Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 125: Khiếp sợ toàn trường




“Ba ngàn viên lần đầu... Lần thứ hai, còn có người ra giá không?”



“Ngu ngốc mới ra, khặc khặc...” Giọng như gà trống vang lên, hiển nhiên Di Minh Hạo ra mặt, làm cho Âm Phong Hàn cảm giác rất thích.



“Ba ngàn viên lần thứ ba, thành giao. Chúc mừng ghế lô số bảy đệ tử vương quốc Trấn Nguyên Trần Hạo phải không?! Mời lên đài giao dịch” Tươi cười trên mặt Thư Nhã như trước không có chút thay đổi, tuy cái giá này đã vượt qua nàng mong muốn mấy lần, nhưng loại tình huống đệ tử thiên tài cố ý nhằm vào, ác ý nâng lên này nàng thấy nhiều rồi.



...



“Ba ngàn viên... Cứ như vậy lãng phí rồi, đi lấy đi, đây là ba tấm đan phiếu một ngàn viên cấp tám đế quốc thông dụng...” Vân Phi Yên có chút tức giận nói. Mặc dù có chút trách Trần Hạo không thành thục, nhưng càng hận Di Minh Hạo ác ý nâng giá.



“Vậy cũng không nhất định” Làm Vân Phi Yên, Đông Phương Tuấn, Đông Phương Kiếm kinh ngạc là Trần Hạo lại mỉm cười, nói: “Trực giác của ta xưa nay rất chuẩn, chờ xem thằng ngu đó hộc máu đi...”



Trần Hạo nói xong từ trong tay Vân Phi Yên tiếp nhận đan phiếu, thân hình nhoáng lên một cái liền từ từ dâng lên, ở trong ánh mắt mọi người một bộ đồng tình, thương hại cộng thêm liếc kẻ ngốc hạ xuống trên lôi đài.



“Ta có thể ở nơi này mở ra không? Tảng đá nát mà nói, thì lười cầm” Trần Hạo một chút cũng không để ý tới ánh mắt mọi người, mỉm cười nói, vừa nói, đem đan phiếu đưa cho thiếu nữ phục vụ.



“Đương nhiên có thể!” Thư Nhã mỉm cười nói: “Tin tưởng mọi người cùng Thư Nhã tò mò giống nhau, Trần Hạo tiểu huynh đệ, cần chuyên gia mở đá của chúng ta không?”



“Không cần!” Trần Hạo dứt khoát lưu loát nói.



“Này Trần Hạo tiểu huynh đệ, nguyên thạch này có thể thực có Tử Tinh Ngọc, lão phu nhắc nhở ngươi, cũng đừng mở hỏng, vẫn là cho chuyên gia đến đi... Nếu không, ngươi cũng sẽ thực thiệt to!” Ngồi ở vị trí hệ bình thường hơi gần đầu, Mộc lão nhân lớn tiếng nhắc nhở.



“Ða tạ tiền bối nhắc nhở. Tại hạ từ nhỏ yêu thích điêu khắc. Coi như là nửa chuyên gia” Trần Hạo mỉm cười nói, khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân lóng lánh một chút kiêu ngạo. Cùng lúc nói từ trong tay thiếu nữ phục vụ tiếp nhận nguyên thạch, một đạo hàn mang xuất hiện ở trong tay hắn.



Trần Hạo nhìn chằm chằm nguyên thạch, khí tức quanh thân nhất thời thay đổi.



“Ồ?”



Mộc lão đầu cùng với không ít cao thủ cược đá, điêu khắc ở đây, sau khi cảm ứng được khí tức của Trần Hạo, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Chính là Thư Nhã cùng Vân Phi Yên cũng hơi bị nghẹn. Loại khí tức này chỉ có điêu khắc đại sư thật sự mới có thể có.



“Có cái gì phải kinh ngạc, Trần Hạo chạm trổ ta cùng Đông Phương Kiếm đều từng thấy, tuyệt đối là cao thủ đứng đầu... Khụ khụ, nói không chừng tảng đá này thật đúng là không đơn giản...” Ðôi mắt Đông Phương Tuấn lóng lánh một tia chờ mong nói.



