Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 5 Chương 20




Phải sống sót (nhị)



Nước trong thùng nhanh chóng biến thành đen như mực, còn phát ra mùi gay mũi. Tiểu Man đang không ngừng nghiền thuốc bỏ vào một cái chậu đồng lớn, theo lời lão nhân đun nóng nước thuốc đổ vào thùng gỗ.



Đổi bảy lần nước, mắt thấy trời đã sắp sáng, lão nhân lấy tẩu hút thuốc, rít một hơi: “Được rồi, đến đây đi, buổi tối sẽ tiếp tục.”



Tiểu Man ngồi sụp xuống đất, ngơ ngác nhìn hai người trong thùng, nói: “Lão gia tử, không cần đỡ bọn họ ra sao? Liệu có bị cảm lạnh không.”



Hắn bĩu môi: “Sẽ không chết đâu, yên tâm đi.”



Tiểu Man đáp một tiếng, không trụ được nữa, nhắm mắt vào lập tức mê man.



Mấy ngày sau đó vẫn đều đều cắt thuốc, nấu nước, đổi nước. Độc trong cơ thể họ bức ra càng ngày càng ít, màu nước cũng càng ngày càng trong, lão nhân rất vừa lòng, sau khi châm một cây châm cuối cùng cho bọn họ xong, nói: “Sau một lát có lẽ sẽ tỉnh lại, tất nhiên sẽ bị đại thương nguyên khí, cần phải dưỡng một thời gian.”



Tiểu Man vui muốn ngất, canh giữ bên thùng gỗ không chịu rời đi, hết nhìn người này lại nhìn người kia, hưng phấn sáng rực hai mắt. Lão nhân châm một cây châm cuối cùng sau lưng Thiên Quyền, hắn đột nhiên chấn động, rên khẽ, chậm rãi mở mắt.



Tiểu Man lập tức vươn tới, la lên: “Thiên Quyền! Ngươi tỉnh rồi?”



Hắn chậm rãi ngước hàng mi ướt sũng lên, hai mắt trong suốt, tĩnh tĩnh nhìn nàng, không nhúc nhích. Tiểu Man huơ huơ tay trước mặt hắn: “Là ta! Là ta! Ngươi có thấy không?”



Hắn như không nghe thấy, chỉ kinh ngạc nhìn nàng. Hơi nước bốc lên ướt mặt hắn, tóc dán trên má, sắc mặt tái nhợt nhưng có vẻ quyến rũ khác thường. Lúc bọn họ còn hôn mê, Tiểu Man đã nhìn thân thể bọn họ không biết bao nhiêu lần mỗi ngày, thế mà giờ người đã tỉnh nàng lại có chút không dám nhìn, chỉ cười ngây ngô với hắn; “Nói chuyện gì đi! Sẽ không lại ngất đi chứ?”



Hắn trừng mắt, một giọt nước rớt từ lông mi hắn xuống. Tiểu Man tự nhiên đưa tay gạt mấy giọt nước trên mặt hắn đi: “Sao vậy? Lão gia tử, hình như hắn có gì đó không đúng!” Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay nàng đã tê rần, hắn cắn nàng!



Nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chợt nghe một thanh âm lạnh như băng ở phía sau: “Nàng đang làm gì vậy?”



Tiểu Man vừa mừng vừa sợ quay đầu lại, quả nhiên Trạch Tú đã tỉnh, sắc mặt xanh mét… A… không biết là do tức giận hay vì thân thể không khỏe, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng hung thần ác sát.



“A! Trạch Tú!” Nàng lại hô lên, vui mừng quay lại, hắn đã sớm đứng dậy, vươn tay kéo một cái áo khoác ở bên cạnh ra khoác lên người, nửa quỳ trước mặt lão nhân: “Đệ tử bái kiến sư phụ. Đa tạ sư phụ ra tay tương trợ.”



Lão nhân cười tủm tỉm hút tẩu thuốc, xua tay nói: “Không có gì, thu bốn ngàn lượng của cô nương nhà ngươi làm chẩn phí, ta vẫn có lời. Ngươi trúng độc mới khỏi, không cần nói nhiều, mau đi nằm nghỉ.”



Tiểu Man muốn đi tới nhưng Thiên Quyền cắn tay nàng không buông, nàng vội la lên: “Lão gia tử, ông mau đến xem cho hắn, đây là làm sao vậy?”



