Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân

Chương 1-5




Tử Ngạn không khỏi thở dài nhìn cái người đã chạy biến đi từ lúc nào.

-"... Cứ chạy đi, để xem lúc ta bắt được ngươi thì thế nào"- Nàng thì thầm oán hận một câu rồi rời đi.

-"Đến Tĩnh Hoa cung"- Nếu con của Lan Hiểu Mộng có thể lên ngôi sớm, thì mới có nhanh chóng ôm người về tay.



Tĩnh Hoa cung tấp nập người ra kẻ vào, Tử Ngạn vừa xuất hiện đã khiến cho người của Lan phi quỳ xuống thỉnh an. Lưu thái y, cung nữ của Lan phi là tấm gương trước mắt, kẻ nào dám bất kính trước mặt nàng ?

-"Lan phi thỉnh an hoàng hậu nương nương"-

Tử Ngạn rất bình tĩnh ngồi xuống, trông thấy Ái Thiên trốn sau lưng mẫu phi của mình chỉ có thể phì cười. Đứa nhóc nhát gan này có thể chịu nổi chiến tranh khốc liệt của hoàng tộc sao ?

-"Lan phi cảm thấy thế nào về lời đề nghị của bổn cung"- Nàng thư thả tựa như việc soán ngôi đoạt vị là điều đương nhiên.

Lan Hiểu Mộng đã nhận được tin cha và huynh trưởng của hoàng hậu sắp trở về, trong tay còn mang theo chiến công phá trận Man tộc - một trong những kẻ địch đáng sợ nhất của Ái quốc. Với chiến công hiển hách của Tử gia, việc để Lan Hiểu Mộng nàng ngồi lên ngôi vị hoàng hậu là không thể.

Nếu như trong tình thế bắt buộc muốn lấy lòng hoàng hậu để lôi kéo Tử gia, thì chắc chắn Ái Thiên sẽ trở thành con của Tử Tuyết Y.

-"Thần thiếp sao có thể tin nương nương"- Dù gì cũng từng đã hãm hại nhau đến cận kề tính mạng.

Tử Ngạn đưa ra một cuốn tấu chương, Lan Hiểu Mộng nghi ngờ nhìn cuộn giấy sáng chói, từ từ mở ra, những dòng chữ rộng bay phượng múa khiến cho lòng hững đi một nhịp vì sợ hãi.

"Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết, nhị hoàng tử Ái Thiên xuất chúng, thông minh, khâm thưởng Đông cung, phong làm thái tử"

-"Đây là.... chiếu chỉ của hoàng thượng ?"- Lan phi chân gần như không vững.

-"Hoàng thượng không nói, chiếu chỉ liền có hiệu lực. Lan phi muội muội thông minh nên hiểu bản thân phải làm gì mà, phải không"- Nàng vuốt ve cánh hoa lan được đặt trên bàn rồi ưu nhã rời đi.

Tử Ngạn vừa rời khỏi, cung nữ tiến vào -"Lan phi nương nương, hoàng hậu nương nương nói mỗi ngày Lan phi cũng nhị hoàng tử dành ra một canh giờ đến thỉnh an người"-

Lan phi trong phút chốc im ắng, ôm lấy con trai của mình mà khóc -"Ái Thiên, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con"- Nhất định không để con phải chịu cảnh bạc mệnh như đệ đệ trong tiền triều mưu mô này.



Tử Ngạn đã đánh trúng tâm lý của Lan phi. Dù tranh quyền đoạt vị nhưng tình mẫu tử vẫn luôn là thứ đứng đầu. Huống chi đã từng mất một đứa con, hy sinh cả tính mạng để bảo vệ một đứa còn lại cũng chẳng ngoa.

Khi nến đã tắt, Tử Ngạn trong miệng A Tình đã ngủ, lẳng lặng đứng trên bờ tượng của cấm cung.

Kinh thành náo nhịp về đêm rất đẹp, đèn lồng cao phấp phới trong gió. Tử Ngạn lướt qua cấm quân mà tiến ra ngoài.

Hóa ra sáng nay, Tử Ngạn nghe được thị vệ tán gẫu với nhau, ở lầu Tịch Dương có loại rượu mới uống cực đã.

Nếu như muội muội của nàng thích trà thì Tử Ngạn lại thích rượu hơn. Tuy cả hai đều đắng, nhưng vị cay nồng của rượu mới đủ làm kích thích nàng.

Một thân y phục đơn giản nhưng khí chất khác người của nữ nhân khiến người ta chú ý. Thậm chí, nàng ta cũng chẳng màng luật lệ hà khắc của phong kiến mà gọi hết bình rượu này đến bình rượu khác. Hình ảnh này hơi bị bắt mắt nha.

-"Mỹ nhân, khuynh tửu phải có tri kỷ, cô tịch rượu liền không ngon đâu"- Nam nhân vận bạch y, tay trái cầm quạt, tay phải nâng chén rượu, làm động tác mời đối với nàng.

Tử Ngạn rót một chén khác, lắc lắc làm cho mặt rượu dao động -"Kẻ say thường sẽ không phân thiện ác đâu"-

-"Tiểu thư thật vui tính"- Bạch y công tử sững người một chút, cho rằng nàng đang đùa giỡn.

-"Ha, vậy sao, lần đầu có người khen ta vui tính đấy"- Nàng nâng chén rượu đầy, một hơi uống hết. Khi chén vừa hạ xuống, bạch y dần nhuộm huyết đỏ làm cho toàn bộ người trong tửu lầu đều kinh hãi.

-"Tiểu thư ?"- Y nghi hoặc nhìn người vẫn điềm nhiên uống rượu.

Nàng vẫn không đáp nhưng hành động máu rơi đã hiện lên lời từ chối của nữ nhân trước mắt.

-"Tiểu nhị, vận chuyển mười bình nữa đến cánh cửa phía Tây của hoàng cung"- Nàng để lại một nén bạc rồi xách một bình rời đi.

-"Ngươi có biết đây là con của tể tướng hay không ?"- Người hầu đi bên cạnh bạch y công tử lên tiếng thị uy.

Nàng nhướn mày, đơn giản ném cái ghế về phía hắn -"Ồn ào"- Sau hai từ đấy, chiếc ghế va phải người của người hầu mà vỡ ra.

Người hầu theo đó ngã xuống, còn thuận tiện trào ra một ngụm máu. Một màn vừa xảy ra, mọi người hiểu được nữ nhân này không chỉ có võ công, nội lực cũng chẳng thể khinh thường.

Tử Ngạn vẫn đang thả mình theo men say, đến một con ngỏ nhỏ, hương thơm quen thuộc lại vấn vương nơi đầu mũi.

Nàng nhếch mép, để lại bình rượu, từ từ tiến vào con ngỏ nhỏ.

Nam nhân của nàng mặt đỏ lừ, cả người run lên đầy kích thích a.

Xuân dược sao ?