Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 6 Chương 3




Ái cùng đố kỵ đồng hành (tam)



Đoàn Phiến Tử nói rất đúng, Tiểu Man vừa dưỡng thương được ba ngày, một chiếc xe màu phấn hồng công khai đứng trước cửa căn nhà mà họ thuê. Tiểu Man đang ngủ trưa, bị thanh thế to lớn của Tuyết tiên sinh làm tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra đã thấy nam nhân phong tao diễm lệ kia đang quấn quít lấy Trạch Tú, cầm gương mặt của hắn lên mà ngắm nghía, kêu rên cảm thán: “Cục cưng ngoan Trạch Tú, để thúc thúc nhìn ngắm ngươi thật kỹ nào! Thúc thúc rất nhớ ngươi nha, nhớ đến ăn ngủ không yên. Ngươi gầy đi rồi, thật khiến cho người ta đau lòng…”



Trạch Tú gạt tay hắn ra, lãnh đạm vỗ vỗ quần áo, giống như phủi đi cái gì bẩn lắm.



Tiểu Man cẩn thận đứng lên, thấp giọng nói: “Tuyết tiên sinh, sao người cũng đến Khai Phong?”



Tuyết tiên sinh đi tới cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Tiểu Man cũng trưởng thành rồi, thực là xinh đẹp. Lần này thúc thúc chuẩn bị cho ngươi rất nhiều quần áo đẹp, cam đoan ngươi sẽ rất thích.”



Trạch Tú lạnh nhạt nói: “Nàng sẽ không thích.”



Tuyết tiên sinh thở dài một hơi: “Sao các ngươi lại ở một nơi khó coi như vậy? Mau, đi cùng thúc thúc, để thúc thúc chăm cho các ngươi béo tròn lên.”



Trạch Tú không đợi hắn động thủ, liền ôm lấy Tiểu Man, Tuyết tiên sinh đành phải ôm hành lý đi theo phía sau. Tiểu Man thấy xa phu là một thiếu niên tuấn tú, nhìn rất quen nhưng lại không nhớ nổi là ai, người kia lại quay đầu cười nói: “Tiểu Man, đã lâu không gặp.”



Tiểu Man “A” một tiếng: “Đoan Tuệ! Ngươi biến thành nam nhân sao?”



Hắn mỉm cười: “Ta vốn là nam nhân, lần này theo Tuyết tiên sinh xuất môn, cải trang thành nam càng dễ dàng.”



Tiểu Man trong lòng thấy kỳ lạ, trước kia hắn giả nữ, nàng không thấy quá ngại ngùng, nghĩ đến việc hắn giúp mình thay quần áo, lau người cũng có thể cố ý bỏ qua, giờ nhìn bộ dáng khôi phục thành nam nhân của hắn, nàng lại rất không thoải mái, mặt không khỏi đỏ lên, có chút khó nói.



Đoan Tuệ cũng rất cảm thông, không hề mở miệng, ngoan ngoãn lái xe. Gió thổi màn xe bay phất phơ, Trạch Tú vén màn để cơn gió ấm áp tràn vào, sau một lúc mới nói; “Tam thúc. Người định ở lâu dài tại Khai Phong sao?”



Tuyết tiên sinh vuốt mặt: “Đại khái là thế, tuy nhiên cũng không đóng cửa điếm ở Liêu địa, ở đó toàn là khách quen. Ở phương bắc thời tiết khô hanh lạnh lẽo, rất không tốt cho làn da, lúc nào trời ấm thì trở về, trời lạnh lại đến đây.”



Trạch Tú dường như có chút suy nghĩ, buông mành không thèm nói lại.



Đoàn Phiến Tử và Giai Đàn quả nhiên tới trước, đang ngồi uống trà ở đại sảnh. Giai Đàn sống chết cũng không tin đám nha hoàn xinh đẹp, ăn mặc lòe loẹt trước mặt nàng là nam, đang bắt Dung Nguyệt cởi quần áo ra để nàng xem, chợt thấy mấy người Tuyết tiên sinh đã trở lại, Tiểu Man cũng theo phía sau, liền xấu hổ đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn ngồi lại ghế.



“Nhị tẩu, nơi này của ta toàn là nam nhân, trừ hai người các ngươi ra thì không có một nữ nhân nào đâu, chỉ sợ phải khiến tẩu thất vọng rồi.” Tuyết tiên sinh nói chuyện nhu tình vạn chủng, thực giống như đang thẹn với nàng vậy.



