Ngàn Năm Say

Chương 75: Trải bao con tạo xoay vần, vẫn sa đường cũ, và vâng ý trời




Mịt mù lửa khói bay loạn lạcKẻ phương xa ngóng nhạn đưa tinHỡi ôi thế thái vô tìnhQuần anh lại tự buộc mình khổ đau

Hai người ngồi thêm một lúc lâu, Trịnh Khinh Ái nặng nề mở mắt.

Bạch Vân ngạc nhiên nhìn nàng ta, thế nhưng Thiên nữ lại giống như không nhìn thấy nàng, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn về bóng tối đen kịt ngoài kia.

"Thiên nữ?"

Nàng cất tiếng gọi, ánh nhìn của Trịnh Khinh Ái vô hồn lại hoảng hốt, Bạch Vân đưa tay nắm lấy tay nàng. Thiên nữ giật người lên, thoáng chốc nhìn về phía nàng, dường như bây giờ mới tỉnh mộng.

Bạch Vân càng siết chặt Thiên nữ trong vòng tay hơn nữa, giọng nhẹ nhàng.

"Chỉ là mơ thôi, nó sẽ luôn trái ngược với hiện thực."

"Ta biết."

Trịnh Khinh Ái rũ mi, điều này chính nàng ta rõ hơn ai hết. Trịnh Khinh Ái đi qua thăng trầm, nhiều lần trải nghiệm qua cảnh còn người mất. Trong mơ của nàng có rất nhiều người trở về, nhưng khi tỉnh mộng...

Tất cả còn lại chỉ là một nấm mồ hoang mà thôi.

"Không ngủ nữa nhé." Bạch Vân xốc lên người Thiên nữ, lại ôm sát thêm chút. "Chúng ta nghỉ thêm một lát rồi đi."

Vị Thiên nữ kia im lặng một hồi, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu, lại lần nữa vùi mặt vào hõm cổ nàng. Bạch Vân không chịu được cảnh ủ rũ của người kia, chậm rãi nghĩ cách đổi chủ đề.

"Khinh Ái."

"Ừm?"

"Tuổi thật của nàng là bao nhiêu?"

Trịnh Khinh Ái hơi ngẩn người, có lẽ không ngờ được rằng nàng sẽ hỏi như vậy, Bạch Vân thừa biết nếu Thiên nữ có thần huyết, tuổi của nàng ta không thể nào nhỏ thế được. Tất cả những câu hỏi được lật ngược về thôn Khai Song, lý do nàng ta luôn nhớ sai tên họ của trưởng thôn và nguyên nhân mà họ tôn kính nàng ta tới vậy.

Nếu là Bạch Vân, thôn của nàng được một má đào hơn trăm tuổi bảo vệ, nàng cũng sẽ tôn kính như họ.

Trịnh Khinh Ái im lặng một lúc lâu, cuối cùng đáp lại.

"Hai mươi ba."

Có chó mới tin. Bạch Vân nghĩ thầm.

Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên. Nàng ta đưa tay về trước, giữ lấy cằm Bạch Vân, xoay về phía đối diện với mình.

"Bạch Vân không tin ta sao?"

Bạch Vân nhìn vào sâu trong đôi mắt xám bạc xinh đẹp kia. Cổ họng khẽ động, đáp lại một từ duy nhất.

"Tin."

Gâu.

"Rất tin rất tin."

Gâu gâu.

Thiên nữ hài lòng nheo mắt.

"Nếu ta nói ta đã sống từ cuối thời Thiên Thương Vũ phân tranh đến nay, Bạch Vân có tin không?"

Thời kỳ Nam Bắc phân chia, Thiên Thương Vũ phân tranh kết thúc vào năm thứ nhất sau Thiên Duyệt, giờ là năm 372 sau Thiên Duyệt, tổng cộng là 371 năm.

Lưỡi của Bạch Vân như bị mèo ăn mất, không thốt thành lời.