Lão nhân không để ý, nói: “Không có gì đâu. Thời gian hắn trúng độc dài hơn, qua vài ngày nữa mới hoàn toàn khôi phục. Ngươi đỡ hắn ra đi, giúp bọn chúng ngủ một chút.”



Nàng đỡ? Tiểu Man có thể cảm giác được ánh mắt giết người của Trạch Tú, từng sợi lông sau lưng nàng đều dựng đứng lên. Đang lúc nàng không biết làm thế nào thì hắn đột nhiên nhả ra, sau đó nghe tiếng nước lõm bõm, hắn cứ thế đứng lên, bước ra khỏi thùng gỗ. Tiểu Man lấy áo khoác khoác lên người hắn, nhảy quanh người hắn để che kín áo lại, làm cho hắn không đến mức lộ cảnh xuân.




Thiên Quyền không nói lời nào, cũng không có biểu tình gì, chỉ buộc áo lại, yên lặng đi đến tấm đệm da hổ, ngả người xuống liền ngủ, tóc ướt sũng cũng mặc kệ.



Tiểu Man lấy hai cái khăn, run rẩy đi tới, thấy Trạch Tú trợn mắt nhìn, nàng đành phải cười hắc hắc: “Chàng… có muốn lau tóc không?”



Trạch Tú đoạt lấy cái khăn, tự mình lau tóc, một bên nói: “Nàng đi chăm sóc hắn, không cần để ý ta.”



Tiểu Man rối rắm nửa ngày, thực không có cách nào với tỳ khí của hắn, đành đi ra giúp Thiên Quyền lau khô mái tóc dài. Nàng cúi đầu nhìn, hắn đã ngủ say, trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc.



Trạch Tú hung hăng ném cái khăn xuống đất, nằm phịch xuống, không rên một tiếng mà ngủ.



Tiểu Man chầm chậm cọ cọ phía sau hắn, nhỏ giọng gọi: “Trạch Tú…”



Hắn nhắm hai mắt, lạnh nhạt nói: “Ta ngủ, không được nói gì hết.”



Lão nhân đã sớm chạy đi tránh né mớ phiền toái này, những chuyện nhi nữ này thật khiến người ta đau đầu, hắn không muốn dính vào.



Tiểu Man rối rắm nửa ngày, rốt cục cũng mệt mỏi không chịu nổi, tựa vào tường mơ màng, bỗng nhiên cảm thấy hắn trở mình, nắm tay nàng, cẩn thận đặt ở bên má. Lòng nàng mềm nhũn, bật cười, hắn cũng không nói chuyện, cứ thế ôm tay nàng ngủ.




Lúc Tiểu Man tỉnh lại, Trạch Tú đã không còn ở bên người, hai tấm áo khoác trượt từ trên người xuống, nàng mờ mịt nhìn, đột nhiên phát hiện bên người còn có người khác đang ngồi, là Thiên Quyền. Hắn đã thay một bộ quần áo vải thô bình thường, tóc buông sau lưng, yên lặng dựa vào vách động, nhìn mây bay ngoài trời.



“Thiên Quyền?” Nàng thử nhẹ nhàng gọi, hắn không có chút phản ứng, cũng không nói gì.



Tiểu Man đi đến trước mặt hắn, lại gọi: “Thiên Quyền!”



Rốt cục hắn cũng thu ánh mắt ngoài động về, nhìn mặt nàng nhưng vẫn không nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh giống như đang nhìn bao cảnh sắc bình thường khác. Tiểu Man hỏi nhỏ: “Ngươi đã khỏe chưa? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Tại sao lại không nói lời nào?”



Hắn vẫn không nói gì, nhìn nàng một hồi, cuối cùng lại đưa ánh mắt ra ngoài động.



Tiểu Man bị hắn làm cho vội muốn chết, túm lấy cánh tay hắn mà lắc: “Ngươi sao vậy? Không phải là bị độc đến ngu chứ? Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi bị ai đuổi giết sao? Trạch Tú nói trong viện có năm thi thể, là những ai vậy?”



Hắn giật mình, cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên đưa tay sờ mặt nàng, Tiểu Man vội la lên: “Ngươi đừng ngẩn người nữa, mặt ta có gì để sờ đâu, mau nói gì đi!”