“Các ngươi từng thấy?” Vân Phi Yên kinh ngạc hỏi.



“Phải! Ngày hôm qua đường chủ bọn họ bảo chúng ta nói chuyện, hắn lộ một chiêu nhỏ, vài giây đồng hồ điêu khác ra một người, trông rất sống động, chẳng qua chất liệu là gỗ” Đông Phương Tuân nói.



Tê tê...



Đúng lúc này, sau khi chăm chú nhìn nguyên thạch ước chừng gần nửa phút, con dao nhỏ trong tay Trần Hạo bắt đầu động. Không có chút năng lượng dao động, đao mang lóe ra, nhưng nguyên thạch cứng rắn trong tay lại như là biến thành đậu phụ, ở trong tay trái Trần Hạo nhanh chóng xoay tròn, vụn đá bay tán loạn.



Dần dần, từng đạo tinh mang màu tím mỏng manh bắt đầu mơ hồ thoáng hiện...





“? Quả nhiên thực có Tử Tinh Ngọc! Ðao kĩ thật lợi hại...” Mộc lão đầu bắt đầu phát ra kinh hô.



“Ha ha... Có Tử Tinh Ngọc có thể lớn bao nhiêu? Ba ngàn viên linh đan cấp tám cũng đủ mua vài món trang sức rồi. Ngu ngốc chính là ngu ngốc, còn dám đến trên đài mất mặt xấu hổ, còn nửa chuyên...” Di Minh Hạo khinh thường lớn tiếng nói, chỉ là còn chưa nói xong lại bị tiếng kinh hô của mọi người ngắt lời.



“Không phải chứ? Thật lớn...”



Tinh mang màu tím nồng đậm ở một khắc này lóng lánh ra, nguyên thạch như trước ở trong tay Trần Hạo nhanh chóng xoay tròn, đao mang vẫn chưa dừng lại. Ở trong mắt mọi người, tầng ngoài nguyên thạch kia đã hoàn toàn bong ra từng mảng, giờ phút này dưới sự xoay tròn như là một quả cầu, Tử Tinh Ngọc bất quy tắc đường kính hơn nửa thước.



“Cái này...” Đám người Thư Nhã cùng Vân Phi Yên cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Tuy còn chưa thấy rõ ràng nguyên trạng, nhưng Tử Tinh Ngọc thể tích như thế lại có thể làm thành trên trăm cái linh kiện Tử Tinh Ngọc, chạm trổ nhất lưu mà nói, có thể bán được giá gì? Ðây chính là xa xỉ phẩm...



Ðúng lúc này, Trần Hạo bỗng nhiên ngừng lại. Tử Tinh Ngoc xoay tròn cũng rõ ràng xuất hiện ở trong mắt mọi người, nhất thời bộc phát ra một mảng thanh âm hít ngược khí lạnh.



Tròng mắt Di Minh Hạo, Âm Phong Hàn thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất, nhất là Di Minh Hạo xúc động hộc máu. Cái này giá trị lớn bao nhiêu? Ba ngàn? Chính là ba vạn cũng không mua được...



Nhưng khi mọi người ở đây khiếp sợ không cách nào hình dung, ánh mắt bình tĩnh, tản ra khí tức kỳ dị của Trần Hạo khẽ co lại, trong phút chốc ánh đao lóe ra lần nữa!



Một lần này, không có bất cứ mảnh vỡ nào của Tử Tinh Ngọc, nhưng nháy mắt sau, Tử Tinh Ngọc thật lớn kia liền bị quỷ dị cắt thành mấy khối hình dạng quái dị, bất quy tác.



Chỉ cần một động tác như thế liền làm cho Mộc lão đầu bọn hành gia kêu sợ hãi ra tiếng.



