Trên đường có khá nhiều học sinh, đầu xe hết nghiêng bên này lại nghiêng bên kia. Tạ Nhu cố lắm mới ngồi yên được: “Anh không thể đạp xe vững chút sao!”
“Đã bảo em đừng ngồi một bên, dễ ngã lắm.”
Cô sẽ không ngồi dạng c.hân đâu, chỉ có con trai mới ngồi kiểu đấy.
Vốn dĩ ngoại hình giống con trai của cô đã bị người ta bàn ra tán vào, cô càng không muốn hành động giống con trai.
Mặt đường phía trước cũng không bằng phẳng, trên đường cái còn có dấu vết bị ô tô đằn qua. Lúc Hàn Định Dương đạp xe qua, thân xe xóc nảy rất mạnh, khiến Tạ Nhu suýt chút bị hất văng xuống. Cô theo bản năng mà nắm chặt phần áo bên eo Hàn Định Dương.
Hàn Định Dương hơi quay đầu nhìn cô một cái, Tạ Nhu vội vàng buông tay, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hàn Định Dương quay đầu xe, lại đi qua mấy chỗ gập ghềnh khác. Lần này xốc nảy mạnh hơn lần trước, Tạ Nhu sợ hãi kêu lên, trực tiếp ôm lấy eo anh.
Eo anh thật rắn chắc, cứng rắn nhứ thép vậy.
Anh mất tự nhiên nói: “Em cẩn thận chút, đừng để ngã.”
Tạ Nhu nói: “Vậy anh cũng đèo cho vững đi.”
Hàn Định Dương nói: “Mặt đường không bằng phẳng mà.”
Vài giây sau, Tạ Nhu lẳng lặng nắm chặt góc áo anh một cách gắt gao.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tần suất Hàn Định Dương xuất hiện trong tầm mắt Tạ Nhu ngày càng nhiều.
Tạ Nhu ngày càng cảm thấy, bản thân không tỏ tình mà quyết định là bạn với anh là một điều hết sức sáng suốt.
Hàn Định Dương cơ bản không kết giao với con gái, trừ Tạ Nhu.
Vì quen nhau từ nhỏ nên quan hệ hai người thân mật hơn nhiều.
Lấy danh nghĩa là bạn bè, bọn họ có thể ở bên nhau làm rất nhiều chuyện. Ví dụ như cùng nhau đi học, tan học. ví dụ như lúc anh chơi bóng rổ, Tạ Nhu có thể thoải mái hào phóng đi cổ vũ hò hét cho anh… Có nữ sinh tỏ tình với Hàn Định Dương, Tạ Nhu sẽ trăm phương nghìn kế ám chỉ với anh rằng, cô gái đó không hợp với anh, chủ yếu là vì anh quá xấu, không xứng với người ta.
Buổi sáng, Tạ Nhu vừa đến phòng học, bỗng phát hiện trên bàn học mình có thêm một hộp trà táo đỏ. Cô đoán là của Thẩm Kiêu.
Mấy ngày hôm nay, hắn dùng bất cứ thủ đoạn gì để đối tốt với cô, không biết là đang muốn vãn hồi điều gì nữa.
Tạ Nhu cầm hộp trà táo đỏ đó đi ra khỏi phòng học, đi đến phía thùng rác cuối tầng, không chút lưu tình ném vào đó.
Đồ vật Thẩm Kiêu đưa cô thậm chí không muốn chạm vào chút nào, cũng chẳng muốn nhìn thấy.
Hộp trà vừa mới rời khỏi tay, Hàn Định Dương từ WC nam bước ra, thấy động tác của cô.
“Em ném gì đấy?”
“Rác thôi.”
Tạ Nhu ghét bỏ nói, “Thẩm Kiêu đưa rác đến.”
“Hắn lại đưa cho em cái gì à?”
Mấy ngày hôm nay, hoa tươi, kẹo, lắc tay… Thẩm Kiêu tặng một cái, Tạ Nhu ném một cái.
“Trà táo đỏ.”
Tạ Nhu nhàn nhạt nói, “Kỳ lạ, sao hắn lại biết…”
Hàn Định Dương “A” một tiếng, không nói thêm gì.