Giai Đàn đỏ bừng mặt mà nhìn hắn, đặc biệt vô tội. Lại nữa, nữ nhân này cũng thật là… Tiểu Man thờ dài một hơi trong bụng, trên đời ngoài mình ra đúng thật là có người cũng thích làm bộ làm tịch, thực không nghĩ tới.



Mấy người một nhà bọn họ ngồi nói chuyện, Tiểu Man không có hứng thú nghe, liền lấy cớ đi loanh quanh trong phủ của Tuyết tiên sinh chơi. Mới vừa ngắm một gốc hạnh hoa, nghiêng người đã thấy Giai Đàn đang cười tủm tỉm nhìn mình. Nàng giật mình, vội vàng tươi cười: “Chào Giai Đàn tỷ tỷ. Quả nhiên tỷ là phu nhân của Đoàn Phiến Tử tiên sinh.”



Giai Đàn xấu hổ ngượng ngùng đi tới cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ngươi đứng dưới tàng hạnh hoa mà cười, quả thực còn xinh đẹp hơn nhiều so với trên bản tranh thêu.”



Tiểu Man rõ ràng biết nàng không phải thật lòng nói vậy, nhưng được người khen vẫn rất vui vẻ, lúc này cười nói: “Làm sao ta có thể so với tỷ tỷ, tỷ tỷ mới là quốc sắc thiên hương.”



Chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy thổi phồng nhau cả buổi chiều?



Giai Đàn lại thổi phồng nàng một lượt, nàng cũng thổi phồng Giai Đàn một lượt, đại khái cả hai đều cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thực không có ý tứ gì, Giai Đàn mới lấy trong ngực áo ra một cái quạt tròn mới tinh, dịu dàng nói: “Tiểu Man muội muội nữ công tốt như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ. Uhm, cây quạt này, ngươi xem xem… thêu một cái mất khoảng bao lâu?”



Hóa ra là tìm nàng thêu quạt. Tiểu Man nhận lấy cây quạt nhìn một hồi, bên trên vẽ một chú khổng tước rất tỉ mỉ, phối màu tinh tế đẹp đẽ, cực kỳ mượt mà, vì thế cười nói: “Cái này quá khó thêu, ta bản lĩnh nông cạn, không thể thêu được.”



Nàng không muốn làm không công.



Giai Đàn thấp giọng nói: “Muội muội quá khiêm tốn rồi. Nữ công của ngươi so ra còn hơn phường thêu bên ngoài nhiều. Ngươi nếu chịu giúp ta, ta vô cùng cảm kích.”



Tiểu Man nhớ tới thời gian ở Đoàn Phiến trang viên, hoa văn thô lậu thêu trên bức màn nghe nói là tác phẩm của vị Giai Đàn đại nhân này, nàng quả nhiên không am hiểu việc này. Hơn nữa, sau đóng giả nữ tử hát rong cũng không giống, cả kỹ thuật tỳ bà và giọng hát đều rối tinh rối mù. Nàng ngoại trừ luyện võ ra có lẽ cái gì cũng không thể làm?




Nàng cúi đầu nhìn cây quạt khổng tước kia, kỳ thật cũng không khó thêu, chủ yếu là gây khó khăn mà thôi.



Giai Đàn thấy nàng cúi đầu không nói, chỉ đành nói: “Kỳ thật… là hắn… uhm, hắn nói nếu như ta không thích người khác thêu quạt thì về sau sẽ để ta thêu, mặc kệ thêu thế nào hắn cũng thích. Nhưng mà ta… không quá am hiểu, chỉ có thể mời muội muội hỗ trợ…”



Tiểu Man cười cười: “Thêu cây quạt này nhanh thì mười ngày, lâu thì hai tháng, rất tốn thời gian…”



Giai Đàn lập tức lấy ra một cái túi vải nhỏ, lặng lẽ nhét vào tay nàng: “Cho nên chỉ có thể phiền toái muội muội… Đây là chút tâm ý, muội muội thêu xong rồi, ta còn có càng nhiều tâm ý đưa lên.”



Lấy trình độ mẫn cảm với tiền bạc của Tiểu Man mà nói, túi vải vừa tới tay, nàng liền ước chừng được trong đó có chừng năm mươi lượng hoàng kim, đang ngại ít thì nghe nàng nói thêu xong còn có nữa liền cúi đầu cười, nhét túi vải vào trong tay áo, dịu dàng nói: “Nhất định ta sẽ giúp tỷ tỷ phân ưu giải nạn, yên tâm đi. Một tháng sau tỷ tỷ lại tới lấy.”