Tử Tinh Ngọc nguyên thạch, Trần Hạo có thể cắt như đậu phụ đem vỏ ngoài lột sạch, tuy lợi hại nhưng còn chưa đến mức làm cho người ta kinh ngạc. Nhưng bây giờ chính là Tử Tinh Ngọc, cứng rắn vô cùng, cần bảo đao sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, hơn nữa còn cần thúc giục năng lượng mới có thể chậm rãi điêu khắc, cẩn thận điêu khắc, nhưng Trần Hạo bây giờ lại như trước như là cắt đậu phụ...



Cái này không chỉ làm hành gia khiếp sợ, cao thủ ở đây đều hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.



Sau khi cắt thành mấy khối, Trần Hạo chỉ lấy ra một khối không lớn không nhỏ, cái khác đều ném vào nhẫn trữ vật. Mà khối Tử Tinh Ngọc này lại ở dưới đao mang của Trần Hạo, bay lên mảnh vụn cực kỳ nhỏ, dần dần, một thân hình trông rất sống động xuất hiện ở trong mắt mọi người, chân đạp mây lành, tiên phong đạo cốt...



Ðệ tử đế quốc Tân Tú đường cùng với toàn bộ đại nhân vật từng thấy bóng hình này nhất thời kinh ngạc kêu ra tiếng.



Nhận vật Trần Hạo điêu khắc ra rõ ràng chính là đường chủ đế quốc Tân Tú đường, đế quốc hộ quốc đại sư, đệ nhất cao thủ Mục Thanh!



Vẻ mặt, khí tức đều hoàn toàn nhất trí.



“Thư Nhã tổng quản, vãn bối đối với Mục tiền bối kính ngưỡng trong lòng, lâm thời nổi ý, đem khối tử tinh chạm ngọc thành Mục tiền bối, nhưng không dám làm của riêng, nghĩ đến ở đây không ít người sùng bái Mục tiền bối, không bằng mượn đến bán đấu giá, để người thật sự sùng bái Mục tiên bối đạt được thế nào?” Trần Hạo nhìn chằm chằm Thư Nhã, vẻ mặt bình tĩnh nói.



Thư Nhã nhất thời sáng mắt lên, chăm chú nhìn Trần Hạo thật sâu một cái, nói: “Đương nhiên có thể! Mục Thanh tiền bối chính là đế quốc đệ nhất cao thủ, là người tu luyện chúng ta đều kính ngưỡng, mà pho tượng này của ngươi... Quả thực quỷ phủ thần công, lại ẩn chứa khí tức Mục tiền bối! Chỉ cần cái khí tức này đã làm cho Thư Nhã có loại cảm giác đốn ngộ... Quá thần kỳ rồi!”



“Tràng đấu giá này tốt nhất bắt đầu đi, ta cần đan dược” Trần Hạo mỉm cười, hai tay trân mà trọng sau khi cầm pho tượng giao cho Thư Nhã, nói.



“Không thành vấn đề”




“Cám ơn!” Trần Hạo nói xong liền ở trong lúc mọi người trợn mắt há hốc miệng, nhẹ nhàng bay lên, ánh mắt lóng lánh một tia khinh bỉ nồng đậm, lạnh lẽo cùng cuồng ngạo nhìn thoáng qua Di Minh Hạo sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi cùng thái giám chết bầm Âm Phong Hàn, mới chậm rãi hạ xuống ghế lô của mình.



...



“Ðây là một hồi bán đấu giá đặc biệt. Thư Nhã ở hiện trường này giải thích cho mọi người, hơn nữa định ra giá khởi điểm. Đơn thuần lấy thể tích, phẩm chất khối Tử Tinh Ngọc này tính toán, giá trị đủ để đạt tới hai ngàn viên Thuần Dương đan cấp tám. Nhưng mọi người đều biết, trang sức Tử Tinh ngọc bội là xa xỉ phẩm, trừ thể tích cùng phẩm chất, càng chú trọng chạm trổ, có giá trị cất chứa cực lớn. Tử Tinh Ngọc như nhau, ở dưới tay đại sư điêu khắc khác nhau, giá có thể chênh lệch mấy lần, thậm chí chục lần. Mà Trần Hạo tiểu huynh đệ của vương quốc Trấn Nguyên chạm trổ, ta nghĩ... Ðây là một trong những người lợi hại nhất Thư Nhã từng gặp. Ðiểm ấy, ở đây không ít cao thủ cấp chuyên gia hẳn là sẽ không phủ nhận chứ?”