Đúng lúc này, Tưởng Thừa Tinh từ trong WC đi ra, lúc đi ngang qua chỗ Hàn Định Dương bèn vỗ vỗ vai anh: “A Định, lúc sáng tôi thấy cậu đi dạo siêu thị mua trà táo đỏ. Không phải gần đây tuốt súng hơi nhiều nên hao tổn khí huyết đấy chứ? Ha ha ha…”
Hắn nói xong mấy câu này mới phát hiện Tạ Nhu cũng ở bên cạnh, thật thô lỗ.
Hàn Định Dương nháy mắt suy sụp. Tưởng Thừa Tinh thấy tình thế không đúng, ngượng ngùng cười một cái rồi nhanh chóng chạy đi.
Tạ Nhu đỏ mặt, nhìn khuôn mặt giăng đầy mây đen của Hàn Định Dương, lại nhìn sang thùng rác, cực kỳ xấu hổ.
“Anh đúng là… Sao tặng đồ mà không nói gì thế?”
Tạ Nhu thẹn thùng cười giả lả, nhìn thùng rác rồi nói: “Để em lấy nó lên.”
Hàn Định Dương duỗi tay kéo cổ áo cô, xách đến bên cạnh: “Lần sau muốn ném vât gì thì nhớ tìm hiểu rõ ràng trước hẵng ném.”
Tạ Nhu gật đầu như con gà mổ thóc, lại hỏi: “Đúng rồi, anh đưa em cái đó làm gì?”
“À, mấy ngày nay em có đau bụng không?”
Tạ Nhu ngẩn người, tròng lòng thầm nói người này cũng nhớ ngày thật kĩ: “Cũng tạm.”
“Anh lên mạng tra, thấy bảo phải ăn uống đồ bổ máu.”
Hàn Định Dương nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Con gái các em thật phiền phức.”
“Là rất phiền phức.”
Tạ Nhu cùng anh đi về phòng học, rất tự nhiên xem anh như nam sinh tri kỉ: “Đau bụng kinh rất khó chịu, mỗi lần đến kì thật sự hận không thể biến mình thành con trai.”
Dáng vẻ cô khá đẹp trai, nhưng bất kể là sinh lý hay tâm lý, đều là điển hình của con gái, giọng điệu cũng nhẹ nhàng mềm mại, khiến Hàn Định Dương cả người ngứa ngáy.
Anh làm như không có gì, gật đầu rồi hỏi: “Có biện pháp trị tận gốc không?”
“Hình như là… Sau khi kết hôn sinh con là sẽ ổn thôi.”
Hàn Định Dương đột nhiên dừng lại.
Thấy anh không theo kịp, Tạ Nhu quay đầu lại: “Sao vậy?”
Hàn Định Dương như suy tư điều gì, trầm ngâm một lát rồi không nói gì mà đi về phòng học của mình.
Nhìn hình bóng anh, Tạ Nhu cảm giác như anh lại đang nghĩ đến chuyện quan trọng nào đấy.
Giờ tan học hôm đó, Thẩm Kiêu khăng khăng giữu Tạ Nhu lại trong phòng học.
Tạ Nhu ôm bụng, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Hôm nay tôi vẫn có thể động thủ đấy!”
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Kiêu quả thật không dám tới gần Tạ Nhu.
Mỗi lần chỉ cần vừa tới gần, chưa kịp mở miệng đã bị đánh.
Vất vả lắm mới chờ tới lúc cô suy yếu, hắn phải nắm chắc cơ hội này.
Tạ Nhu ngồi trên ghế, mà Thẩm Kiêu đứng trước mặt cô, chặn lại một góc, rất có dáng vẻ của lưu manh vô lại.
Mấy bạn học đang làm vệ sinh nhìn thấy cảnh này đều tự giác rời đi.
Tạ Nhu ôm cặp sách trước ngực, tư thế phòng bị.
Thẩm Kiêu kéo ghế lại, ngồi bên cạnh cô.
“Anh còn muốn gì nữa?”
“Nhu Nhu, anh muốn nói với em mấy lời thật lòng, nói xong sẽ đi ngay.”
Thẩm Kiêu hạ giọng khẩn cầu.
“Tôi không muốn nghe.”
Tạ Nhu không chút lưu tình mà nói, “Lời trong lòng nên để dành nói với người bên gối anh, đừng phí tâm tư ở chỗ tôi nữa.”
Thẩm Kiêu nói: “Em ghen sao?”
Lông mày Tạ Nhu dựng ngược, trừng mắt nhìn hắn: “Anh có chút mặt mũi nào không thế!”
Khiến cô cảm thấy thật ghê tởm.