Trịnh Khinh Ái khúc khích cười, sóng nước trong đáy mắt khẽ gợn lên, Thiên nữ nâng lên cằm Bạch Vân, ống tay áo tuột xuống, để lộ cổ tay thanh mảnh của nàng.

"Lừa Bạch Vân thôi."

Bạch Vân thở hắt ra một hơi, Trịnh Khinh Ái lại nói tiếp.

"Ta sống vào thời tứ đế phân tranh. Tổng là bao nhiêu nhỉ... 2671 năm."

Khóe mắt Trịnh Khinh Ái lấp lánh ý cười, Bạch Vân thở ra được một nửa đã phải nín lặng, cuối cùng lại ảo não đáp.

"Nàngi lừa tôi..."

Thiên nữ vui vẻ đáp.

"Đúng vậy."

Bạch Vân "..."

"Vậy thì..." Bạch Vân nheo mắt, ngón tay xấu tính vuốt dọc theo sống lưng của Trịnh Khinh Ái, làm người kia vô thức ngồi thẳng lưng lên.

"Tuổi thật của nàng là 371... Hay 2671 đây?"

Trịnh Khinh Ái chau mày.

"Khi không già đi thì tại sao phải đếm tuổi chứ?"

Ý nói rằng mình vẫn hai mươi ba, dù cho có sống bao lâu đi nữa.

"Vả lại..." Nàng ta vừa nói, vừa áp sát lại gần Bạch Vân, hơi thở tinh tế phả đến vành tai nàng, khiến Bạch Vân vô thức rùng mình.

"Bạch Vân chẳng phải rất thích em như thế này sao?"

Được.

Có lý!

Bạch Vân thua.

Nàng bị sắc đẹp mê hoặc, vì vậy không cãi nữa. Vụ tuổi tác cũng bị chính nàng vứt ra sau đầu. Trịnh Khinh Ái 23 tuổi, 2671 tuổi hay 371 tuổi cũng chẳng quan trọng, chỉ cần là Trịnh Khinh Ái là được.

Thế nhưng Trịnh Khinh Ái là ai?

Hai người kia nói chuyện rất nhỏ, Lý Liên Anh bên cạnh cố nghe cả ngày cũng chẳng nghe được gì. Cô ta chỉ thấy Thiên nữ tách ra khỏi người của Bạch Vân, chậm rãi đứng lên, tà áo đỏ rực theo động tác mà phất phơ.

"Đi thôi."

Bạch Vân cũng theo đó ngồi dậy, vươn vai, nàng cúi xuống nhặt lên kiếm, rồi lại nắm chặt tay Trịnh Khinh Ái, đi sâu vào khoảng không gian tối tăm trước mặt.

Lý Liên Anh từ sau nhìn theo hai người, vội vàng đuổi theo.

Cả ba đi đến hồ nước, dễ dàng nhìn thấy xác của thiếu niên lúc nãy. Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn hắn, nhưng không mất quá lâu, lại hướng về Bạch Vân.

Lý Liên Anh sợ hãi cái xác, nhìn cũng không dám nhìn.

Bạch Vân bước xuống hồ nước trước, Trịnh Khinh Ái muốn đi theo nàng, lại bị nàng cản lại.

"Nàng ở đây, tôi đi kiểm tra lại con đường kia trước, sau đó sẽ quay lại."

Trong mắt Trịnh Khinh Ái hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Bạch Vân nén cười, lúc Thiên nữ đeo vải che mắt, nàng chưa bao giờ nhìn ra được cảm xúc của nàng ta, thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại sở hữu một đôi mắt quá sức có hồn và biết cách phản chủ, nó luôn tiết lộ cho Bạch Vân biết nàng ta đang cảm thấy thế nào.

"Nàng ngoan một chút nhé."

Bạch Vân nói xong liền hít vào một hơi sâu, lặn xuống đáy. Nàng dễ dàng tìm lại lối đi kia. Bạch Vân cầm theo Bát Diện Vô Sắc kiếm, chậm rãi đưa người vào bên trong, nàng bơi về trước một chút, dùng kiếm dò đường, tránh cho bản thân đụng phải những thứ xúi quẩy.

