Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 6 Chương 7





Vô Nại Hà (nhất)


Giả nữ quả nhiên là bản lĩnh của Đoan Tuệ. Hôm sau, Tiểu Man vừa mở mắt, hắn đã biến thành một đại thẩm vùng nông thôn điển hình, từ thần thái, cử chỉ, đến thanh âm đều giống y hệt, quả thực rất thần kỳ.


Tiểu Man đương nhiên thành trượng phu của đại thẩm, một lão nông tiêu chuẩn.


Đoan Tuệ kéo nàng ra ngoài, một tay giữ tại vị trí yếu hại sau lưng nàng, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ đến việc giở trò, ngoan ngoãn đi theo ta.”


Tiểu Man ho hai tiếng, vuốt chòm râu dê, được hắn đỡ đi về phía trước. Mọi người trên đường đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn đôi vợ chồng già tình cảm này, tuổi lớn thế mà còn thân mật như vậy, làm sao có thể không khiến người khác cảm thán?


Thành Hàng Châu rất lớn, cũng rất phồn hoa, nhưng không phải là kiểu phồn hoa trong tưởng tượng của Tiểu Man. Giang Nam yên ba mênh mông, cảnh xuân như họa, ngay cả gió cũng mang một hương vị làm say lòng người.


Nếu không phải tay Đoan Tuệ vẫn đang uy hiếp nàng, nàng đã mở to mắt ra để nhìn.


“… À, nương tử này, đi nửa ngày rồi vẫn chưa uống ngụm nước hay ăn chút gì, bà có đói không?” bụng Tiểu Man kêu rồn rột, từ lúc đi đến giờ đã hết buổi sáng, đi lâu như vậy, ngay cả nước bọt cũng không có mà uống, nàng thật sự không chịu nổi.


Đoan Tuệ mỉm cười: “Tướng công cố chịu thêm chút nữa, sắp tới rồi.”


“Nhưng ta không nhịn được…” Nàng gắt giọng, nhìn thấy bên đường có ai bán đồ ăn đều muốn chạy tới cắn một cái.


Đoan Tuệ cũng không trả lời, chỉ kéo tay nàng đi nhanh hơn, nhắm hướng đông mà đi, cho đến lúc nhìn thấy một bức tường trắng cao vút, đi thêm vài bước là tới cửa chính. Trước cửa có vài thiếu niên mặc đồ màu hồng đang đứng, môi hồng răng trắng rất xinh đẹp. Tiểu Man nhìn lên phía trên đầu họ, có một tấm biển có ba chữ rất lớn: Hương Bất Lãnh.


Hả? Nàng còn tưởng rằng Hương Bất Lãnh là một nơi cơ mật, thế mà còn có cả biển. Bên trong lụa mỏng tung bay, mùi son phấn nồng nặc, nếu không phải nơi bán son phấn thì chính là kỹ viện, tuy nhiên nhìn những thiếu niên thanh tú ngoài cửa thì không có nhiều khả năng là kỹ viện. Chẳng lẽ nào… là nam kỹ viện?


Tiểu Man bị ý nghĩ của mình dọa hoảng sợ, toàn thân cứng ngắc bị Đoan Tuệ kéo đi, mấy thiếu niên kia lập tức tươi cười chào đón, liên thanh hỏi han: “Khách quan, mời vào, khách quan muốn mua gì?”



Đoan Tuệ nhìn nhìn Tiểu Man, có vẻ hơi ngượng ngùng nói: “Tướng công, có thể đi chọn giúp ta chút phấn son được không?”


A, hóa ra chỉ là nơi bán son phấn. Tiểu Man thở dài nhẹ nhõm. Những thứ này đều là nữ nhân dùng, trong cửa hàng này lại để nhiều thiếu niên xinh đẹp như vậy ra tiếp đón cũng thật mới lạ. Nhưng, loại cảm giác thú vị này sao nàng cứ thấy quen quen?


Nàng gật đầu. Hai người liền đi theo mấy vị thiếu niên. Tiểu Man đang đánh giá cảnh trong viện thì ngửi thấy một làn gió thơm, ngay sau đó một thanh âm trầm thấp ngọt ngào vang lên: “Khách quan muốn mua gì? Tiểu Khả sẽ giúp hai vị.”


Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi đang tươi cười đứng phía sau, hắn mặc áo choàng vàng nhạt, trông vừa biếng nhác lại quyến rũ. Tiểu Man đang định trả lời thì Đoan Tuệ đã nói: “Ở đây có nước chiết từ cây bóng nước đào bốn lần không?”


Lông mày thiếu niên hơi nhướng lên, lại cười nói: “Đương nhiên là có, mời khách quan đi theo ta.”