“Tuyệt đối phải! Lão phu từng gặp vô số đại sư điêu khắc, nhưng chưa có một ai có thể đạt tới tiêu chuẩn của Trần Hạo tiểu huynh đệ!” Mộc lão đầu nhất thời vẻ mặt kích động nói. Cùng lúc đó, không ít người hưởng ứng theo.



Thư Nhã mỉm cười, nói tiếp: “Cho nên, chính là dựa theo gấp ba để tính toán, giá khởi điểm ít nhất có thể định đến sáu ngàn. Còn có một điểm, Thư Nhã tin tưởng, không phải ảo giác của mình, pho tuợng này quả thật ẩn chứa khí tức Mục tiền bối, cảm giác cùng thiên địa một thể. Hơn nữa, Mục tiền bối là nhân vật ngôi sao sáng tu luyện giới đế quốc Tuyên Võ chúng ta. Bởi vậy, giá khởi điểm định ra là một vạn viên linh đan cấp tám! Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn viên! Bây giờ bắt đầu đấu giá, người trả giá cao sẽ được!”



“Một vạn mốt!”



Mộc lão đầu vẻ mặt kích động kêu lên đầu tiên. Một vạn mốt, với hắn mà nói đã đến tình trang chảy máu nhiều. Nhưng hắn lại biết giá trị pho tượng này, tuyệt đối có thể gắp lên mấy lần. Đây chỉ là lâm thời bán đấu giá, không phải hiện tại, mà là sau khi làm ra một phen tuyên truyền, tiến hành mà nói, khẳng định có thể bán được giá trên trời.



“Một vạn năm!”



Thanh âm Mộc lão đầu vừa dứt, trong ghế lô ghế khách quý gần trung ương liền truyền ra một thanh âm hờ hững. Hiển nhiên là lão giả dẫn đội đế quốc Tân Tú đường.



“Hai vạn!”



Khi mọi người ở đậy kinh ngạc, một thanh âm từ trong ghế lô màu vàng ghế khách quý chính giữa ba ghế rõ ràng khác thường với ghế khách quý khác truyền ra.



“...Ba đại gia tộc đứng đầu của đế quốc Tiết gia ra tay rồi...”



“Hai vạn mốt!”




Lão giả đế quốc Tân Tú đường ra giá lần nữa.



“Hai vạn năm. Tiết gia còn chưa ra giá, trong một ghế lô màu vàng khác, liền lần nữa truyền ra một thanh âm lão giả.



Làm mọi người không thể không sợ hãi than tài phú thế lực đứng đầu. Mộc lão đầu chỉ có thể giương mắt nhìn, buồn bực ngồi xuống. Tuy biết rõ tất kiếm, ngại gì đập nồi bán sắt, hắn cũng ra không nổi giá.



“Trần Hạo, ngươi vận may to, phát tài rồi...” Đông Phương Tuấn vẻ mặt dại ra nhìn Trần Hạo, tựa như hoàn toàn quên từng khúc mắc với Trần Hạo, nói.



Rất nhanh lão giả trong ba cái ghế lô màu vàng liền không ai nhường ai đem pho tượng điên cuồng nâng đến năm vạn viên linh đan cấp tám.



...



“Không hổ là ba đại gia tộc đứng đầu, một kiện xa xỉ phẩm mà thôi, nhiều đan dược như vậy cũng đủ mua một linh khí rất không tệ rồi...” Trong đám người vô số người ghen tỵ nói. Năm vạn, đủ có thể lấy miễu sát toàn bộ tài lực rất nhiều gia tộc ở đây. Nhưng ba vị lão giả này ở phòng đấu giá Tuyên Võ đều thời gian dài có ghế lô chuyên dụng, lại vân đạm phong khinh như trước.