Hàn Định Dương và Tưởng Thừa Tinh cầm quả bóng rổ mới vừa xuống lầu, bỗng nghe thấy mấy bạn học sinh lớp 23 đứng bàn tán xôn xao: “Thẩm lão đại lần này nghiêm túc đấy.”
“Nghĩ xem trước kia hắn cầu xin Tạ Nhu bao nhiêu lần, lần nào cũng bị đánh.”
“Ha ha, khẩu vị nặng quá.”
Ai cũng nói con gái ngồi lê đôi mách, thật ra nhiều lúc, con trai càng ham buôn chuyện hơn.
Mấy nam sinh vui vẻ bước xuống cầu thang, đúng lúc này, một quả bóng rổ đột nhiên bay tới, suýt trúng phải đầu nam sinh đứng giữa, may mà cậu ta nghiêng đầu tránh kịp.
“Khốn kiếp! Ai ném đấy!”
Giọng cậu ta vừa cất lên liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Định Dương đứng ở cầu thang cách đó không xa.
“Tao.”
Giọng điệu anh bình tĩnh, con ngươi đầy sát khí.
Mấy nam sinh kia đương nhiên biết Hàn Định Dương cố ý, nhưng bọn họ không dám chọc giận vị đại lão này, đành phải hậm hực rời đi.
Hàn Định Dương không có tâm tình chơi bóng nữa, trực tiếp đi lên phòng học lớp 23 trên tầng 5.
Phòng học vốn dĩ đã bị Thẩm Kiêu đóng lại, Hàn Định Dương một chân đá văng rồi tiền vào.
Thẩm Kiêu quay đầu lại: “Mày muốn gì?”
“Đợi người.”
Hàn Định Dương kéo ghế, bình tĩnh ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi.
“Không thể ra ngoài chờ chút sao?”
Thẩm Kiêu mất kiên nhẫn, “Tao muốn nói chuyện.”
“Tôi không có gì để nói với anh cả.”
Tạ Nhu đứng dậy muốn rời đi, Thẩm Kiêu vội giữ lại: “Đừng đi, để anh nói đã.”
Lúc này Hàn Định Dương mới hơi ngước mắt, ánh mắt dừng lại trên cổ tay cô, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, trầm giọng nói: “Nói thì nói, động tay động chân làm gì.”
Tạ Nhu vội tránh ra, lui về phía sau vài bước.
Thẩm Kiêu khó chịu rống lên với Hàn Định Dương: “Tao nói chuyện với cô ấy, liên quan cái lông gì đến mày!”
Hàn Định Dương mặc kệ hắn: “Mày đánh rắm của mày, tao chờ người của tao, mày nói quan hệ cái lông gì chứ?”
Thẩm Kiêu đứng dậy, thuận tay xách chân ghế bên cạnh lên: “Mày tìm chết phải không?”
“Lại ngứa da à!”
Hàn Định Dương bỏ điện thoại xuống, cử động tay chân, chuẩn bị đánh lộn chính diện với hắn.
Tạ Nhu trừng mắt, xoay người muốn đi.
Thẩm Kiêu không màng nữa, đành phải níu kéo Tạ Nhu bên này: “Nhu Nhu, một lần cuối thôi, em cho anh một cơ hội. Chờ anh nói xong, nếu em vẫn ghét anh như vậy, anh sẽ không làm phiền em nữa.”
Tạ Nhu suy nghĩ, cuối cùng nói: “Cho anh ba phút, muốn nói gì thì nói đi, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Trong lớp, Hàn Định Dương đang ngồi chơi Vương Giả Vinh Diệu.
“Anh xin lỗi.”
Thẩm Kiêu đứng thẳng người, chân thành nói, “Việc cá cược đúng là anh quá đáng, nhưng không phải nhằm vào em, mà là…”
Hắn liếc mắt nhìn Hàn Định Dương một cái: “Bởi anh nghe nói em là vị hôn thê của cậu ta, anh nghĩ nếu tán được em, chắc chắn sẽ khiến cậu ta mất mặt…”
“A!”
Nhân vật Đát Kỷ Hàn Định Dương vừa chết, anh ngẩng đầu nhìn hai người.
Cho nên, đây là ý muốn anh chịu trách nhiệm?
Tạ Nhu nghe được lời này, một cỗ nóng giận xông lên, bụng lại cảm giác đau quặn.
“Em đừng kích động, ngồi xuống đi.”
