Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân

Chương 2-10




Đêm đến, chuyến hàng chuẩn bị cập bến. Người của Lâm thị đã chờ sắn ở bến cảng, chỉ cần hàng vừa tới liền xông ra.

Liễn Minh đứng ở cảng, khóe mắt sớm đã phát hiện ra bọn người của Lâm thị. Vẫn luôn chú ý thời gian. Tử Ngạn đứng bên cạnh lại sớm chú ý đến chiếc tàu hàng hải lớn đang tỏa ra từng đợt khói tiến càng lúc càng gần.

-"Liễn Minh, một lát nữa nhất định phải cẩn thận"- Tử Ngạn vừa lên tiếng, chuyến tàu đã chính thức cập bến.

Những thùng hàng container nặng nề được vận chuyển xuống từ từ. Liễn Minh cũng không kịp hiểu hàm ý trong câu nói của Tử Ngạn, anh đã phải chú ý từng thùng hàng được đặt xuống, còn phải chú ý người Lâm thị.

Khi thùng hàng cuối cùng được đặt xuống, người Lâm thị đã xuất binh theo lệnh của Lâm Hòa. Ngươi được Mặc thị binh bố không phải nhiều nhưng cũng không ít.

Tiếng súng vang vọng trên bến cảng im ắng. Tử Ngạn vẫn lặng yên quan sát trận chiến khiến cho người Mặc thị hơi bất bình. Còn phải bảo vệ một nữ nhân thì quá phiền cho bọn họ. Ngoài trừ Liễn Minh, anh đã biết được thân thủ của Tử Ngạn, đứng yên chắc chắn có lý do.

Qua mấy phút, Tử Ngạn nâng hai khẩu súng lên, chuẩn xác mà giết chết hai tên lính bắn tỉa đang nấp trên cao. Thậm chí, còn một tên có phản bội Mặc thị muốn mở hàng ra cũng bị ăn đạn đồng nốt.

Phần thắng dường như đang nghiêng về Mặc thị. Nhưng ngay lúc này, người của Lâm lão gia lại xuất hiện. Bọn họ bày binh bố trận, một dàn súng bao vây lấy người Mặc thị.

-"Tụi bây cũng chỉ là lính của Mặc thị, nên nghĩ đến mạng của mình trước đi"- Lâm lão gia híp mắt đầy nguy hiểm cảnh cáo rồi ông ta quay sang một thuộc hạ khác ra lệnh -"Mở hàng"-

Thủ hạ Mặc thị nghiến răng ken két, thể hiện ra vẻ mặt không phục, muốn liều mạng với Lâm thị thì Liễn Minh lại ngăn bọn họ lại -"Không được manh động"-

Tử Ngạn lấy một cây súng trường cùng một cây súng lục, lén nạp đạn thật đầy, hạ giọng -"Nghe phát súng đầu tiên phải nằm xuống, thấp nhất hết mức có thể"-

Liễn Minh trợn mắt, quả nhiên ngay sau đó Lâm lão gia đã tức giận quát lớn -"Không có hàng, tụi bây nói không có hàng là sao"- lão đập khẩu súng xuống đất, trợn mắt đầy hung dữ.

-"Tụi bây dám chơi tao"- Lão tức muốn nổ phổi, không ngờ già đầu thế này lại bị mấy đứa nhóc dắt mũi.

Tử Ngạn mặc kệ hàng loạt nòng đạn đang hướng về phía mình mà đứng dậy, cười nhạt -"Hèn hạ như ông chỉ xứng với những thứ hèn hạ mà thôi"-

-"Bắn, bắn chết nó cho tao"- Lão mặc kệ, nhất định phải giết chết con nhóc này.

Hàng loạt viên đạn bắt đầu được bắn ra, cô bắt chéo hai tay, vừa tránh đạn vừa hạ sát từng tên một. Một đạn đồng cắm vào bả vai, máu tươi chảy ra cũng chẳng khiến Tử Ngạn chậm lại. Từng kẻ, từng kẻ đều bị cô tiễn về cõi chết.

Khuôn mặt còn vương chút máu tươi đứng giữa vòng tròn xác chết khiến người không gió mà lạnh. Tử Ngạn thì cảm thấy chơi rất vui nha, thứ này dùng rất thuận tay.

Liễn Minh cùng thủ hạ của Mặc thị cảm thấy chút rợn người, người phụ nữ của Mặc tổng nhà bọn họ quả nhiên cũng không tầm thường.

Lâm Hòa trầm mặc, hắn lui về phía sau, hắn muốn chạy trốn rồi. Người phụ nữ mà hắn muốn chạm lại đáng sợ như vậy sao. Nhân lúc Lâm thị hỗn loạn, hắn bỏ chạy về phía các thùng container, nhưng giữa chừng một bàn tay kéo hắn vào bên trong bóng tối.

-"Lâm lão gia... còn gì để chơi không ?"- Tử Ngạn rũ mi nhìn lão, nụ cười như đông cứng vẫn luôn in trên môi.

-"Người tiếp viện của Lâm gia sắp tới rồi, tụi bây chuẩn bị chôn xác dưới biển đi"- Tuy có kinh hãi nhưng đã nhiều năm máu tanh đương nhiên lão vẫn bình tĩnh hù dọa.

Dòng xe cứ thế chạy tới, người Mặc thị cầm súng lên, dàn hàng để bảo vệ Tử Ngạn. Chỉ riêng cô vẫn lắc đầu, kéo bọn họ tách ra, bản thân chạy đến bên chiếc xe dẫn đầu.

Liễn Minh muốn ngăn lại, nhưng đến khi thân ảnh trước mắt xuất hiện anh mới thở phào. Tử Ngạn nhào vào lòng của Mặc Nhất Hàn, nụ cười như tô thêm lớp sinh động khác hẳn với lớp chết chóc ban nãy.

Mặc Nhất Hàn ôm lấy nữ nhân vào lòng, màu đỏ thẳm ở cánh tay cô thoáng chốc biến con ngươi ôn nhu trở nên lãnh khốc.

-"Đem đến đây"- Hắn quắc tay cho thủ hạ phía sau.

Đoàn người Lâm thị kẻ bầm dập, kẻ không lành lặn bị áp giải vào. Lâm lão gia không còn bình tĩnh được nữa. Lão hoàn toàn không ngờ toàn bộ người được bố trí mai phục đều bị tóm gọn không chừa một ai.

-"Đợt hàng thật sự lúc này mới cập bến này"- Liễn Minh nhấc kính theo thói quen, nhìn về phía hàng hải phía xa.

-"Tụi bây..."- Lão cúi đầu, cảm xúc hỗn loạn kinh khủng, tại sao lão lại sơ xuất như thế... Nhìn đến đám người Mặc thị bao vây lấy mình, lão biết mình không còn đường thoát nữa rồi.

Khẩu súng được giấu trong ngực cuối cùng được lấy ra -"Tao chết cũng phải khiến mày chết theo"-

Chưa ai kịp định thần, ngay cả Mặc Nhất Hàn cũng không kịp hồi tưởng bất cứ thứ gì. Duy nhất đầu óc hắn chỉ có cảnh tượng trước mắt.

Người hắn yêu thế mà lại đẫm mình trong máu ngay trong lòng của hắn...