Bác sĩ bước ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, và có chút không tin vào mắt mình
" Thưa ngài, thật là kì diệu… độc tố trong cơ thể phu nhân dần tan biến mà không cần thuốc giải hai cái gì khác. Phu nhân có khả năng miễn dịch độc tố ạ "
Lời nói của bác sĩ làm cho người ta nghe mà có chút không tin điều này rõ ràng là rất phi lý trên đời này làm gì có người như thế
" Cô ấy bây giờ sao rồi "
" Phu nhân bây giờ không sao rồi, tôi sẽ chế cho phu nhân thuốc giải để cho quá trình đó được diễn ra nhanh hơn "
" Được rồi ông đi đi "
A Tứ đi tới khoác vai vị bác sĩ này
" Để tôi tiễn ông "
Đi đến cửa hắn nhỏ giọng, hâm họa
" Nhớ kín mồm kín miệng nếu chuyện này lộ ra bên ngoài người tôi tìm trước tiên sẽ là ông "
" Vâng… vâng… tôi biết rồi "
Trong cơn hôn mê Ninh Hinh nhớ lại những kí ức đen tối đó nó như ác mộng ăn mòn trái tim bé nhỏ của cô sự lạnh lẽo và cô đơn đã giầy vò cơ thể mong manh vè yếu đuối ấy
Đau… rất đau …. Mỗi ngày phải chịu những cơn đau quằn quại, sống trong cái nơi tối tâm nhìn những con người độc ác đã giầy xéo cô, bắt cô phải uống ly thuốc độc thí nghiệm ra loại thuốc trị tất cả các loại độc tố trên đời
Cô là vật thí nghiệm cho chính người thân của mình. Nó đã bào mòn tuổi thơ đẹp đẽ của cô cái tuổi thơ mà bao đứa trẻ khác có vậy mà cô chỉ nhận được sự ghẻ lạnh và sự bạo hành
Nhưng khi gặp anh, người đã cho cô sự ấm áp và sự an toàn. Anh đã cho cô biết thế nào là yêu thế nào là ghen và cũng dạy cho cô mỉm cười. Thật sự khi ở bên anh ấy cô rất hạnh phúc và khi rời xa anh cô cũng rất đau khổ có lẽ trong trái tim này anh đã chiếm một vị trí rất quan trọng đến nỗi cô có thể chết vì anh…
" Gặp ác mộng à "
Hắn nhẹ lau đi mồ hôi trên gương mặt xinh đẹp của cô có lẽ cô cảm nhận được hơi ấm thân quên nên đã nắm lấy. Cơ mặt cũng dần được giãn ra. Hắn có chút ngạt nhiên nhưng rồi lại tĩnh lặng
" Lúc đầu tôi không nên cưới em để em liên tiếp gặp nguy hiểm như thế này. Hinh Nhi hãy mau chống khỏe lại đi tôi rất muốn nhìn thấy nụ cười của em "
[…]
" Mày định chạy đi đâu cái con nhỏ cứng đầu này"
" Đừng mà "
Cái thân thể bé nhỏ co rúm lại trong bức tường vẻ mặt sợ hãi ôm chặt lấy gấu bông
Bàn tay to lớn từ từ giơ lên bắt lấy cô bé
" Đừng mà …" Cô bé hét lớn và cô cũng tỉnh giấc
Đặt vào mắt cô là căn phòng trắng cùng với cách bày trí quen thuộc đây là Lệ Trần viên. Cô trở về rồi sao nhưng mà không phải cô đang ở Pháp sao, sao lại trở về rồi
" A Hinh "
Lộ Khiết nước mắt giàn giụa chạy đến ôm Ninh Hinh
" A Hinh cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Cậu biết không mình đã rất lo đó "
Ninh Hinh không nói gì, lặng vút ve an ủi
" Mình đã ngủ trong bao lâu rồi "
Lộ Khiết lau nước mắt
" Đã một tuần rồi "
Một tuần sao, đây là lần đầu mình bất tỉnh lâu đến như vậy. Có khi nào là do lâu rồi không tiếp xúc với độc hay độc mà mình uống thuộc loại kịch độc cũng có thể lắm. Trong lúc uống nó mình đã nhận ra vài thành phần nhưng cũng không đủ để chế ra loại kịch độc này vậy thì nó là gì chứ. Nếu giờ mình còn ở Pháp thì có lẽ mình sẽ lấy một ít để xem thành phần
" A Hinh, cậu đang nghĩ gì đó "
Ninh Hinh chối bỏ ngay dù sao thì Lộ Khiết cũng không biết chuyện gì, nhìn những vết bầm tím còn sót lại trên cơ thể Lộ Khiết làm cô hận không thể giết tên đó hận hơn cả là chính bản thân mình run sợ bỏ chạy
" Khiết, cậu có đau lắm không?"
" Không đau lắm vì mình là người học võ từ nhỏ nên mấy cái vết thương này mình quen rồi"
Ngay lúc này Ninh Hinh có một quyết định một quyết định thay đổi bản thân cô và cả cho tương lai của mình
" Tớ muốn học võ "
Tớ không muốn làm kẻ hèn nhát nữa, tớ muốn đường đường chính chính bước cũng anh ấy