Thẩm Kiêu ân cần kéo ghế cho cô: “Ngay từ đâu, quả thực vì ghét Hàn Định Dương nên anh mới cá cược em. Chỉ là càng tiếp xúc, anh càng thích em.”
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Đát Kỷ do Hàn Định Dương điều khiển từ điện thoại phát ra: “Đát Kỷ vẫn luôn yêu chủ nhân vì nó được thiết lập như thế.”
Thẩm Kiêu nói: “Sau khi thích em, mỗi lời anh nói với em đều là thật lòng, không phải lừa gạt. Tạ Nhu, anh thật sự thích em.”
“Cái đuôi, không chỉ dùng để cào ngứa…”
“Chuyện này đúng là anh sai, anh xin em cho anh một cơ hội. Anh sẽ đối xử tốt với em, bồi thường cho em.”
“Tới đây chơi đùa với Đát Kỷ đi.”
Thẩm Kiêu đột nhiên quay đầu lại, thô bạo rống lên: “Hàn Định Dương, mày có mau giảm âm lượng điện thoại đi không!”
“Đối tốt với tôi, bồi thường cho tôi?”
Tạ Nhu cúi đầu, giọng nói trầm thấp.
“Nhu Nhu…”
“Anh có thể toàn tâm toàn ý sao?”
Thẩm Kiêu ngẩn người.
Tạ Nhu nói tiếp: “Con trai các anh cảm thấy tôi khó coi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có gì không tốt. Vậy nên người con trai tôi thích, cũng nhất định phải thích tôi, thích một mình tôi.”
Ánh mắt Hàn Định Dương rời khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tạ Nhu.
Vừa lúc ánh hoàng hôn chiếu lên gò má cô, làn da trắng nõn như phát sáng rực rỡ, cặp đồng tử màu xanh cũng trở nên trong veo lạ thường.
“Anh… Anh có thể toàn tâm toàn ý…” Lời Thẩm Kiêu nói chưa dứt, Hàn Định Dương đột nhiên mở miệng, “Hết ba phút rồi.”
Tạ Nhu lập tức rời khỏi Thẩm Kiêu, đến bên Hàn Định Dương, hỏi anh: “Nghe nói anh đang đợi người?”
“Đợi em.”
“Vậy… Đi thôi.”
Anh vẫn đạp xe chở cô về nhà. Trên đường, gió nhẹ phả vào mặt, toàn thân Hàn Định Dương dễ chịu.
Tạ Nhu vừa chơi phần game còn lại của Hàn Định Dương, vừa oán giận: “Lỗ Ban này yếu quá, liệu có giấu kỹ năng không đấy!”
“Dương Tu đúng là cùi bắp.”
Hàn Định Dương nói, “Em có thể mắng cậu ta.”
“Thì ra là hắn.”
Tạ Nhu cười rộ lên, “Thôi đi, em sợ mình vừa mở mình là cậu ta liền treo máy.”
“Cũng có khả năng.”
“A, chết rồi.”
Hàn Định Dương cười nhạo cô: “Kém cỏi.”
“Có phải em đang hố anh hay không?”
“Không sao, có Dương tu ở đây, chơi kiểu gì cũng thua thôi.”
Tâm tình Tạ Nhu rất tốt, cô dang rộng hai cánh tay đón hoàng hôn: “Gió thổi to quá! Thích quá đi!”
Hàn Định Dương không khỏi nhếch khóe miệng. Anh đạp xe trên con đường vắng người, dùng sức lên bàn đạp. Xe đạo chạy vèo ra ngoài, tiếng gió rít gào bên tai.
Cuối năm, Tạ Nhu lấy thân phận tình lữ cùng H tham gia thi đấu. Hai người phối hợp ăn ý, trải qua hai giờ chiến đấu ác liệt, đoạt giải quán quân.
Có được chức quán quân này không hề dễ, ngày nào cô cũng bồi dưỡng độ ăn ý với H, đánh vô số trận chính là vì ngày này.
Máy chủ trò chơi đã thông báo toàn hệ thống vè chức quán quân mới ra đời. H nhắn cho Tạ Nhu một tin: “Gửi số tài khoản của cô cho tôi, tôi gửi tiền thưởng cho.”
“Alipay đi, tôi chuyển tiền cho cô.”
“Được.”
Vài ngày sau, quả nhiên cô nhận được một khoản tiền 10 vạn nhân dân tệ, đồng thời kèm theo một tin nhắn xa lạ.