" Ba, mẹ con về rồi đây"
Giọng nói hớn hở rồi từ từ xìu xuống. Ninh Hinh sợ hãi vùi về sau vài bước
Phía trước là người con trai tuy đầu tóc không gọn gàng nhưng mà cũng đủ để nhận ra người này chính là ' kẻ điên ' đó người đã biến tuổi thơ của cô vào vực sâu không đáy. Hắn ta trở về rồi
Tiết Giai Tuệ lo lắng chạy đến an ủi cô để cô bình tĩnh lại
" Con gái, bình tĩnh nào? Không sao đâu nó chỉ đến xin lỗi con thôi "
Cô cắn răng, hắn ta còn mặt mũi đến đây xin lỗi sao dù có xin lỗi cả trăm lần đi nữa thù những vết thương trong tim cô vẫn mãi không lành lại được
" Cút đi "
Ninh Hinh hô hấp khó khăn mồ hôi đầm đìa có thể thấy cô đang cố hết sức mình để đuổi kẻ điên này
" Em họ, em …"
" Tôi bảo anh cút đi cho tôi. Dù có xin lỗi hay anh làm bất cứ điều gì thì những chuyện mà anh làm với tôi, tôi mãi sẽ không bao giờ tha thứ "
" Anh … "
" Đồ khốn cút đi cho tôi "
Cô lấy túi xách ném vào người hắn, cô rất sợ cũng rất hận nhưng mà cô vẫn không thể làm được gì chỉ có thể đuổi hắn ta đi "
Hắn cảm thấy không được nên giả vờ buồn bả rời đi. Khi đi ngang qua cô thì liếc mắt cảnh cáo nhưng thể muốn nói ' chuyện này còn chưa xong đâu'
Khi hắn rời khỏi Ninh Gia thì đôi chân của Ninh Hinh cũng mềm nhũn ra mà ngồi bẹp xuống đấy, sợ hãi co người lại. Mọi chuyện mà tên đó làm trong quá khứ mãi cũng không thể gọt rửa được chủ cầu cho có thể lãng quên đi mà thôi
Cơ thể không ngừng run rẩy, Ninh Hinh sợ tên đó và cũng sợ nhất là hắn sẽ hại con cô. Hắn là kẻ bệnh hoạn hắn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đến độ người thân, gia đình hắn cũng có thể từ bỏ
Cô cố gắng đứng lên vịnh lên cánh cửa, cố tỏ ra là bình thường
" Mẹ con xin phép về trước "
Ninh Hinh vội vã chạy đi. Đến hiện tại cô cứ ngỡ rằng quá khứ đã qua rồi đã không còn nữa cô có thể hạnh phúc sống cùng với người mình yêu cùng với hai đứa trẻ bé nhỏ nhưng mà mọi chuyện không như thế. Nỗi sợ bao trùm lấy tâm trí cô cứ như sợi dây gai đâm qua cái cơ thể nhỏ bé này
Lệ Trần viên
" Phu nhân, sao hôm nay người về sớm thế "
Người hầu trưởng hỏi cô. Cô bước đi nhanh nhưng cũng không quên trả lời
" Tôi cảm thấy trong người không khỏe nên về sớm "
Đi thẳng lên phòng, hầu trưởng thấy lạ nhưng vẫn không nói gì lặng điện cho Sở Nam Dạ
Trong phòng tối đen như mực, từ lúc về đến giờ cô nằm lì trong phòng
Sở Nam Dạ mở cửa bước vào nhìn thấy cô nằm trên giường mà đi đến dịu dàng hôn lên trán cô gọi cô dậy
" Hinh Nhi có chuyện gì sao?"
Cô khó khăn quay người lại ôm hắn, lắc đầu
" Không có gì chỉ là bỗng nhiên nhớ đến mấy chuyện không vui thôi "
Hắn xoa bụng tám tháng này của cô, đáy mặt hiện lên dáng của cô
" Nếu là chuyện không vui vậy quên chúng đi "
Ninh Hinh ngước nhìn hắn tò mò hỏi
" Làm sao quên đây "
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói
" Lâu rồi không đi dạo, em muốn đi đâu anh dẫn em đi "
Cô vui vẻ mà ngồi dậy chuyện không vui sáng nay coi như bị xóa sạch chỉ trong vài lời nói. Từ khi mang thai cô ít được ra ngoài lắm hắn cứ làm quá lên phải có người đi chung thì mới được. Hôm nay nghe hắn nói vậy mà vui mừng hớn hở hỏi lại
" Thật sao?"
Hắn gật đầu: " Ừm "
Cô nhanh chóng xuống giường đi lại tủ quần áo ngân nga hát như trẻ con, hắn không ngờ cô dễ dỗ như vậy mới nói vài câu tâm trạng vui như đi lễ đúng là phụ nữa khi mang thai tính khí thay đổi thất thường mà