Ngàn Năm Say

Chương 17: Tình hoa hải đường




Núi tan tác, người chần chừ bước

Rừng xác xơ, mấy thước ngại đi

Nhất - nhân, tam - quốc, vương - nhì?

Mà nay mặc "nhất", lại vì tranh vương.

____________________________________

"Nếu anh bắt được nắng hạ chí rồi, thì mau cất đi."

Bạch Vân nói, sau đó bật người lên thân cây, nàng rút ra chủy thủ, mạnh tay chặt gãy cành cây mắc vào áo của hắn, sau đó mặc hắn ngã xuống đất.

Thắng Quân có vẻ mang rất nhiều đồ linh tinh, từ trong tay áo của hắn rơi ra đủ thứ, nào là lá khô, khăn tay, đồ ăn vặt, rồi cả... mấy lá bài bằng gỗ quen thuộc.

"Bài lục đế hở?"

Mắt Thắng Quân chợt sáng lên, hắn mau chóng lôi bộ bài từ trong người ra, đưa tới trước mặt Bạch Vân.

"Cô... cô biết chơi nó hả?"

"Xin lỗi nha, tôi là cao thủ trò này đó. Muốn thử không?"

Thắng Quân cười hì hì, hắn vội vã đặt xuống mớ bài bằng gỗ mỏng đó, xáo trộn chúng lên, rồi chia cho mỗi người 15 lá.

"Nhường cậu đánh trước." Bạch Vân nhếch mép nói.

"Ngũ hành." Thắng Quân đánh xuống 5 lá kim, thủy, mộc, hỏa thổ.

"..." Bài của Bạch Vân toàn lá lẻ, nàng lặng lẽ cầm lên 5 lá đó.

"Tứ biến thể." Bạch Vân đánh xuống 4 lá lôi, phong, nham, băng.

"Tứ biến thể." Gã ngốc kia cũng đánh xuống bốn lá tương tự.

Mười phút sau. Bạch Vân thua bài.

Nàng sốc đến không ngậm miệng được, Bạch Vân ngay sau đó túm lấy bộ bài, lật hết lên.



"Chắc chắn là cậu gian lận!"

Thắng Quân vội mếu máo.

"Tôi... tôi không có... đừng đổ oan tôi..."

Đúng lúc này, tiếng xác lá bị ai giẫm lên phát ra âm thanh giòn tan. Bạch Vân quay đầu về sau, chỉ thấy lẫn trong sắc nắng vàng là một một bóng hình quen thuộc với tà váy trắng tinh. Trong lúc nàng vẫn còn ngỡ ngàng với dáng vẻ của người trước mặt thì Thắng Quân đã hét lên.

"Nương tử! Hôm nay nương tử đẹp quá!"

Trịnh Khinh Ái cột hờ đuôi tóc, diện một tà váy Nghiên Tịch, áo khoác bên ngoài bằng vải voan trắng, dài chấm đất, điểm xuyết thêm một mảng hoa sen thêu bằng chỉ bạc, cuối cùng nổi bật là một dây thắt lưng màu đỏ tươi.

Bạch Vân vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nàng ta thì Trịnh Khinh Ái đã nhẹ nhàng cúi đầu xuống, cười hỏi.

"Hai người đang làm gì đấy?"

"Vừa chơi xong bài lục đế đó nương tử."

Thiên nữ nhướn mày lên, lại hỏi tiếp.

"Ai thắng vậy?"

Bạch Vân chưa kịp cản, Thắng Quân đã nhanh mồm nhanh miệng nói.

"Tôi thắng đó."

Đúng lúc này, Trịnh Khinh Ái quay đầu sang, khóe môi khẽ nhếch.

"Thế Bạch Vân thua à?"

Bạch Vân "..."

Nàng mím môi, sau một hồi không biết phải bào chữa thế nào, cuối cùng đành đổi chủ đề.

"Hôm nay trang phục của nàng... rất đẹp."

Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu, dường như vẫn đang chờ Bạch Vân nói tiếp.

"Rất... rất đẹp."

Bạch Vân nghèo vốn từ, nói một hồi cũng chỉ biết nhắc đi nhắc lại từ "đẹp", Thiên nữ nghe chán rồi mới đáp lại.

"Ta vốn định cho 'ai đó' xem đầu tiên, nhưng trông lúc loay hoay với thắt lưng thì 'ai đó' đã bỏ ra ngoài mất rồi."

Bị bắt bẻ ngược lại khiến nàng càng ngày càng rối, từ hôm qua khi Trịnh Khinh Ái hỏi chuyện ý trung nhân đến giờ. Bạch Vân không thể nào... đối mặt với nàng ta một cách bình thường được. Cùng đường, Bạch Vân giơ một lá bài lên.