Giai Đàn mừng rỡ, liên tục nói cảm ơn, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi. Tiểu Man ngồi ở hành lang, hạnh hoa như những đốm lửa nhẹ nhàng rơi xuống, hừng hực khí thế, nhưng nàng dường như không nhìn thấy cảnh đẹp đó, chỉ vội vàng cởi túi ra đếm, quả nhiên là năm mươi lượng hoàng kim.



Nàng nhét toàn bộ hoàng kim vào tay áo rộng thùng thình, lại xòe quạt ra xem, suy nghĩ xem nên phối màu thế nào.



Trạch Tú biết rõ nha đầu kia tuyệt không có cái gì gọi là tình thơ ý họa nhưng vẫn vô thức bước đi thật khẽ, như là sợ quấy nhiễu cảnh đẹp này.




Tà váy dài của nàng buông lơi chạm đất, cả người tựa vào lan can sơn son, ngửa đầu nghiên cứu cây quạt không biết lấy từ đâu ra kia. Thật sự là rất đẹp, nhu hòa lại tinh linh, phảng phất như bộ dáng giao dịch con buôn lúc nãy không hề liên quan gì tới nàng.



Hắn chậm rãi đi tới, nàng dường như bị giật mình, vội vàng quay đầu lại, sau khi thấy là hắn thì lập tức tươi cười, thanh âm giòn tan: “Trạch Tú, mau tới đây, hôm nay ta lại có thêm năm mươi lượng hoàng kim. Nếu sớm biết thêu thùa dễ kiếm tiền như vậy, ta đã mở một phường thêu rồi.”



Nàng còn nói gì đó nữa, Trạch Tú không hề nghe thấy, hắn ngồi phía sau nàng, để nàng dựa vào mình, hai chân đung đưa, hai viên cầu nhung trên giày khẽ rung rung, đáng yêu vô cùng. Hắn kìm lòng không được liền đưa tay chải vuốt dải tóc đen sau lưng nàng, cảm giác mát lạnh truyền vào da thịt.



Nàng nói một hồi không nghe tiếng đáp thì cũng ngừng lại, cất cây quạt đi, thấy một bàn tay hắn đang đặt trên lan can liền lấy ngón tay chọc. Trạch Tú chộp tới bắt, nàng lại rụt lại, chờ hắn để tay lại lại đi chọc hắn, giống như câu dẫn hắn tới bắt mình.



Hai gò má nàng như gió xuân, làm say lòng người, Trạch Tú vì thế mà cùng nàng chơi trò chơi nhàm chán này, cuối cùng nắm lấy tay nàng, đem cả người nàng ôm vào trong ngực, giống như bị mê hoặc, thấp giọng nói: “Tiểu Man, nàng đã suy nghĩ xong chưa? Nguyện ý gả cho ta chứ?”



Tiểu Man ngây người, suy nghĩ hơn nửa ngày, lúc thì đỏ mặt lúc thì cắn răng, nhưng vẫn không nói lời nào.



Trạch Tú liền đưa hai tay giữ chặt mặt nàng, cúi đầu nói: “Mau trả lời!”



Nàng đau quá, giật ra, cả giận nói; “Ta mới không muốn gả cho tên mọi rợ thô lỗ nhà chàng! Không có chút thành ý nào cả!”



Trạch Tú túm chặt tay áo nàng không để cho nàng đi, kéo một cái, nàng lại ngả trở về.



“Nàng muốn thành ý như thế nào?” Hắn thật sự hỏi.



“Chính là… như thế này như thế kia đó, tóm lại là chàng quá thô lỗ, ta không thèm lấy chồng.”



“Như thế này như thế kia là thế nào?”



Tiểu Man đẩy hắn ra, nhảy dựng lên, chạy hai bước, quay đầu lại cười, sắc xuân hiển hiện nơi khóe mắt: “Chàng tự mình nghĩ đi! Đại thúc đáng chết.”



Nếu hắn có thể suy nghĩ được thì còn phải hỏi sao? Trạch Tú ngồi một mình ở hành lang vật vã suy nghĩ, mãi vẫn không nghĩ ra được cái gì rõ ràng.



Hắn thở dài một tiếng, tựa vào lan can nhìn đám hạnh hoa rực rỡ, lúc cười, lúc nhíu mày, lúc cắn răng.



Cuối cùng rốt cục hắn cũng đứng lên, đeo ba thanh trường kiếm lên, quyết định xuất môn bắt mấy tên tội phạm truy nã, tạm thời ném những chuyện phiền não lại phía sau.