Hắn dẫn hai người vào chính sảnh, qua hành lang, bước vào phòng khách, trước mắt xuất hiện lúc thì rèm che xanh biếc, lúc là thiếu niên tuấn mỹ cúi chào, hương khí son phấn như hoa xuân ngọt ngào, khiến người vui sướng say sưa. Tiểu Man đang bị đám phòng ở rộng lớn này làm cho đầu óc choáng váng, bỗng nhiên trước mắt rộng mở trong sáng, một tiểu đình viện trang nhã lịch sự xuất hiện.


Thiếu niên dẫn đường nhẹ nhàng cười, đảo mắt đã đi đâu không thấy. Đoan Tuệ buông Tiểu Man ra, đột nhiên quỳ rụp xuống đất, thấp giọng nói: “Tiên sinh, Đoan Tuệ may mắn không làm nhục mệnh, đã đưa người tới đây.”


Trên hòn giả sơn có một tòa đình bằng trúc, bên trong là một người mặc áo choàng tím, tóc dài buông xõa, không nhìn rõ dung mạo, hắn ừ một tiếng rồi nói: “Làm tốt lắm, đi lên ta xem xem.”


Đoan Tuệ nhẹ giọng nói: “Tiểu Man, tiên sinh gọi ngươi, mau đi.”


Không làm sao được, nàng đành nâng tay áo đi đến hòn giả sơn, bước lên từng bậc thang, người kia ngồi hơi khuất, nàng không nhìn rõ lắm, nhưng dựa vào mái tóc đen và bóng dáng thì có lẽ cũng không khó coi. Nàng chậm rãi đi vào đình trúc, trong đình có một cái bàn, trên bàn bày một bàn cờ, những ngón tay thon dài của người kia đang cầm một quân đen, hóa ra đang tự đấu cờ, dường như đang gặp phải một nước đi khó, hắn ngưng thần nghĩ ngợi.


“Ngồi đi.” Hắn đột nhiên mở miệng, cũng không ngẩng lên, rót cho nàng một chén trà.


Tiểu Man liền đi tới, cũng không nhìn hắn, bưng chén lên uống một ngụm hết sạch, cảm thấy vị trà rất thanh mát ngọt lành, tuyệt không chát. Người kia thấy nàng một hơi uống cạn thì cười, lại rót cho nàng một chén khác, khẽ nói: “Không cần vội, cứ từ từ uống.”


Tiểu Man thấy thanh âm này rất quen thuộc, cả dáng người nhìn nghiêng này cũng rất quen thuộc, nàng liền quay đầu cẩn thận nhìn, đúng lúc người kia cũng quay lại nhìn nàng, hai người đối mặt, cái chén trong tay Tiểu Man lập tức chao nghiêng, nước trà đổ hết ra.



“Tuyết tiên sinh…” nàng thất thanh kêu lên, cảm thấy việc vớ vẩn nhất trên thiên hạ đã xảy ra vào lúc này.


Người kia hơi nhướng mi, đôi mắt hẹp dài phong tao kia, dung mạo diễm lệ kia, đích thật là Tuyết tiên sinh!


Người kia ảm đạm cười; “Ta không phải Tuyết tiên sinh, mặc dù bộ dạng chúng ta rất giống nhau.”


Tiểu Man kinh hồn chưa định, đánh giá lại hắn từ trên xuống dưới, tử tế nhìn lại một lần nữa, quả nhiên cảm thấy được không phải là Tuyết tiên sinh. Hắn trông lớn tuổi hơn Tuyết tiên sinh một chút, cũng không phong tao mị cốt như thế, mà quan trọng nhất là… Tuyết tiên sinh chưa bao giờ để râu, hắn sợ râu sẽ làm xấu dung mạo, mà người này trên cằm lại xanh đen, trông ổn trọng hơn nhiều.


“Ngươi là…” Nàng thì thào, không biết nên nói gì.


Hắn buông quân cờ, nói: “Ngươi có thể gọi ta là Vô Nại Hà tiên sinh, ta là ca ca của Tuyết tiên sinh, là tam thúc thực sự của Trạch Tú.”


Tiểu Man không nói gì. Người này có vẻ không giống đang nói dối, nhưng nếu là ca ca của Tuyết tiên sinh, vì sao lại chưa từng nghe ai nhắc tới hắn? Vô Nại Hà, Vô Nại Hà, cái tên vừa nghe đã thấy một luồng oán khí. Tự nhiên nàng nhớ tới một vài tình tiết cẩu huyết, tỷ như hắn rất hận cha mẹ bất công, rời bỏ gia tộc, tự mình lập nên sự nghiệp…


Vô Nại Hà tiên sinh liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư nàng, cười nói: “Uhm, không phải như ngươi nghĩ đâu. Ở gia tộc Quan Tinh, song sinh là điềm xấu vô cùng nên khi nuôi chúng ta đến tám tuổi liền đem cho người khác. Tuyết tiên sinh và Đoàn Phiến Tử có quan hệ tốt nên còn gần gũi một chút. Ta thì vẫn ở Giang Nam không về, bọn họ vì kiêng kỵ vấn đề song sinh cho nên cũng không hề nhắc tới ta. Quan Tinh gia tộc này thực có rất nhiều quy củ, làm cho người ta đau đầu.”