"Nàng chơi cùng không?" Nàng hỏi, chưa đợi người kia đáp lại, Bạch Vân đã nhanh chóng rút chủy thủ ra, khắc những nét khác nhau lên từng lá bài, để tạo thành kí hiệu cho Trịnh Khinh Ái phân biệt được.

"Nàng chơi nhé?"

"Bạch Vân đã có lòng, ta làm sao có thể chối từ đây?" Nàng ta cười nói, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Nói trước, khi ta còn sáng mắt, ta chơi bài Lục đế cũng rất giỏi đấy."

Hai mươi phút sau, Trịnh Khinh Ái thua bài.

Trịnh Khinh Ái "..."

"Thế nàng thua rồi à?" Bạch Vân cười hỏi.



Trịnh Khinh Ái đặt bài xuống đất, nàng ta hít vào một hơi sâu, sau đó thở ra.

"Có vẻ do lâu rồi không chơi, nên không quen mà thôi."

"Tôi hiểu mà." Bạch Vân gật gù.

"Thắng Quân. Một ván nữa." Thiên nữ nói tiếp.

Gã ngốc kia vẫn vui vẻ.

"Được! Nương tử muốn thì tôi sẽ chơi!"

Lại qua hai mươi phút, Trịnh Khinh Ái vẫn thua.

Nàng ta một lần nữa đặt lá bài gỗ xuống mặt đất, thở dài.

"Quả là núi này cao còn có núi khác cao hơn, đã để hai vị chê cười rồi. Cáo từ."

Nói xong, lập tức đứng dậy muốn bỏ đi. Bạch Vân dĩ nhiên không để điều đó xảy ra, nàng lập tức nắm lấy tay Trịnh Khinh Ái, kéo nàng ta ngồi trở lại.

Giữa những tán lá xào xạc rơi, bàn tay của Trịnh Khinh Ái mềm mại lạ thường. Bạch Vân chợt nhận ra mình quá mức vội vàng, nhanh chóng rụt tay lại. Thiên Nữ im lặng không nói gì, đầu ngón tay khẽ day vào nhau.

Đúng lúc này, giọng của Thất Tinh vang lên từ phía xa.

"Chủ nhân."

"Hẳn là giờ cơm trưa." Trịnh Khinh Ái cười nói, sau đó quay sang Thắng Quân. "Có muốn ăn cùng không?"

"Có! Có!" Thắng Quân vui vẻ nói, hắn vội vã gom những lá bài gỗ rồi đứng dậy nhanh chóng chạy tới Thất Tinh ở trước.

Thiên nữ vẫn đứng đó, Bạch Vân nhìn nàng ta, cuối cùng cũng đứng dậy, phủi sạch bụi cát trên người rồi mới bước đi. Trịnh Khinh Ái hài lòng nhếch khóe môi, quay đầu, cùng nàng sóng bước.

Chợt Thắng Quân chỉ tay ra phía xa, bên kia một cặp nai nhỏ đang đuổi bắt nhau, Bạch Vân nhìn theo dáng hình của chúng, phát hiện cả hai đều là con cái.

"Ở thôn... tôi chưa được thấy nai bao giờ!" Thắng Quân nói.

"Xung quanh thôn Khai Song có một trận pháp chống dã thú, nên không thấy cũng là chuyện thường tình." Trịnh Khinh Ái nhẹ giọng giải đáp.

Chợt, bóng dáng cặp nai kia lướt qua một thân cây lớn, hóa thành hai thiếu nữ váy xanh, váy tím. Thiếu nữ váy xanh bị dồn vào đường cùng, đang lúc bối rối không biết phải chạy đi đâu thì đã bị người còn lại hôn lấy.

"A!" Thắng Quân kêu lên, thoáng chốc bị hai người kia nghe được. Thiếu nữ váy xanh ngại ngùng trở về nguyên hình, chạy mất.

Người ở lại cũng ngạc nhiên không kém, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, sau đó xoay người, biến mất trong những tán lá bạch dương.

"Hai má đào... hôn nhau?" Gã ngốc Thắng Quân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Thất Tinh đã túm lấy áo hắn, xách đi.

"Tình hoa hải đường, hiếm thấy làm sao." Trịnh Khinh Ái phe phẩy quạt, điệu bộ dửng dưng.

Bạch Vân nhún vai, không biết phải nói gì, đây cũng là lần đầu nàng trông thấy. Nhân loại bảo yêu tộc dâm ô loạn lạc, đây là lý do sao?

"Nương tử không thấy lạ hả?" Thắng Quân bị xách đi phía trước vẫn cố quay lại hỏi.