“Nàng định để hắn sờ tới khi nào?” Thanh âm lạnh như băng lại vang lên sau lưng, Tiểu Man đứng dậy, quay đầu lại nói: “Hắn… Sao lại thế này?”



Trạch Tú khoanh tay, lạnh lùng nhìn nàng: “Tương tự, ta cũng muốn hỏi nàng một chút xem sao lại thế này.”




Tiểu Man thở dài một hơi, khoát tay: “Ta… đi rửa mặt chải đầu.” Nàng nhận thua, trước tiên cứ né tránh cái đã.



Trạch Tú theo sát phía sau nàng không tha, nhìn nàng rửa mặt súc miệng, đột nhiên nói: “Hắn không việc gì hết, sư phụ nói có thể do hắn trúng độc quá lâu, dư độc vẫn còn trong cơ thể, qua vài ngày sẽ không sao.”



Tiểu Man liên tục gật đầu, chột dạ muốn mạng. Người này ghen cũng thật quá, quả thực là tới mức đáng sợ rồi, không vui một cái là lạnh mặt. Hắn vừa mới tỉnh lại, tốt nhất là nàng không nên đắc tội hắn.



Dùng khăn lau nước trên mặt, nàng đang định chải búi lại tóc, Trạch Tú đột nhiên ôm chặt thắt lưng nàng từ phía sau, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: “Sư phụ nói mấy ngày này nàng không ngủ, gấp gáp đến độ muốn chết muốn sống. Rốt cuộc là gấp gáp vì ai?”



Nàng quanh co nửa ngày, rốt cục nói; “Gấp cả hai.”



Dường như hắn lại bắt đầu tức giận, Tiểu Man thấp giọng nói: “Ta không muốn lừa gạt chàng, ta dù có máu lạnh thế nào cũng không thể nhìn thấy một bằng hữu chết trước mặt ta. Hơn nữa… Chàng so với hắn làm gì? Chàng là tiểu hài tử sao?”



Hắn nhéo hai má ướt át của nàng một lúc mới buông ra, cười nói: “Nàng vẫn ngụy biện như vậy. Mà thôi, ta đi bồi sư phụ, nàng tự mình chơi đi.”



Hắn quay đi, đột nhiên lại trở lại, cốc vào trán nàng một cái: “Không cho nhìn hắn!”



Bá đạo như vậy, nàng có nên nghe hắn không?



Tiểu Man búi tóc, đi ra phía trước. Thiên Quyền vẫn một tư thế kia, không hề nhúc nhích. Tiểu Man ngồi xổm bên người hắn, thấp giọng nói: “Đói bụng không? Hay là muốn uống nước?”



Hắn giống như tên đầu gỗ, bất động vẫn hoàn bất động. Tiểu Man vào phòng bêp xới một bát cơm để trên tay hắn, hắn cũng không cầm, rót nước cho hắn, hắn không thèm nhìn tới, mà rõ ràng môi đã nứt ra hết rồi.



Nàng đặt bát lên môi hắn, thấp giọng nói: “Uống nước nào.”



Lần này hắn rốt cục động, khẽ uống một ngụm. Tiểu Man cho hắn uống một chén nước, sau đó bón cơm cho hắn ăn.



Ăn hơn phân nửa bát, hắn lắc đầu không ăn nữa.



“Ngươi ăn uống ít hơn con heo Trạch Tú kia nhiều.” Tiểu Man cảm khái, lau miệng cho hắn. Ngẩng đầu thấy hắn đang nhìn nàng, hai tròng mắt như có ánh sáng lưu chuyển, tóc rối tùy ý dán trên trán.



Nàng lấy lược sừng ra, ngồi phía sau hắn bắt đầu chải, một mặt thấp giọng nói: “Thiên Quyền, giờ là mùa xuân. Ngươi biết không? Bươm bướm phá kén cũng vào mùa xuân. Đừng nghĩ tới những chuyện không vui, ngươi không chết thì sẽ sống tốt. Từ nay về sau ngươi có một cuộc sống mới, một lần nữa được bắt đầu sống, không tốt hơn nhiều so với chết sao? Còn sống là có hy vọng.”



Nàng búi tóc cho hắn giống như kiểu trước kia hắn hay làm, sau đó tiến lên phía trước nhìn ngắm, mỉm cười: “Như vậy không phải tốt hơn nhiều sao?”



Hắn kinh ngạc mà nhìn cảnh sắc ngoài động, thủy chung không nói gì.