Ngàn Lần Em Yêu Anh

Chương 5: Bức họa đen tối




Bao phủ bởi màn đêm đen.

*

Eugene ngâm mình trong bóng đen nơi hẻm tối, bên ngoài là những ánh đèn sáng lung linh giữa một trời đêm sầu lắng. Cậu trai trẻ đã dạo bộ từ nhà mình tới trung tâm thành phố cậu đang sống. Và vì nhà cậu và khu phố sáng đó khá gần nhau nên Eugene chỉ cần đi bộ khoảng 2 dặm là tới.

Cậu cũng cảm thấy nơi này “an toàn” hơn là cái chốn vắng lặng không người kia- dù đã khuya thế này rồi nhưng bóng người vẫn tấp nập, cảm giác ấm áp hơn hẳn. Và có thể tư duy suy nghĩ và hành động của người dân nơi đây sẽ cho Eugene cơ hội được tiếp xúc với những lời lẽ thân thiện hơn là phải lẩm bẩm chửi rủa. Cậu vốn ghét chửi tục và nguyền rủa người khác, nhưng đôi lúc sự điên tiết lại chiếm lấy tâm trí cậu, khiến mồm miệng mất kiểm soát.

Eugene mở điện thoại lên, giờ đã là 1:06, cậu vào danh bạ điện thoại, tay lướt nhanh qua hàng loạt những cái tên xếp thành hàng dài. Rồi cậu dừng lại ở cái tên “Lucas”. Cậu ấn vào nút gọi thoại, chuông bắt đầu đổ, rồi cuộc gọi cũng được kết nối.

“Alo? Lucas à, rảnh không em trai?”- Eugene khẽ hỏi, vẫn nép mình trong bóng tối phủ trùm con hẻm nhỏ.

Đầu dây bên kia lên tiếng với giọng nói thanh, khá ngạt ngào của một thiếu niên cấp 2. “Sao đấy, gọi trễ vậy?”

“Mày ra phố đón anh đi, rồi có chuyện gì cứ nói sau.”

Lucas có vẻ bất mãn. “Tự nhiên nửa đêm lội ra phố rồi bắt tui đón về?”- cậu đáp.

Eugene cố bịa ra một cái cớ. “Anh vứt chìa khoá nhà ở đâu rồi ấy, mẹ anh thì đi làm mất rồi.”- cậu giải thích theo một cái cách tự nhiên nhất.

Lucas hơi im lặng- Eugene đoán rằng cậu ta đang suy nghĩ, rồi cậu ấy cũng lên tiếng. “Anh đang ở đâu?”

“Công viên gì có đài phun nước ấy…”

“Đợi đó đi, em ra đón.”- nói rồi Lucas cúp máy nhanh chóng. Song Eugene cũng thoát mình khỏi con hẻm cụt, cậu lặng lẽ bước đi đến phía công viên rộng lớn đối diện. Cậu trai trẻ tìm được một hàng ghế trống, đặt mông xuống ghế thư giãn, ngắm nhìn dòng người rải bước quanh công viên.

Cùng lúc đó Eugene lấy gói thuốc trong túi ra, cậu cầm một điếu, đốt lên rồi nhẹ rít vài hơi mà không siết; thả những luồng khói trắng ra khỏi miệng. Eugene cảm thấy mọi ánh nhìn trong công viên đều đổ dồn về phía cậu. Mùi cũng bình thường…đâu có hôi lắm đâu nhỉ…- cậu thầm nghĩ, vẫn mặc kệ sự đời và rít thêm hai hơi nữa.

Đột nhiên có bóng người phụ nữ nào đó đang đến gần cậu từ phía xa. Eugene lờ mờ trông thấy mái tóc vàng hoe suông mượt được chải dài đến lưng. Đôi mắt cô ta xanh ngọc long lanh, hàng mi đen nhánh cong và dài rất quyến rũ. Nước da màu kem với một chút những tàn nhang trên sóng mũi cao; đôi môi dày dặn. Cô ta diện một chiếc đầm đen hai dây để lộ ra bộ ngực nở đày đặn, và cả đôi chân thon dài dưới cái váy ngắn.

