Ngàn Năm Say

Chương 45





Thiên - Thương lại mấy phiên tranh đấuKhóc thương dân đổ máu rơi đầuPhồn hoa đọng một chữ sầuNgàn năm ngẫm lại một câu "điêu tàn"
"Vậy là kết giới kia đã được gỡ bỏ?" Bạch Mặc Tử hỏi, nếu thực sự đã được gỡ bỏ thì tốt, có thể nhanh chóng rời khỏi đây, không cần ở lại đôi co nữa.

Việc Bạch Vân trúng cổ cũng dễ dàng giải quyết.
"Ta không chắc." Trịnh Khinh Ái nói, nàng không chắc chắn thật.

Tuy đã chủ động phá mắt trận, nhưng cũng không loại trừ khả năng kẻ lập trận đã biết không ổn, tự động hóa giải dụ bọn họ vào tròng.

Rồi lại lập kết giới lần nữa.
"Nên tối nay ông chạy đi kiểm tra xem, nếu ổn thì quay lại thông báo, chúng ta cùng đi." Nàng nói.
"Cô ra lệnh cho ta? Nè nè Trịnh Khinh Ái, cô hơi quá đáng rồi đó.

Ta là yêu vương." Bạch Mặc Tử đứng dậy, bước đến gần Trịnh Khinh Ái, dùng chiều cao ra oai với nàng ta.
"Yêu vương đại nhân, con gái của ông."
Bạch Mặc Tử "..."
"Được rồi, ta đi là được chứ gì."
Trịnh Khinh Ái bật cười, nàng hơi nâng tay lên muốn cất đi quạt ngọc, nhưng tác dụng của cỏ ngưng băng vừa hết, máu đã đông lại bắt đầu tràn ra theo cổ tay, hương thơm ngọt đến gay cổ từ đó lẫn vào không khí, cực kỳ rõ ràng.
Bạch Mặc Tử cùng Quỳnh An hoảng hốt nhìn nàng, hai người từ nãy đến giờ vẫn chưa từng bước vào xe, thế nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Quỳnh An phản ứng nhanh, cô lấy từ nhẫn không gian ra một đoạn băng vải, nhanh như chớp quấn cổ tay Trịnh Khinh Ái lại.

Tay cô hơi run rẩy, nhìn năm lỗ máu sâu hoắm trên tay nàng, cô có thể cảm nhận được người kia dùng bao nhiêu sức.

Người cổ đại quả là người cổ đại, thực sự không cảm thấy đau sao?
Trịnh Khinh Ái hơi khựng lại một chút, sau đó nhìn vào cổ tay đã được băng bó kỹ lưỡng của mình, nàng mỉm cười nhìn Quỳnh An, nhẹ nhàng nói câu cảm ơn.
Quỳnh An ngơ ngác một hồi.

Vô thức bật lên một tiếng chửi trong đầu.
Bạch Vân chắc chắn kèo dưới!
Quỳnh An cược 20 ngân thạch.
"Về chuyện cỏ ngưng băng.

Đừng nói cho Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái nói tiếp, nàng nhìn vào chiếc váy nhuốm máu của mình, bắt đầu nghĩ đến chuyện thay ra.
Bạch Mặc Tử bất đắc dĩ gật đầu, hắn biết Trịnh Khinh Ái dùng đến cỏ ngưng băng cũng đã là bước cuối cùng rồi, trong tình thế như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Bạch Mặc Tử vừa nghĩ, vừa nhìn ra ngoài, trong lòng âm thầm mong đêm xuống thật nhanh.
Đến lúc người kia quay trở lại, Bạch Vân đã thấy nàng ta thay bộ quần áo khác.

Trịnh Khinh Ái mặc một thân váy đen, ống tay áo dài, đem cổ tay nàng ta che khuất.

Bạch Vân ngồi dậy, đưa mắt nhìn người vừa bước tới, cố nặn ra một nụ cười.

"Bạch Vân không ngủ một chút sao?"
Bạch Vân lắc đầu.

Nàng không ngủ được, rõ ràng là rất mệt, nhưng dù cố cách mấy thì tinh thần vẫn vô cùng tỉnh táo.

Nàng sờ đến cánh tay trái của mình, cảm giác lạnh lẽo làm nàng hơi hoảng hốt.
"Đúng rồi, Trịnh Khinh Ái, rốt cuộc nàng đã làm gì? Tại sao cổ độc này không hoạt động nữa."
"Ta dùng nội lực đóng băng nó lại." Trịnh Khinh Ái bước về trước, nhẹ nhàng chạm đến cổ tay trái của Bạch Vân, làn da đã dần trở nên tái xanh, không một vệt máu.

