Ngang Ngược Độc Chiếm

Ngang Ngược Độc Chiếm - Chương 54




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đến khách sạn, bố nhẹ nhàng bế bổng cô lên.

"Không cần đâu, bố có thể dìu con mà?".

"Em không thấy như vậy sẽ làm mất hình tượng của tôi là thứ nhất, làm chúng ta trễ nãi hơn là thứ hai sao?".

Mật Nhi lại thua rồi, đằng nào cũng không cãi nổi anh.

Mọi người trong khách sạn, ánh mắt đều đổ hết về hai người, đa phần là ánh mắt ngưỡng mộ. Mật Nhi mắc cỡ muốn chết...

"Kim tổng!" - Cô tiếp tân cung kính cúi đầu chào anh.

Được lắm Kim Lãnh Đông. Xem ra anh rất thường xuyên đến nơi này...

"Còn phòng nào trống?".

"Thưa Kim tổng, phòng tổng thống hôm nay đã hết sạch rồi ạ, chỉ còn chuỗi phòng đôi thôi!".

Mật Nhi thật sự nghi ngờ. Có phải anh đưa ai đến đây cũng bảo cô tiếp tân nói vậy không?

"Xin lỗi nhưng chị ơi... Em với ông ấy không phải tình nhân đâu...".

Khoé miệng Lãnh Đông giật giật, anh hiểu cô nghĩ gì rồi.

Cô tiếp tân mỉm cười với cô.

"Cô ơi, cô hiểu lầm rồi. Chúng tôi thật sự chỉ còn lại mỗi một phòng này thôi!".

"Được rồi, bớt lời đi. Mau đưa tôi chìa khoá!".

Chị tiếp tân vừa nhìn đến mặt Lãnh Đông thì sợ chết khiếp, vội vàng đưa chìa khoá cho cô cầm. Lãnh Đông đang bế cô, tự nhiên bung một tay ra, làm Mật Nhi hốt hoảng bá lấy cổ anh.

"Vậy mới đúng!".

Anh là đang trả thù cô sao?

Cuối cùng cũng về đến phòng rồi. Mật Nhi có chút mệt mỏi, nhưng giờ cô không thể ngồi hay nằm được. Việc đầu tiên cô cần làm là tắm giặt và thay đồ.

Lãnh Đông có thể hiểu ý cô.

"Em cứ đi tắm trước đi, tôi sẽ đi mua băng về cho em".



Mật Nhi có hơi mắc cỡ.

Đúng là Lãnh Đông từng nuôi cô mười tám năm, nhưng chưa bao giờ từng xảy ra trường hợp này. Nhà họ Kim nhiều người hầu kẻ hạ mà, đâu đến lượt Lãnh Đông phải đi mua những thứ đồ này cho cô chứ?

"Vậy có tiện... Cho bố không?".

"Không sao, muốn bảo vệ người con gái mình yêu, mà đến cái chuyện nhỏ nhặt này cũng không lo nổi chứ?".

Con gái mình yêu sao? Anh cũng giỏi nói dối quá chứ?

Chờ Lãnh Đông đi rồi, Mật Nhi đi tham quan phòng một vòng. Khách sạn năm sao có khác, cách bố trí rất thuận mắt, cũng rất rộng rãi nữa. Mỗi tội ở đây chỉ có một cái giường.

Chắc chốc nữa, Lãnh Đông mua đồ cho cô rồi sẽ về dinh thự nhà họ Kim thôi. Mật Nhi ghé cửa sổ, nhìn ngắm thành phố về đêm.


Những toà cao ốc chọc trời đã mọc lên như nấm, nhấp nháy muôn vạn ánh đèn đủ màu sắc. Từ trên cao thành phố càng giống một tấm thảm đen rực rỡ sắc màu. Trong đó, toà nhà nổi bật nhất vẫn là toà cao ốc của Kim Gia.

Thành phố Y đã thay đổi rất nhiều, nơi đây từng lưu giữ rất nhiều kỷ niệm vui, buồn của cô. Lãnh Đông đã bao bọc và che chở cho cô hầu hết thời gian cô ở nơi này...