Thì ra là thế, hắn và Tuyết tiên sinh là huynh đệ song sinh, khó trách ngoại hình giống nhau như vậy. Tuyết tiên sinh là Thiên Sát Thập Phương, hắn cũng là Thiên Sát Thập Phương, chỉ là một người bàng quan với thế sự, một người thì dường như đang có ý đồ gì đó.


Tiểu Man cúi đầu uống một ngụm trà, lấy tĩnh chế động chờ hắn nói trớc. Đang do dự thì nghe hắn nói: “Hãy để Đoan Tuệ đưa ngươi tới khách phòng bỏ lớp hóa trang trên mặt đi. Khí hậu Hàng Châu ẩm ướt, những dung dịch này để trên mặt rất hại da, nên sớm rửa đi.”


Oạch, cái này thực giống với Tuyết tiên sinh, đúng là song sinh.


Đoan Tuệ dẫn nàng vòng trái rẽ phải một hồi, cuối cùng dừng lại trước một tiểu lâu. Tiểu lâu nằm bên một cây cầu nhỏ, cửa sổ tròn như vầng trăng, màn lụa mỏng đang tung bay phía trước, trông rất khác các nơi khác.


“Từ nay về sau ngươi sẽ ở đây.” Đoan Tuệ đẩy cửa cho nàng, lại nói: “Nếu buồn chán thì có thể ra sân trước, tiên sinh mến ngươi, ngươi thích ai cũng được.”


Tiểu Man đỏ mặt, tuy nhiên trên mặt nàng đầy bột phấn, có lẽ không ai có thể nhìn ra biểu tình gì.


“Ta không cần!” nàng thấp giọng nói.


Đoan Tuệ không nói gì, chỉ đưa nước tới cho nàng tẩy trang, lại mang tới một bô nữ trang cho nàng thay, sau đó gỡ tóc nàng ra, cẩn thận chải vuốt. Tiểu Man nhìn chằm chằm gương mặt hắn trong gương, đột nhiên khẽ nói: “Ngươi sớm biết bọn họ là huynh đệ?”


Một lúc sau Đoan Tuệ mới nói: “Tiên sinh có quan hệ với ai ta không quản, ta chỉ làm theo những gì ngài giao cho ta.”


Quả thực là trung thành hơn cả chó, Tiểu Man ngậm miệng không nói.


Đoan Tuệ búi tóc cho nàng, lại lấy phấn son ra trang điểm cho nàng, xong đâu đấy mới nâng nàng lên, nói: “Tiên sinh chờ ngươi ở Tĩnh Mặc lâu.”


Lại bắt đầu lượn trái lượn phải, trên đường đi gặp rất nhiều thiếu niên đẹp, bọn họ đều nhìn sang nàng, hoặc cười hoặc yên lặng, hoặc nhìn chăm chú hoặc thì thầm bàn tán, khiến cho nàng mất tự nhiên. Tên Vô Nại Hà chó má này, sao không tới gặp nàng mà lại bắt nàng cong đuôi chạy tới chứ, lúc thì bên này lúc thì bên kia. Đúng là một nam nhân quá cao ngạo thì thực không thú vị.


Tĩnh Mặc lâu là một tiểu lâu toàn một màu đen, được kiến tạo giữa một rừng đào. Tiểu Man liếc mắt một cái là nhìn thấy Vô Nại Hà tiên sinh đang đứng tưới nước cho mấy chậu cây cảnh trên cửa sổ ở lầu hai.


Tiểu Man ngửa đầu nhìn hắn, hắn chợt cúi đầu nhìn qua, ánh mắt sáng ngời giống như vừa trông thấy con chó hay con mèo yêu thích vậy, sau đó lập tức tươi cười, chống tay lên cửa sổ nhảy xuống dưới. Tiểu Man hoảng sợ, vội vàng lùi lại vài bước, không đề phòng hắn nâng tay xoa đầu nàng, cười nói: “Ai nha, thật sự là… rất đáng yêu, hóa ra là lại đáng yêu như vậy.”


Vô Nại Hà một tay kéo nàng lại, vỗ lưng nàng, nhéo má nàng, có vẻ rất thích thú.


“Đi nào, thúc thúc đưa ngươi đi ăn gì đó.” Đoan Tuệ lập tức mở cửa cho hắn, Vô Nại Hà tươi cười ôm Tiểu Man đi vào.