Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 5 Chương 10




Hồng điệp (nhất)



Lần đầu tiên hắn có cảm giác dở khóc dở cười, kéo tay nàng ra, nắm cằm nàng, Tiểu Man bị nắm hé miệng, hắn nhìn nhìn, quả nhiên có chảy chút máu, tuy nhiên không bị thương nặng. Hắn lấy trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, chấm ít thuốc mỡ, kéo nàng lại, lại buộc nàng há miệng, bôi thuốc lên lưỡi nàng.



“Trong một canh giờ không được nói chuyện, không uống nước, sẽ nhanh khỏi thôi.” Hắn vừa bôi thuốc vừa nói, cúi đầu nhìn thấy hai mắt rưng rưng của nàng đang vừa giận lại vừa buồn bực trừng lên nhìn hắn, vẻ mặt thật sự đáng yêu. Ngón tay hắn cảm thấy vô cùng mềm mại, trong lòng rung động, thực không muốn rút tay ra.



“Bỏ ra..” Nàng nói, trừng mắt lườm hắn.



“Hư, đừng nói gì.” Hắn dịu dàng nói, ngón tay chậm rãi vuốt ve đầu lưỡi nàng. Khuôn mặt nàng càng ngày càng hồng, đột nhiên cắn tay hắn, ai ngờ hắn không những không rút tay mà còn luồn thêm ngón cái vào, nhẹ nhàng vuốt ve. Toàn thân nàng như nhũn ra, rốt cuộc không cắn nổi nữa, nhấc chân đạp hắn, vừa vặn trúng bụng. Sắc mặt hắn biến hóa, một lát sau bạch y của hắn đã bị máu nhuộm đỏ một mảnh.



Tiểu Man sợ tới mức không dám đạp tiếp, đẩy vào tay hắn định tránh ra, hắn lại đưa tay quàng lại, giữ nàng trong ngực.



“Nàng xuống tay ác thật!” Hắn cười khổ, cởi bỏ bạch sam, trên người hắn chi chít vết thương do roi quất, tựa hồ mới bị đánh không lâu, sưng đỏ chảy máu, chỗ vừa bị nàng đạp máu chảy càng nhiều.



Ngón tay hắn vẫn còn ở trong miệng nàng, bỗng nhiên hắn rút tay, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, Tiểu Man đưa tay phải định cào, nhưng nhìn trên người hắn kín đặc vết roi, nhất thời không biết nên cào chỗ nào, chỉ đành suy sụp buông tay.



Thiên Quyền khẽ cười, nói: “Nàng cũng xót ta!”



Chỗ lưỡi bị thương được bôi thuốc, giờ vừa tê vừa ngứa, nàng nói chuyện vẫn hàm hàm hồ hồ: “Ngươi nói trừng phạt chính là cái này sao? Đây là sư phụ ngươi đánh à?”



Hắn không trả lời, nhẹ nhàng ôm nàng, nói nhỏ: “Tiểu Man, nàng có mến ta một chút nào không?”



Nàng không nói, một hồi lâu mới miễn cưỡng quay đầu đi chỗ khác.



Thiên Quyền nhìn nàng thật lâu, đột nhiên nói, thanh âm hắn rất thấp, cũng rất nhẹ: “Có thích, đúng không?”



Nàng không gật đầu, cũng không lắc.



Có lẽ nàng cũng không biết chính xác cảm giác của mình với hắn là gì, nó rất phức tạp, chỉ đơn thuần nói thích hay không thích thì không thể hoàn toàn miêu tả được.



Nàng thấp giọng nói: “Người ta yêu là Trạch Tú.”



Hắn cười cười, chậm rãi buông nàng ra, sờ tóc nàng: “Được rồi, không nói chuyện nữa, một canh giờ sau lưỡi sẽ hết đau.”



Hắn đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy, màu sắc bầu trời bên ngoài cực kỳ cổ quái, không trung âm thầm đỏ lên, tựa như màu máu, hắn hít một hơi, thấp giọng nói: “Sắp tới rồi…”



Cái gì sắp tới? Nàng nghi hoặc nhìn hắn.





Hắn bình tĩnh nhìn bên ngoài: “Ta nói tuyết sắp rơi rồi.”



Nói xong, hắn bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Tiểu Man ngơ ngác đứng một hồi, lại nằm úp sấp lên bàn mà luyện viết chữ, viết được vài chữ thì thấy tâm phiền ý loạn, liền buông bút, đẩy cửa đi ra ngoài.