Cô ta tới, ngồi xuống cạnh Eugene với nụ cười tươi trên môi. Giờ đây Eugene mới thấy rõ rằng đây là một bà cô già dặn chứ thiếu nữ gì, cậu đoán thầm người phụ nữ này cũng tầm 30 rồi.

“Đi không em?”- giọng nói ngọt ngào của cô ta vang lên, đôi mắt cô ta lướt nhanh qua cơ thể Eugene.

Cậu khẽ cười nhếch, rồi nhìn cô ta vẻ khinh bỉ. “Chê mấy bà già.”- Eugene gay gắt đáp lại, rít thuốc rồi phà khói trước mũi người phụ nữ kia với vẻ đầy thô lỗ.

Cô ta nhăn mặt, đứng phắt dậy, ầm ầm bỏ đi. Eugene thấy thế liền cười phá lên, lại gây thêm sự chú ý cho đám đông. Rồi cậu ta đột nhiên cảm thấy như có một hơi thở nào đó gần sát bên tai mình, cậu nghe rõ mồn một từng nhịp thở nặng nề của thứ đó. Cái cảm giác kinh tởm, lạnh sống lưng ập đến Eugene, cậu quay lại đầy kích động, bật dậy khỏi hàng ghế.

Thì ra đó là Lucas, cậu ta đang cười vào hành động vừa nãy của Eugene, để lộ ra má lúm đồng tiên xinh xắn hai bên má. “Giật mình à anh trai?”- cậu ta hỏi, giọng nói đầy đùa cợt.

“Chứ sao, mày thở như cái thứ gì không, còn ghé sát vô gáy tao.”- Eugene cộc cằn đáp.

Lucas cười ríu rít, cậu khoác lấy vai Eugene. “Nãy nói chuyện với ai vậy?”- cậu hỏi trong lúc đang dẫn Eugene về nhà.

“Người lạ, mà hình như gái gọi ấy, nó qua mời tao đi.”- Eugene nói vẻ bất lực.

Lucas liền trêu ghẹo. “Moá dữ, anh hút một ngày hai bao thuốc, vậy là vừa hay ho và…có sức hút.”

Cậu trai trẻ ngây ra một lúc, rồi hiểu ngay cái câu đùa đó. “Anh còn trẻ em ơi, bậy quá bậy rồi.”- Eugene tươi cười đáp lại.

“Mà sao đến trễ thế, đi chơi đêm à?”

“Đúng rồi, oải quá giờ phải về ngủ thôi, anh ngủ cùng mày nhé?”

“Ôi giời, xin kiếu, nghĩ sao vậy, tui bao nhiêu tuổi rồi?”

“Thế mày định đuổi anh đi đâu?”

“Ai biết, để xem coi còn phòng nào không.”

Eugene thở dài, tập trung bước đi và ngừng gẫu chuyện với Lucas, cậu em cũng theo đó mà im lặng. Đi được một khoảng thì cuối cùng họ cũng đã đến, chạm mặt với một căn biệt thự to lớn với mảng sân rộng rãi. Đó là một căn nhà hiện đại cao vời vợi với thiết kế sành điệu rất thu hút ánh nhìn từ người khác. Dù Eugene đã đến đây một lần nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy rất ấn tượng khi đặt chân đến nơi này. Bước qua cánh cổng sừng sững, ập vào tầm mắt cậu là cả một khoảng sân thơ mộng với đủ loại hoa và cây trồng xanh mắt. Xung quanh dưới những mái hiên còn có bàn ghế trắng xoá xếp gọn, phù hợp để thư giãn đọc sách vào xế chiều hoặc lúc Mặt trời lấp ló rạng đông. Theo lời kể của Lucas thì phía sân sau còn có cả bể bơi và đủ trò giải trí khác.