Khi Lãnh Đông về đến nơi, anh đã thấy Mật Nhi đang ở trong phòng tắm rồi. Tiệm tạp hoá ở ngay sát bên khách sạn nên cũng không mất nhiều thời gian để mua được.

Mật Nhi đang cởi đồ ra, động tác rất tự nhiên giống như không hề biết phòng tắm có lát kính trong. Từ phòng ngủ có thể trông thấy hết.

"Bố về rồi ạ? Sao nhanh thế? Con còn chưa kịp tắm giặt gì... Bố có thể về nhà được rồi. Con có thể tự lo được mà!".

Lớp váy thiên thanh rơi xuống. Thân hình mong manh như ngọc khiết của cô hiện ra. Mái tóc màu hạt dẻ rũ xuống, càng khiến cho khuôn ngực căng đầy như ẩn như hiện. Cơ thể mảnh mai theo từng bước di chuyển của cô. Nước dội ướt làn da trong suốt của cô, khiến cho mái tóc bồng bềnh ôm sát lấy từng đường cong khiêu gợi.

Hơi nước phả ra càng khiến khung cảnh vừa mập mờ vừa sống động.

"Bố..." - Mật Nhi gọi.

Sao bố không trả lời cô nhỉ? Có khi nào... Bố đi mất rồi không?

Cứ đi như vậy sao?

Mật Nhi khẽ mở mắt, quay ra thì thấy bố đang đứng ngay kế bên rồi.

Cơ thể cường tráng của bố đập vào mắt khiến cô có chút hoảng hồn. Mật Nhi lùi ra sau tạo khoảng cách, bị dồn đến chân tường. Lãnh Đông chống tay ngay hai bên vai cô, chặn đường, không cho cô chạy thoát.

Làn nước rơi xuống bắp tay cuồn cuộn của anh. Hàng gân theo đó mà cũng nhấp nhô theo, anh là không muốn để cô chạy thoát sao?

Hai người họ cứ không một mảnh vải che thân, đối diện nhau như thế.

Mỗi hơi thở nóng rực của anh, đều khiến cho những múi cơ trên bụng chuyển động không ngừng. Dục vọng ngày càng to lớn đe doạ Mật Nhi không dám động đậy.


Đôi đồng tử nâu sậm của Lãnh Đông mờ đục, giống như muốn đem cô phá tan ra ngay lập tức, tản khuất sau làn sương khói mờ ảo... Lãnh Đông áp sát cô, mắt không hề chớp lấy một cái, nhìn cô say đắm.

"Mật Nhi, em lớn lên... Thật xinh đẹp..." - Lãnh Đông gần như trở nên mê dại vì cô.

Tay anh đặt trên gáy cô, dịu dàng nâng đầu cô lên. Khi ánh mắt giao nhau, anh trao cho cô nụ hôn ngọt ngào nhất. Môi lưỡi hoà quyện làm tim cô rộn lên, hơi thở đều nhuộm nóng rực.

"Bố..." - Mật Nhi muốn ngăn anh lại.

Cô không thể phản bội Thiên Đăng, Thiên Đăng là ân nhân của cô. Cô không thể làm thế!

Chút lý trí cuối cùng không cho phép Mật Nhi được lún sâu hơn.

"Anh nhớ em, Mật Nhi. Để anh hôn em một chút, anh sẽ không làm gì em cả đâu..." - Lãnh Đông nghiến răng rên rỉ van lơi cô.

Anh sắp sửa không chịu nổi rồi.

Lãnh Đông thấp đầu, tiếp tục càn quét môi miệng của cô. Chiếc lưỡi thơm tho của anh quấn lấy cô, rồi nhẹ nhàng nhả ra. Răng anh nhay nhẹ bờ môi dưới của cô, rồi nhẹ nhàng xoa dịu chúng bằng những cái mút đầy ướt át.

Bàn tay đặt trên gáy cô không yên, nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng cô, ấn nhẹ xuống hõm hông, đẩy mình cô dính chặt vào anh.

"Bố... Con xin bố đấy...".

Mật Nhi nghĩ mình không thoát được phen này rồi.

Lãnh Đông kê cằm cô lên vai anh. Mồ hôi nóng hổi của anh túa ra, rớt xuống vai cô.