Trịnh Khinh Ái thở hắt ra một hơi.
Nàng ta hỏi: "Đau không?"
Giọng người kia quá nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Bạch Vân ngỡ như Trịnh Khinh Ái đang cố kiềm nén tiếng nức nở của mình.
"Nàng khóc sao?" Bạch Vân lên tiếng, Trịnh Khinh Ái hơi ngẩng đầu, không hề có một chút nước mắt nào.
Bạch Vân đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nàng rụt tay lại, vội vàng nhích vào bên trong giường.
"Để như vậy cũng không phải cách.

Nếu tối nay rời khỏi được nơi này, chúng ta sẽ lập tức đi diệt cổ."
Bạch Vân nghe Trịnh Khinh Ái nói xong, chợt nhớ ra những gì mình đã gặp trong giấc mơ kì lạ kia.

Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng lựa chọn kể cho Trịnh Khinh Ái nghe.
"Trong giấc mơ của tôi...!tôi có gặp một nàng dâu."
Vị sư tôn nọ nghe nàng nói, khẽ nhướng lên một bên mày.
"Tân nương?"
"Có gì lạ hả?" Bạch Vân hỏi lại.
"Rất lạ." Trịnh Khinh Ái khẽ cười.

"Theo ta suy đoán, người chết là..."
Nàng chưa kịp nói xong, bên ngoài nhà nghỉ vang lên tiếng trẻ con đùa giỡn, chúng nắm tay nhau, đuổi vòng quanh, miệng lại đọc một bài vè.

Hệt như có ma đuổi, lời hát của bọn trẻ con đó dường như quay một vòng căn phòng, âm thanh vô cùng rõ ràng.
Công tử họ Lê vừa xuôi tayCha mẹ đau xót lệ rơi đầyĐường xuống âm ty cô độc lắmCần bao nhiêu người chôn chung đây?
Tiếng cười càng lúc càng vang xa, hơi thở của Bạch Vân vô thức ngưng lại, nàng bước ra bên ngoài cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Chẳng có một ai.
"Người chết là một công tử." Trịnh Khinh Ái lúc này đặt dấu chấm hết cho câu nói trước đó.

Nàng nhìn Bạch Vân từ từ quay lại giường, lúc này mới nói tiếp.

"Nhưng người trong mơ của học trò lại là một tân nương?"

"Thật ra..." Bạch Vân không ngồi lên giường nữa, nàng bước về phía Trịnh Khinh Ái, sau đó đứng đối diện với nàng ta.

"Còn có cả một đứa trẻ nữa, nó..."
"Đứa trẻ đó không xấu." Trịnh Khinh Ái đột nhiên cắt ngang lời nàng.

"Nó không cố ý."
"Ta xin lỗi."
Thiên nữ nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn không để Bạch Vân kịp cất lời.

Đối diện với việc hối lỗi của người kia, nàng chỉ thấy khó hiểu.

Đứa trẻ nọ thì có liên quan gì đến Trịnh Khinh Ái sao?
"Đâu phải lỗi của nàng, nàng không cần xin lỗi tôi."
Trịnh Khinh Ái bước đến, nàng ta hơi cúi xuống, Bạch Vân trùng hợp ngẩng đầu lên, dường như sau dải băng trắng kia, mắt đã đối mắt.
"Nhưng Bạch Vân là bạn đồng hành của ta." Nàng ta ôn tồn nói, mặt lại cúi sát thêm chút nữa.
"Ta cũng là bạn đồng hành của Bạch Vân."
"Chỉ duy nhất Bạch Vân."
Bạch Vân hoảng hốt bắt lấy vai Trịnh Khinh Ái, như muốn đẩy nàng ta ra xa.

Sự xấu hổ khiến hai má nàng đỏ bừng lên.

Bạch Vân cắn môi, chỉ là bạn đồng hành thôi, chỉ là bạn đồng hành thôi.

Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái đang nén cười nhìn nàng, cuối cùng cũng nén ngại hắng giọng.
"Nàng có thể nào kể cho tôi những gì người biết không? Tôi cứ có cảm giác mình đang trở thành gánh nặng của mọi người."
Ai ngờ Thiên nữ im lặng một chút, lại nói:
"Tất cả các người đều là gánh nặng, không cần cảm thấy nó một mình."
Bạch Mặc Tử, Quỳnh An và Thất Tinh đột nhiên lại hắt xì một cái.
Trịnh Khinh Ái bỗng nhiên tiến đến gần nàng, Bạch Vân hơi rụt người lại, nàng nép người sang một bên, Thiên nữ cũng chẳng muốn dính đến nàng, nàng ta chỉ nhẹ nhàng leo lên giường, nằm xuống.
Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái làm vậy, cũng vô thức cúi người xuống, nhẹ nhàng cởi giày cho nàng ta.
"Phòng của nàng đâu, sao không về?"
Trịnh Khinh Ái lơ đi câu hỏi của nàng, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
"Tối nay nếu kết giới không còn, chúng ta có thể rời khỏi đây.

Chuyện hôm nay không đáng nhắc tới nữa." Dừng một chút, nàng lại nhẹ nhàng nói.

"Nhưng nếu chúng ta không ra khỏi đây được, ta sẽ nói rõ mọi chuyện cho Bạch Vân biết."
"Nàng tin rằng lúc đó tôi vẫn còn là tôi sao?" Bạch Vân ngẩng đầu.

"Tin." Trịnh Khinh Ái mỉm cười.

"Ta phân biệt được.

Ta có bao giờ nhìn lầm người sao"
Bạch Vân leo lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng ta.

Trịnh Khinh Ái quay mặt về phía nàng, lúc này Bạch Vân mới để ý môi của nàng ta hơi nhợt nhạt.

Khóe môi Bạch Vân khẽ co rút, cuối cùng lời muốn nói đều nuốt lại vào bụng.
"Ngủ ngon."
Quỳnh An nhẹ chui đầu vào, vốn định gọi hai người kia ra ăn cơm do Thất Tinh nấu, rốt cuộc thấy Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân đang nằm chung trên một cái giường.

Hai người quay mặt vào nhau, ánh mặt trời từ ngoài cửa hắt vào, khiến không gian xung quanh dường như ấm lên gấp bội.

Cảnh sắc lúc này hòa hợp đến lạ.
Quỳnh An chậm rãi đóng sát cửa lại, sau đó rón rén đi ra bên ngoài.
"Hai người đó làm gì vậy, không ra ăn sao?" Bạch Mặc Tử nhìn Quỳnh An quay trở lại, có chút khó hiểu hỏi.
"Ngủ rồi, hẳn cũng mệt.

Chừa lại hai phần là được." Quỳnh An nhẹ đáp.
Trời tối xuống, Bạch Mặc Tử canh thời gian mà biến mất khỏi nhà, hẳn là đi ra bên ngoài kiểm tra kết giới.

Quỳnh An thấp thỏm chờ đợi, Thất Tinh ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng lại nhìn sang cánh cửa phòng ngủ của Bạch Vân và Trịnh Khinh Ái.
Cơn đau kéo Trịnh Khinh Ái tỉnh dậy, nàng ta muốn hít vào một hơi sâu, thế nhưng không thể.
"Khinh Ái...!Xin lỗi..." Bạch Vân run rẩy, đôi bàn tay siết chặt cổ của người bên dưới, nàng từ lúc nào đã cắn nát môi mình, chỉ vì đấu tranh không làm tổn thương Trịnh Khinh Ái, nhưng nàng vẫn không làm được.

Bạch Vân hít một hơi sâu, bàn tay vẫn đang cố bóp lấy vùng cổ thanh mảnh của người kia.
Trịnh Khinh Ái bấu lấy bàn tay Bạch Vân, cố gắng kéo dưỡng khí vào phổi nhưng bất thành.

Nàng ta hơi ngửa cổ lên, Bạch Vân lại dùng lực nhấn chặt xuống, khiến khuôn mặt của Trịnh Khinh Ái dần trở nên trắng bệch.
Đáng lẽ nàng nên chặt bỏ cánh tay này mới phải.

Bạch Vân thoáng nghĩ, nước mắt của Bạch Vân dần tràn ra, chảy dọc xuống gò má, nàng nức nở, máu cùng nước mắt rơi lên bộ váy màu đen của Trịnh Khinh Ái, thấm vào, sau đó biến mất không dấu vết.
"Đừng khóc..." Trịnh Khinh Ái cố nói, đôi mắt của Bạch Vân như phủ một tầng sương mờ, những giọt sương ấy tựa thủy tinh, long lanh nhưng cũng dễ dàng vỡ nát.
"Ta sẽ..."
Lời chẳng kịp nói hết, đôi tay của của Trịnh Khinh Ái đã dần buông thõng xuống, đôi mắt vô hồn của Bạch Vân dõi theo từng chút một trên cơ thể nàng ta, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái.
Ngừng đập rồi.
"Bạch Vân" nhẹ nhàng tách khỏi người của kẻ đã chết, thế nhưng chưa kịp rời khỏi hoàn toàn, đôi tay đã bất ngờ bị giữ chặt lấy.