Lucas dắt Eugene vào bên trong căn nhà, quả là một không gian rộng lớn thoáng mát với đủ thứ thiết bị điện tử bóng loáng sạch sẽ.

“Không có ai ở nhà hết à?”- Eugene khẽ hỏi, vẫn đang cùng em trai mình bước lên những bậc cầng thang dẫn lên tầng Một.

“Mọi người đi hết rồi, chắc sáng mai ông và bà sẽ về.”

Lucas tiến vào hành lang dài rộng lớn, đi đến một cánh cửa gỗ sẫm màu; đút tay vào túi, lấy ra một chiếc thẻ quẹt bíp vào ổ điện tử, mở ra một căn phòng hoành tráng với giường êm chăn ấm.

“Anh ngủ ở đây nhé.”- Lucas nói.

“Phòng mày à?”- Eugene hỏi lại, nhìn Lucas.

“Đúng rồi, anh ngủ ở đây đi cho quen, em sang phòng khác.”

Lucas chính là em họ của Eugene bên nhà ngoại. Cậu rất thân thiết với Lucas nhưng lại chẳng có tí thiện cảm nào với họ hàng của mình. Ông bà ngoại cậu thì đều là những doanh nhân thành đạt, cuộc sống không mấy trắc trở và vật chất xung quanh đều rất đầy đủ. Nhưng Eugene không hiểu tại sao họ lại không đưa tay ra giúp đỡ con gái mình- chính là người mẹ tội nghiệp của cậu. Cậu ta luôn tự hỏi như thế từ lúc chứng kiến ngôi nhà đồ sộ đấy lần đầu. Có thể cậu sẽ rõ nếu hỏi dì Paulo; dì ấy vốn là người hiền hậu và rất thích kể chuyện cho con cháu nghe. Eugene đã nghe rất nhiều mẩu chuyện về những cô dì chú bác khác trong nhà nhưng chỉ riêng mẹ của cậu, bà ấy chưa bao giờ xuất hiện trong những chuyện dì Paulo kể, và cũng chẳng có câu chuyện nào của riêng bà. Cậu trai trẻ quyết định lần này sẽ hỏi cho ra lẽ; tất cả những điều cậu ngày đêm thắc mắc.

Đắm mình vào những suy nghĩ đã làm cho cơ thể của Eugene mệt nhừ ra hẳn. Cậu đã thiếp đi lúc nào không hay; và lạ rằng Mặt trời hôm nay ló dạng sớm hơn hẳn. Dù thế tinh thần của cậu trai trẻ vẫn rất tươi tỉnh, cậu cảm thấy tràn đầy sức sống và không còn chút mệt mỏi nào. Vì ít khi Eugene có được một giấc ngủ trọn vẹn nên cậu rất trân quý tất cả những thời gian được nghỉ ngơi dù chỉ là nhỏ nhất.

Eugene bước xuống giường, vươn vai trông ra ngoài cửa kính ban công. Bầu trời vẫn còn sậm tối, mặt trời chưa lên cao hẳn mà ban phát những tia nắng ấm. Cậu trai trẻ cầm lấy điện thoại xem giờ- chỉ mới 6 giờ kém sáng. Eugene ngồi lên giường, đung đưa chân suy nghĩ về kế hoạch cho một ngày mới thật tươi đẹp mà cậu hiếm khi có được.

Rồi cậu ta dứng phắt dậy, tiến vào trong phòng tắm riêng, cậu tới chỗ chiếc bồn tắm sứ bóng loáng toát lên vẻ lạnh lẽo. Eugene đưa tay vặn vòi nước; từng những hạt nước nhỏ dần kết lại thành một dòn chảy mượt mà, ào ạt xông xuống, nhanh chóng lắp đầy chiếc bồn tắm kia. Cậu trai trẻ lẳng lặng tiến đến chỗ cánh cửa; khép hờ cửa lại rồi cởi hết đồ ra, treo nó lên giá rồi chậm rãi đặt chân vào dóng nước trong lạnh toát. Cảm giác thật thoải mái, Eugene liền ngồi xuống, ngâm mình trong bồn, nhắm mắt thư giãn đôi lúc rồi mới bắt đầu công việc chính.

