y cũng không muốn gọi một cú điện thoại thừa thãi, nhưng, người được chuyển tới đây là Lăng Tử Hàn, là bạn thân nhất của y, cũng là người mà y yêu nhất, y quả thật lo lắng. Dù rất tức giận, nhưng vì an toàn của Lăng Tử Hàn, cũng vì phải bảo mật tuyệt đối quá khứ của Lăng Tử Hàn, y không thể tiết lộ một chữ, cho nên trở nên lắp bắp, trong lúc nhất thời không biết phải thuyết phục tên “Dã Lang” cố chấp kiêu ngạo này.



Lâm Tĩnh lạnh lùng nhìn y khiến y không được tự nhiên. Rốt cục y quyết định buông tha. Suy bụng ta ra bụng người thì thật ra Lâm Tĩnh cũng không đến mức quá đáng, nhưng bản thân hắn từ trước tới nay chiến đấu trong những trận chiến máu đổ, luôn đối mặt với tình thế hiểm ác đáng sợ, hiện tại bỗng nhiên bắt hắn phải nhận một “Cậu ấm” chẳng bao giờ trãi qua trận địa, hơn nữa vị trí trong quân đội còn tương đương với hắn, tất nhiên là hắn thấy khó chịu.



Nghĩ vậy, Lôi Hồng Phi thở dài, trịnh trọng mà nói: “Được rồi, Lão Lâm, cậu là đội trưởng đại đội Dã Lang, tôi cũng không nhiều lời. Đối với những chuyện trong phạm vi quyền hạn của cậu, tôi không có tư cách vung tay múa chân. Bất quá, tôi chỉ xin cậu một việc, Tử Hàn tuyệt đối không thể uống rượu, tuyệt đối không thể bị thương, cũng không thể để quá mệt mỏi, thật sự sẽ lấy mạng của cậu ấy mất. Các cậu ngàn vạn lần đừng ép cậu ấy uống rượu, khi lâm trận cũng bảo hộ cậu ấy một chút, được không?”



Lâm Tĩnh mỉm cười: “Lão Lôi, cậu hồ đồ rồi à? Chúng tôi không được phép uống rượu mà. Bất quá, tôi đồng ý, chúng tôi không ép cậu ta uống rượu, khi lâm trận cũng sẽ phái người bảo vệ cậu ta, vậy được rồi phải không? Bất quá, súng đạn không có mắt, nếu cậu ta muốn an toàn tuyệt đối, nên ngồi yên ở trụ sở là tốt nhất.”



“Lão Lâm, cám ơn cậu.” Lôi Hồng Phi yên lòng, mặt mày rạng rỡ. “Tôi biết súng đạn không có mắt, bất quá, chỉ cần có cậu chú ý tới cậu ấy, chắc là không có vấn đề gì, tôi tin tưởng cậu.”



Chờ hai vị thượng cấp kết thúc trò chuyện, 3 vị thiếu tá nhìn nhau.



HẾT CHAP 13



Mục lục