Mật Nhi nhìn bờ vai rắn rỏi của anh run lên. Những đường mô cơ ôm chặt lấy xương bả vai anh. Mùi hương bạc hà này... Đã rất lâu rồi cô mới thấy quen thuộc như thế.


Tất cả ở Lãnh Đông, là những điều cô đã luôn kiếm tìm, là những điều cô đã đánh mất và nhớ nhung suốt bao lâu nay...

Lãnh Đông rên hừ hừ trên cơ thể cô, cuối cùng gầm lên một tiếng rung chuyển. Mật Nhi luôn biết, nhu cầu sinh lý của anh rất mạnh mà...

Lãnh Đông giữ đúng lời hứa. Anh không hề động gì đến cô...

Anh đưa cô vào chỗ nước xối, giúp cô lau chùi dấu vết anh lưu lại trên chân cô.

"Mật Nhi, em ra ngoài trước đi. Em còn ở lại đây, anh sẽ lại mất tự chủ nữa...".

Mật Nhi nghe lời anh, lập tức chạy ra ngoài. Sau đó cô ngu ngốc nhận ra, mình không có đồ để thay...

"Bố... Đồ của con... Đều lỡ giặt cả rồi... Con không có đồ...".

Lãnh Đông thở dài. Cái lưng của cô thôi cũng đủ khiến người anh nóng rực lên rồi...


"Em lấy đỡ cái áo somi ở ngoài của anh mặc đỡ đi vậy" - Lãnh Đông cố nhắm mắt, lờ đi bóng dáng gợi cảm của cô.

Chênh lệch chiều cao quá lớn... Mặc cái áo của Lãnh Đông vào cô mới ý thức được mình nhỏ bé thế nào so với người của anh. Trên áo còn đọng mùi bạc hà thanh mát...

Lúc Lãnh Đông ra khỏi, thấy Mật Nhi đang ngồi trên giường. Chiếc áo ngắn cũn, để lộ ra đôi chân dài trắng ngần, nuột nà của cô. Mái tóc cô còn ướt sũng, hẵn còn nhỏ nước tong tong.

"Chân em đỡ chưa?".

Mật Nhi cười trừ lắc đầu.

Cô vẫn còn sốc bởi chuyện ban nãy... Cô đã không hề chống cự bố. Hơi ấm cùng mùi bạc hà vẫn còn thoang thoảng trong khoang miệng cô, đủ để tố cáo cô đang phản bội Thiên Đăng như thế nào.

Mật Nhi rất sợ.

Hình như bố đang từ từ tháo dỡ từng lớp rào cản tâm lý trong tim của cô.

Lãnh Đông lau tóc, quỳ một bên gối xuống sàn, nâng bàn chân nhỏ của cô lên.

Ngón tay anh lần theo các khớp xương của cô, nhẹ nhàng ấn xuống.

"Em đau ở đâu thì phải kêu lên nhé...".

Lúc anh chạm vào mắt cá thì Mật Nhi khẽ xuýt xoa. Cô còn chưa kịp kêu lên thì anh đã bẻ ngược chân cô, làm cô đau đến mức ngã lăn ra giường.

Lãnh Đông nhanh tay, đã đỡ được lấy thắt lưng cô.

Cô nằm gọn trong lòng anh. Ánh mắt trao nhau say đắm tình...

"Đừng nằm! Tóc em còn chưa khô, để anh giúp em sấy...".

Chiêu trò dụ dỗ con gái của anh thật sự quá cao tay rồi. Làm thế nào mà tim Mật Nhi cứ đập không ngừng lúc ở bên anh.

Cô thật sự mất mặt quá mà, còn không chút phản kháng.

Lãnh Đông luồn tay qua mái tóc dày của cô, tỉ mỉ sấy từng lọn tóc. Sự dịu dàng này của anh, đã rất lâu cô không thấy rồi...

"Mật Nhi, đêm nay anh ngủ cùng em nhé... Giống như trước đây... Anh sẽ không làm gì cả đâu...".

"Bố, con sắp lấy Thiên Đăng rồi..." - Mật Nhi nhắc nhở anh.

"Anh không quan tâm. Anh thật sự rất nhớ em... Mật Nhi, năm năm này, không lúc nào anh được yên giấc. Đó là vì, anh không thể thiếu em được... Một đêm thôi, có được không?".