Thiên Quyền đứng một mình giữa trời tuyết, không biết đang nhìn cái gì. Nàng không đi giày, chỉ có thể đứng ở cửa mà nhìn hắn. Nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào, cho nên chỉ yên lặng đứng ở đó. Hắn nhìn không trung. Nàng nhìn hắn.



Mãi lâu sau, lúc trời đã tối sầm, chân nàng cũng bị đông lạnh đến mất hết cảm giác rồi, Thiên Quyền mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn nàng, lộ ra một nụ cười làm cho người ta cảm thấy cực kỳ diễm lệ. Hắn nói: “Tiểu Man, ta sẽ cởi bỏ trói buộc này.”



Sau đó hắn bước lại, dùng sức ôm nàng: “Chỉ cần nàng còn nhìn ta.”




Rồi hắn ôm nàng đi vào phòng.



Chân nàng bị lạnh hết hồng lại xanh, Thiên Quyền đặt nàng lên giường, cầm hai chân nàng nhẹ nhàng hà hơi ấm. Tiểu Man yên lặng nhìn hắn, lâu sau mới nói: “Thiên Quyền, ta…”



Hắn không ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Đừng nói gì cả, không cần nói.” Hắn nắm chân nàng, dùng tay ủ ấm, một lúc sau, thấp giọng nói: “Ta sẽ nhanh chóng đưa nàng rời khỏi đây, nàng không thể ở đây được nữa.”



Tại sao? Nàng dùng ánh mắt hỏi hắn. Hắn không trả lời, đợi đến khi hai chân nàng ấm hẳn mới đứng dậy, ôm nàng ngồi lên đùi mình, kề trán hắn vào trán nàng: “Như vậy là tốt rồi, thật sự rất tốt.”



Trời dần tối, màu hồng nơi chân trời cũng dần rút đi, biến thành màu đen.



Hắn mở một cái rương ở đầu giường, lấy ra một bộ quần áo, đúng là bộ quần áo nàng mặc lúc bị đưa tới đây, còn cả đôi giày da thỏ của nàng nữa. Hắn đặt quần áo của nàng lên giường, sau đó nửa ngồi nửa đứng trước người nàng, nhẹ nhàng cởi chiếc giáp bảo trên người nàng. Tiểu Man vội đưa tay giữ áo, hắn nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng: “Đừng, để ta mặc quần áo cho nàng.”



Thân thể mảnh khảnh của nàng lộ ra trong ánh hoàng hôn cuối cùng, đẹp kinh tâm động phách. Thiên Quyền đưa tay ôm lấy nàng, mặt dán trên ngực nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiểu Man!”



Nàng run rẩy thật lâu, cuối cùng vuốt vuốt tóc hắn.



Hắn hôn mặt nàng, rốt cục cũng buông nàng ra, mặc từng chiếc áo lên cho nàng, cuối cùng dùng lược búi mái tóc dài của nàng thành một búi tóc rất đẹp.



“Được rồi, đi thôi!” Hắn cười tủm tỉm, đỡ nàng đứng dậy, đi ra sân, mở cửa phòng chứa củi, bỏ một bó củi ra, sau đó nhẹ nhàng vỗ, bên dưới liền lộ ra một mật thất. Hắn khẽ khàng đẩy nàng: “Hãy trốn vào trong, không được lên tiếng. Sáng mai nàng có thể đi rồi.”



Hắn xoay người định đi, Tiểu Man vội la lên: “Khoan! Ngươi… Ngươi định làm gì?”



Thiên Quyền không trả lời, hắn đưa tay nhẹ ôm khuôn mặt nàng, cúi đầu hôn môi nàng. Môi hắn rất nóng, giống như sắp bị tan chảy ra đến nơi, có lẽ hắn thật sự muốn cháy lên, trở thành một ngọn đuốc. Nàng cơ hồ không hít thở nổi, cuối cùng môi hắn dừng lại bên cạnh hoa hải trên tai nàng, nói nhỏ: “Ta yêu nàng!”




Sau đó hắn đẩy mạnh nàng vào mật thất, lại vỗ một cái, mặt đất liền khép lại, không còn thấy bóng dáng nàng nữa.



Hắn lại đặt bó củi đặt vào chỗ cũ, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, trở về phòng ở, lò đã lạnh, đèn đã tắt. Hắn thắp cây nến mới, nhóm lại lư hương. Sau đó an tĩnh ngồi trước bàn, cầm đống giấy nàng viết lên, nhìn lần lượt.



Cuối cùng, hắn thấy tên Trạch Tú.



Chữ nàng không đẹp, có chút vụng về, nhưng lại rất thẳng, cho nên nhìn cũng không chướng mắt.



Xem tiếp, có tên của nàng, nhìn hai chữ “Tiểu Man” mà hắn mỉm cười.