"Thắng Quân. Nhân loại lúc nào cũng tự cho mình thanh cao, yêu tộc không như vậy, hai má đào hôn nhau với họ rất bình thường, không có gì lạ cả." Thiên nữ ôn tồn giải thích. "Nhân loại thích ràng buộc mình, yêu tộc lại yêu tự do tự tại."

Thắng Quân nghe cả ngày cũng không hiểu, hắn gãi gãi đầu, cuối cùng chỉ đúc kết lại được một câu duy nhất.

"Vậy... nương tử có hôn má đào khác không?"

Bạch Vân suýt thì bật cười, Thất Tinh cũng đứng lại, quay đầu về sau nhìn cả hai. Chỉ có mỗi Trịnh Khinh Ái chẳng hiểu vì sau đột nhiên ngoái đầu sang Bạch Vân, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.



"Ta có."

__________________________________________________

Người ta kể, vào thời nhà Thiên, có một cây hải đường đột nhiên mọc lên giữa thành Thính Thu vào nửa đêm. Dân chúng bấy giờ vô cùng hoang mang, có người cho là thánh thần ban phước, kẻ lại nói yêu ma đang tác quái. Lời đồn càng lúc càng lớn, dần truyền đến tai của công chúa Thiên Vy.

Thiên Vy từ nhỏ học ít hiểu nhiều, tài năng so ra chẳng kém đấng anh tài, chỉ mỗi tật ham chơi khó bỏ, vì thế khi nghe đến chuyện lạ, liền rời khỏi Thụy Vũ, ngay trong đêm khởi hành đến Thính Thu.

Nửa đêm mưa rơi lất phất, công chúa ngồi trong kiệu, vén lên rèm châu, dõi mắt nhìn ra cây hải đường kỳ lạ mà người ngoài đồn đại.

Phút chốc, nước biến thành hoa, dưới gốc cây, có một thiếu nữ đẹp như thiên tiên đang khiêu vũ. Nàng ta tóc đỏ như lửa, đôi mắt mang theo sắc vàng, trong làn mưa hoa, nhẹ nhàng nâng tay, múa một vũ khúc mà Thiên Vy chẳng biết tên.

Công chúa sững sờ, rồi lao ra khỏi kiệu, vội vàng chạy đến bên cạnh thiếu nữ nọ, nắm lấy tay nàng ta. Người kia dường như bị nàng dọa sợ, vội vàng giật tay lại, xoay người, biến mất trong màn mưa.

Thiên Vy ngỡ ngàng, nhưng không bỏ cuộc, đêm hôm sau lại đến canh chừng, nhưng thiếu nữ như cũ không xuất hiện. Một hai ngày, rồi bảy tám ngày, công chúa vẫn kiên trì chờ đợi, đúng một tuần trăng thì gặp được nàng ta.

Thiếu nữ tóc đỏ kia lại xuất hiện trong làn mưa hoa đối diện với Thiên Vy, trước ánh nhìn sợ sệt của nàng, công chúa mỉm cười bảo rằng mình chỉ muốn xem nàng khiêu vũ.

Thiếu nữ tóc đỏ e thẹn gật đầu, dịu dàng múa lại vũ khúc đêm đó, Thiên Vy trông thấy đẹp liền ghi nhớ trong đầu, về sau theo trí nhớ biên soạn ra một vũ khúc hải đường. Mà chính công chúa cũng si mê thiếu nữ kia, đêm nào cũng đến xem nàng khiêu vũ.

Thiên đế bấy giờ không thể chấp nhận chuyện hoang đường này, liền cho người thiêu rụi cây hải đường kia.

Thiếu nữ tóc đỏ không còn xuất hiện, mà công chúa Thiên Vy cũng theo đó ngã bệnh. Thiên đế cho nhiều thầy thuốc xem bệnh cho nàng, thậm chí đến cả nhiều người được xưng tụng là thần y cũng mời tới.

Nhưng hỡi ôi, làm gì có thuốc nào chữa được bệnh tương tư?

Công chúa Thiên Vy qua đời vào một ngày mưa, đẹp hệt như vũ khúc mà thiếu nữ tóc đỏ kia đã từng múa cho nàng.

Chỉ tiếc là nàng chẳng bao giờ được trông thấy nữa.

Thiên đế tổ chức tang lễ vô cùng trọng đại, cả nước để tang hơn bảy ngày. Hậu nhân đời sau phát hiện ra, trong mộ của công chúa Thiên Vy chẳng biết từ bao giờ đã mọc ra một cây hải đường, bốn mùa đều nở hoa.

Chỉ hồng chưa tỏ đã đơm

Để rồi mê mẩn mùi thơm Hải Đường.

Về sau, đất Đại Ngư gọi những chuyện yêu nhau giữa các má đào là tình hoa hải đường.

- Trích Đại Ngư huyền sử ký -