Sau một hồi mò mẫm, Bạch Vân ngoi lên mặt nước, hóa ra đường hầm này dẫn đến một lối đi khác, con đường trước mặt nàng là một con dốc đứng, hai bên tường đính đầy ngọc thạch phát sáng, để lộ lối đi lên.

Bạch Vân phát hiện ra thì vui mừng, nhanh trí trở về với Trịnh Khinh Ái. Nhưng khi vừa trồi lên khỏi mặt hồ, thứ nàng trông thấy là Lý Liên Anh đang bám lấy Thiên nữ, còn Thiên nữ lại chậm rãi dùng nội lực sưởi ấm cho cô ta.

Bạch Vân nheo mắt, đột nhiên cảm thấy bực mình.

Trịnh Khinh ÁI buông tay khỏi Lý Liên Anh, tiến về phía nàng.

"Lạnh không? Mau lên đây, ta sưởi ấm cho Bạch Vân."

Nàng không đáp lại Thiên nữ, chỉ đứng bên dưới hồ mà dang tay. Trịnh Khinh Ái mím môi, cuối cùng cũng không nghĩ ngợi nhiều mà bước xuống hồ, tiến vào vòng tay của nàng.

"Lạnh không?" Bạch Vân hỏi lại.

Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn nàng, mỉm cười.

"Không lạnh."

Hai người không ai bảo ai, chậm rãi lặn xuống hồ nước. Lý Liên Anh vừa ấm áp chưa được bao lâu đã thấy các nàng chìm trong lòng hồ, cô ta sợ mình bị bỏ lại, cũng vội vàng nhảy xuống.

"Ân nhân, chờ ta..."

Người xưa bảo, đã là giai nhân thì động tay, nhấc chân cũng nên giai thoại.

Trịnh Khinh Ái lặn xuống hồ sâu, mái tóc lại không có chút nào rối rắm, ngược lại còn trông như đang múa. Nàng trong lòng nước vươn người về trước, váy đỏ phiêu bồng, khuôn mặt trắng nõn được những tinh thể xung quanh tô điểm thêm từng tầng ánh sáng yếu ớt. Thoáng chốc làm Bạch Vân nhớ đến một tộc nhân ngư ở Vùng Trăng Tan.

Tứ đế phân tranh, những đứa con của Hải Tinh thần quân mệt mỏi, bỏ xuống biển sâu, tìm về với thần. Họ được ban cho đuôi cá và khả năng thở dưới nước.

Nhưng tất cả cũng chỉ là thần thoại mà thôi.

Bạch Vân vừa nghĩ, vừa mải nhìn giai nhân trước mặt, suýt chút thì sặc nước.

Thiên nữ ở trong làn nước nhìn nàng, khó hiểu chau mày.

Bạch Vân lại vội vàng xua tay, bơi về trước.

Hai người đi vào động nhỏ, Bạch Vân theo trí nhớ đi vào trước, cẩn thận dẫn Trịnh Khinh Ái theo. Không tốn quá nhiều thời gian, nàng cùng Thiên nữ đã tìm được con đường đi lên lúc nãy.

Lý Liên Anh ở phía sau, hơi thở không tốt, rốt cuộc Bạch Vân phải lặn xuống túm cô ta sắp sặc nước lên theo.

Trịnh Khinh Ái ngồi trên bờ, cả người đều ướt sũng, làn váy dính vào người, để lộ ra từng đường cong mềm mại. Thiên nữ vén tóc ra sau, Bạch Vân cùng Lý Liên Anh vừa trồi lên khỏi nước đã bị cảnh này làm cho sững sờ.

"Ai cho mà nhìn?" Nàng vừa nói, vừa xấu tính nhấn Lý Liên Anh xuống hồ, sau đó bỏ lên bờ.

Thiên nữ có vẻ không thích bị ướt, Bạch Vân lén lút lấy ra sợi dây cột tóc đỏ mà mình đã mua, cẩn thận giúp Trịnh Khinh Ái vấn tóc lên, phần cổ trắng nõn hiện ra, trông qua vô cùng non mềm.