Nhìn tiếp, có hai chữ đột ngột đâm vào mắt hắn, toàn thân hắn phảng phất run lên.



Hắn hít sâu một hơi, lần đầu tiên có cảm giác muốn rơi lệ.



Kiến Ngọc.



Hắn cẩn thận cầm tờ giấy kia lên, gấp lại, bỏ và trong ngực.



Sắc trời đã hoàn toàn đen đặc, tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết bay vào phòng qua khung cửa sổ mở rộng, hắn cũng không có ý định đi đóng lại.



Không biết từ khi nào đã có thêm năm hắc y nhân xuất hiện trong viện, xen lẫn trong bóng đêm, rất khó phát hiện.



Thiên Quyền đứng dậy, cúi đầu qua một lớp cửa sổ: “Sư phụ!”




Hắc y nhân đi đầu không nói gì, ngay sau đó kình phong đập vào mặt, một cây trường tiên (roi dài) giống như một con rắn vù một tiếng đã tới trước mắt, hung mãnh cắn xé đi một mảng thịt trên người hắn, cánh tay hắn nhất thời nhuộm đỏ. Trường tiên không hề lưu tình, vẫn không ngừng quật tới, bạch y của hắn cơ hồ đã thành màu đỏ, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.



Rốt cục, trường tiên cũng được thu trở về, một thanh âm cứng nhắc, lạnh như băng vang lên: “Tiểu nha đầu đâu?”



Thiên Quyền nói: “Đi rồi.”



“Đi rồi?” Thanh âm vút lên cao.



Hắn mỉm cười: “Không sai, nàng đã sớm đào tẩu rồi.”



“Tốt lắm, ngươi làm rất tốt.” Thanh âm kia không hề chứa đựng chút hỉ nộ ái ố, giống như một tảng đá vậy.




Bốn hắc y nhân phía sau hắn nhất thời tách ra, chạy đi tìm khắp các ngóc ngách, ngay cả rừng cây gần đó cũng không tha. Cuối cùng hội tụ lại trước mặt người kia, nói: “Không thấy.”



Thân hình người kia chợt lóe, đã vọt vào trong phòng, hai mắt như phóng điện, nhìn chằm chằm vào Thiên Quyền. Hắn giật mình, nói nhỏ: “Sư phụ muốn uống trà không? Ở chỗ đệ tử có nước tuyết trên cây tùng.”



Người kia “Ừ” một tiếng: “Cũng được.”



Thiên Quyền xoay người đi đun nước, tay áo người kia vừa động, một luồng ánh sáng bạc đánh úp lại hắn. “Phập” một tiếng, ngân quang đã bị cung Thần Võ ngăn lại, hắn giương cung, ba mũi tên đen sì đã hướng thẳng người kia.



Bốn hắc y nhân lập tức tiến lên, giương kiếm chĩa vào ngực hắn.



Người kia nói: “Là ngươi đã thả nàng. Ngươi dám không nghe theo lời ta nói!”



Thiên Quyền nhàn nhạt đáp: “Ta không cần phải cái gì cũng nghe theo người.”



Người kia gật đầu: “Tốt lắm!”



Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, dường như đang đánh giá cấu tạo phòng này, một lát sau đột nhiên nói: “Tới phòng chứa củi, phía dưới đống củi nhất định có huyền cơ.”



Bốn hắc y nhân lập tức đáp ứng.



Thiên Quyền không nhúc nhích, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Người kia nói: “Sở học của ngươi đều là ta truyền cho, mật thất ở đâu làm sao ta lại không biết.”



Lời còn chưa dứt, chợt nghe “phịch, phịch” mấy tiếng, bốn hắc y nhân đột nhiên ngã xuống đất, không thể động đậy.



Người kia tuyệt không kinh hoảng, nói: “Trong lư hương là thiên niên bất tỉnh, rất không tồi.”



Thiên Quyền ra vẻ tươi cười: “Đều là được sư phụ chỉ dạy, đệ tử cũng không coi là bôi nhọ sư môn.”



Người kia vẫn gật đầu: “Không tồi. Ngươi dùng liệt hỏa bá giết Hắc Bức, vừa vặn khắc với chiêu số âm hàn của hắn, cho nên độc phát bỏ mình cực nhanh.”



Hắn cũng cười: “Sư phụ chính là sư phụ.”



Người kia nói: “Cho nên ngươi không giết được ta. Ngươi dùng thủ đoạn gì ta đều có thể đoán ra, ngươi đối với ta là hoàn toàn vô dụng.”



Thiên Quyền nhẹ nhàng nói: “Thật vậy sao?”