“Tài lực hùng hậu, nhưng cũng quá lãng phí rồi... Năm vạn khỏa linh dược cấp tám có thể nuôi dưỡng ra bao nhiêu đệ tử? Thứ này tuy tốt nhưng là bài trí, thực không hiểu những người giàu có đó...”



“Ðó là các ngươi không hiểu. Ta nếu là có tài lực như bọn họ tất nhiên cũng sẽ đấu giá, đáng tiếc...” Trong ghế bình thường một lão giả lắc đầu thở dài nói.



...



“Năm vạn rưỡi!”



Lão giả ghế lô màu vàng bên trái, ở thời điểm Thư Nhã mắt thấy sắp kêu ra lần thứ ba thành giao, nâng giá lần nữa, hơn nữa liền nâng lên năm ngàn.



“Dương huynh, xem ra ngươi tình thế bắt buộc rồi?” Lão giả ghế lô trung gian bỗng nhiên nói.



“Chưa nói tới tình thế bắt buộc, tượng khắc Tử Tinh Ngọc này giá trị đại khái cũng chỉ ở giữa năm sáu vạn mà thôi, ta cảm thấy còn giá trị” Lão giả trong ghế lô màu vàng bên trái lạnh nhạt nói. Ghế lô này chính là một trong những gia tộc đứng đầu kinh đô, Dương gia. Dương Phàm thiếu niên nhìn như bình thường lại kinh tài tuyệt diễm đó, chính là đệ tử Dương gia



“Ta cũng cho rằng như vậy, quên đi, không tranh với ngươi nữa, tiểu gia hỏa kia còn có mấy khối Tử Tinh Ngọc, lén tìm hắn thương lượng một chút, chuyên môn điêu khắc một cái, cũng không tồi... Ha ha” Lão giả ghế lô trung gian nói.



“Ý kiến hay... Ta sao lại không nghĩ đến chứ? Ha ha... Dương huynh, cái này về ngươi rồi” Lão giả ghế lô bên phải cũng cười lớn nói.



“Vậy đa tạ Lý huynh, Nghê huynh”



...



Cuối cùng ở trong sự khiếp sợ của mọi người, pho tượng lấy giá năm vạn rưỡi thành giao, trừ đi phòng đấu giá trích hai phần trăm, Trần Hạo thoải mái đến cực điểm đạt được năm vạn ba ngàn chín trăm viên linh đan cấp tám.



Mặc dù là Trần Hạo cũng có chút trợn mắt há hốc miệng, thật sự không nghĩ tới có thể có giá cao như thế, số lẻ cũng so với phí tổn gốc cao hơn. Huống chi, pho tượng đó chẳng qua là dùng một khối trong đó mà thôi. Mà hai lão giả vừa rồi nói, rõ ràng là muốn lén tìm mình. Chẳng phải là lại có thể kiếm một món?



Tương tự, lời của hai lão giả cũng nhắc nhở bọn Mộc lão đầu vài vị người hữu tâm, từng người xoa tay, nóng lòng muốn thử.



...



“Sư đệ thân ái...” Mắt Vân Phi Yên sáng lên sau khi nhìn thiếu nữ phục vu đem đan phiếu giao cho Trần Hạo, nhất thời vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Trần Hạo, tràn ngập mị hoặc kích động nói: “Ngươi sao không sớm nói cho sư tỷ ngươi có chiêu tuyệt hoạt này?”



“Cái này cũng không phải bí mật gì, Tiểu Vũ, Tiểu Mặc đã sớm biết. Ngay cả hai người bọn hắn cũng biết...”



“Vậy Tử Tinh Ngọc còn lại ngươi tìm khối nhỏ, điêu khắc một cái ngọc bội, đem bộ dáng sư tỷ điêu khắc lên, bán cho sư tỷ được không? Hơi rẻ chút, sư tỷ nghèo...”



“Được. Ngươi đưa ta năm trăm viên, coi như là phí dụng, điều kiện tiên quyết là... Ngươi buông ra ta trước, được không?”