Đã hơn sáu giờ sáng, Lucas rảo bước tiến tới căn phòng của mình(-giờ đang cho Eugene ngủ nhờ.) Cậu lắc tay nắm cửa, lặng lẽ bước vào trong phòng không một tiếng động. Cả không gian trong phòng im lặng đến lạ thường, vạn vật như nín thở, trông theo từng bước đi khẽ khàng của Lucas. Eugene hình như ra ngoài rồi à?- Lucas thầm nghĩ, cậu tiến vào trong, đi tới chỗ phòng tắm riêng của phòng. Cánh cửa đang được khép lại, hơi hé ra, Lucas nghĩ rằng Eugene đang ở trong đó, nên cậu nhẹ nhàng tiếp cận, ngó mắt vào xem xét qua khe cửa hở.

Trông thấy Eugene đang nhắm mắt ngâm mình trong bồn tắm thật im lặng; lòng Lucas nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng cậu vẫn ở lại đấy, như có một bàn tay vô hình vừa kéo cậu lại, khẽ bảo cậu hãy vào bên trong kiểm tra kỹ hơn đi. Lòng cậu ấy cũng bồn chồn không yên; cậu quyết định ở lại, tay mở cửa phòng tắm ra, tâm trí cậu trào ra một cảm giác lo ngại kỳ lạ khi thấy Eugene vẫn im lặng dù Lucas đã bước vào trong.

Cậu cố tình làm rơi tuýp kem đánh răng xuống sàn, gây ra tiếng động lớn, nhưng Eugene vẫn nhắm chặt mắt, không một chút chuyển động nào. Lucas thầm nghĩ chắc anh ấy đã ngủ gật, cậu cẩn thận từng bước chân, tới gần Eugene hơn. Đôi mắt Lucas chợt mở căng ra, miệng há hốc đầy hốt hoảng khi trông thấy điều trước mắt. Gương mặt Eugene trông lạnh ngắt và gần như vô hồn, Lucas có thể thấy rõ làn da của Eugene xám xịt đi, những mạch máu xanh hiện rõ lên cần cổ. Bể nước trước kia trong veo giờ cũng đã nhuốm đỏ bởi chính máu tươi của Eugene. Anh trai cậu đang tắm trong chính bể máu của mình!

Cậu hờ mở mắt, cơ thể mệt mỏi và đau nhức các khớp kinh khủng. Cậu như vừa được chìm vào một giấc ngủ sâu và dai dẳng khiến đầu óc vẫn còn mơ màng. Cậu cũng đã có một giấc mơ kỳ lạ nhưng đem lại một cảm giác rất êm ái, nhưng cậu chẳng tài nào nhớ được giấc mơ đấy. Và giờ mình đang đứng bơ vơ giữa một mảng đen kịt kỳ lạ. Cơ thể cậu cũng trở nên đen xì, tay cậu đã không còn, cả đôi chân và đôi mắt, tất cả đều bị màn đêm nuốt chửng. Cậu giờ chỉ như một linh hồn cô đơn, vô định lang thang khắp nơi chả vì mục đích gì. Cậu cố chạy, chạy thật nhanh, chạy, chạy, chạy, chạy, chạy, chạy, chạy, chạy, chay, chạy, chạy thụt mạng, chạy cho đến khi hơi thở như đã bị cắt đứt, đôi chân vô hình đau đớn khiến cậu ngã khuỵu xuống. Cậu thở hổn hển, nhìn vào màn đêm vô tận, cậu chợt nhớ đến “hắn”; nhớ đến giấc mơ khi nãy.