Bạch Vân ngứa răng, nhưng vẫn nhịn lại.

Con đường trước mặt là một con dốc khá cao, phía trên để lộ từng tầng ánh sáng yếu ớt, trông như cánh cửa sập.

Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái không ai bảo ai, từ từ đi lên phía trên.

Bạch Vân quay đầu nhìn về Lý Liên Anh đang ở phía sau. Nàng rõ ràng trước đó còn bảo cô ta tuổi nhỏ, không đáng ghét, ấy thế mà bây giờ Bạch Vân chính là người ghét cô ta nhất.

Lý Liên Anh ngơ ngác không biết rằng mình đã thăng cấp từ người nhỏ tuổi thành tình địch nhỏ tuổi.

Con dốc quá đứng, Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái biết võ công, đi lên không quá khó khăn, nhìn Lý Liên Anh cứ bò lên được một chút lại trượt xuống. Cô ta sợ bị bỏ lại ở phía sau, vì thế gấp gáp gọi.

"Ân nhân."

Trịnh Khinh Ái lại giống như bị điếc, không quay đầu lại.

Bạch Vân nheo mắt, hài lòng mỉm cười.

"Ở yên đó đợi đi."

Thoáng chốc, hai người đã lên đến đỉnh dốc, phía trên dường như là một tầng khác. Chỗ đứng ở nơi này khá chật, Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân trong tình trạng không bất đắc dĩ lắm phải đứng cạnh nhau, gần như ôm sát lại.

Trên đỉnh đầu hai người lúc này có vẻ là một cái cửa sập, có thể nhìn ra ánh sáng yếu ớt đang rọi qua khe hở. Bạch Vân vươn tay một chút, thử gõ lên.

Không có gì đáp lại. Trịnh Khinh Ái đứng bên cạnh nàng, hương lưu ly tỏa ra quá mức gần gũi, vì diện tích xung quanh chật hẹp, Bạch Vân hơi tựa đầu vào vai nàng ta.

Cổ của Trịnh Khinh Ái trắng nõn lại mềm mại, một vài giọt nước trên tóc chảy xuống, dọc theo làn da, nhìn như sứ trắng.

Bạch Vân liếm môi, nhẹ nhàng cắn lên.

Mà Trịnh Khinh Ái có vẻ không ngờ được nàng sẽ làm như vậy, cả người lập tức mềm nhũn, ngã trong lòng nàng.

Quỳnh An phía bên trên vừa hồi phục được một chút sức lực đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thất Tinh, Bạch Mặc Tử cùng hai vị Linh Ẩn sư kia đã cùng nhau xuống dưới mặt đất xem xét, trên tầng một lúc này cũng chỉ còn mỗi cô và Khổng Khuynh Thành đang ngồi ở phía xa mà thôi.

Quỳnh An dựa theo âm thanh, tìm được một cánh cửa sập. Cô nghi ngờ gõ lên một chút, nhưng không có ai đáp lại.

Vốn định bỏ qua, thế nhưng bên dưới cánh cửa sập kia lại bất ngờ phát ra tiếng thở rất kiềm chế. Quỳnh An lo rằng có người gặp nguy, vì vậy liền cầm lấy linh kiếm, cạy cửa, mở lên.

Ngay lúc đó, mắt của nàng mở to.

Trịnh Khinh Ái khóe mắt hơi phiếm hồng, Bạch Vân cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ nàng ta, giống như đang gặm cắn.

Thiên nữ nâng mắt lên, nhẹ nhàng dùng khẩu hình miệng nói với nàng.

"Đóng lại."

Quỳnh An buông tay. Cánh cửa sập nặng nề rơi xuống, âm thanh vang vọng cả tầng một.

"Trời ơi!" Quỳnh An gào lên.

Khổng Khuynh Thành ngồi đối diện không hiểu chuyện gì đang xảy ra "?"