Trịnh Khinh Ái kéo mạnh lấy tay của Bạch Vân, rồi nhấn nàng xuống giường.
Bạch Vân hốt hoảng nhìn Trịnh Khinh Ái, nhưng cơ thể bị khóa lấy, từ lúc nào vị trí đã thay đổi rồi, lần này là nàng bị đè bên dưới.
Cả người Trịnh Khinh Ái tỏa ra hơi lạnh đến đáng sợ, rõ ràng là vừa ăn vào cỏ ngưng băng, muốn đóng băng cổ trong người Bạch Vân.
Ai ngờ "Bạch Vân" lúc này lại nhỏ giọng kêu lên:
"Trịnh Khinh Ái...!Tôi đau."
Trịnh Khinh Ái phun ra một chữ duy nhất.

"Tốt."
Bạch Vân "..."
"Làm sao cô có thể làm tim ngừng đập?" Bạch Vân, mà cũng chẳng phải Bạch Vân lên tiếng, Trịnh Khinh Ái đáp cũng không đáp.

Chỉ tập trung truyền nội lực để một lần nữa đóng băng cổ độc lại.
"Cô không phải nhân loại?" "Bạch Vân" vẫn cố nói.
"Ta là nhân loại." Trịnh Khinh Ái đáp lại.

"Còn ngươi là đồ ngu."
"..."
Sau khi lần nữa đóng băng cổ độc, Bạch Vân lại chìm vào hôn mê.

Trịnh Khinh Ái nặng nề tách ra khỏi nàng.

Cái lạnh tràn vào phổi khiến nàng ta khuỵu xuống đất, sàn nhà bằng gỗ cũ nát, khi đầu gối Trịnh Khinh Ái chạm đến, cũng là lúc nó phát ra một âm thanh kẽo kẹt chấn động.
Hơi lạnh rời khỏi cổ họng hệt như khói trắng, lại có chút tựa sương đêm.

Nàng ta nặng nề muốn ho lên mấy tiếng, lông mày phủ một tầng băng mỏng.

Trịnh Khinh Ái ho không được, lại cố gắng lắc đầu, từng tầng băng vì động tác của nàng mà rơi xuống sàn, tan thành nhiều vệt nước li ti.
Nhưng không mất quá lâu, rõ ràng do quá gấp gáp, nên nàng đã ăn nhiều cỏ ngưng băng hơn, thế mà cũng chẳng cần quá nhiều thời gian như ban sáng, chỉ một chút thời gian trải qua, hơi lạnh bao quanh cả người Trịnh Khinh Ái lại biến mất không thấy tăm hơi.
Vừa hay, Bạch Vân lúc này dần dần tỉnh lại.

Trịnh Khinh Ái đứng dậy, từng bước đến gần nàng.
Bạch Vân vừa mở mắt, Trịnh Khinh Ái đã đứng ngay trước mặt, mảnh vải trắng vẫn che kín đôi mắt, tóc đen xõa dài, nàng ta mỉm cười, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.
"Có muốn ăn gì không?" Trịnh Khinh Ái hỏi nàng.
Bạch Vân bật khóc.
Nàng rơi xuống Thiên Yêu vực, thậm chí tàn phế, đau đớn tới mấy vẫn không khóc lấy một lần.

Nhưng khi thấy người này làm mọi thứ vì mình, Bạch Vân lại khóc.
Trịnh Khinh Ái không dỗ nàng, cũng chẳng nói thêm gì, chỉ lặng yên nghe nàng khóc.
"Tôi không đáng." Bạch Vân khóc mau nín cũng mau, nàng sụt sịt nói.
"Ai không đáng?" Trịnh Khinh Ái hỏi lại.
"Tôi." Bạch Vân nấc lên một tiếng.
"Tôi sao?"
"Không đáng..."
"Không gì?"
Bạch Vân "..."
Trịnh Khinh Ái phì cười, nàng ta hơi cúi người xuống, đưa tay chạm đến má nàng.

Bạch Vân cũng không né tránh nữa, nàng nhắm nhẹ mắt lại, khẽ khàng cảm nhận xúc cảm ấm áp trên gò má.
"Đừng có tốt với tôi như vậy." Bạch Vân nói.

"Nếu không tôi sẽ..."
Xiêu lòng, phải không?.