Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 137: Thắng Hiểm




Kết quả là ở thời điểm mọi người không hiểu hai người vì sao nhìn chằm chằm đối phương bất động, như là đang truyền âm nói chuyện với nhau, thiếu nữ “Oành” một tiếng tế lên hộ thể cương khí, thân hình nhoáng lên một cái, liền nhanh như thiểm điện đánh ra hai chưởng, nguyên lực mênh mông ngưng tụ thành hai bàn tay thật lớn gào thét lao về phía Lý Dật Phong.



Thực lực cũng cường hãn.



Lý Dật Phong mỉm cười, bước ra một bước, vung chưởng đón, chỉ đánh ra một nửa, thiếu nữ đã la lớn: “Ta nhận thua...”



Lý Dật Phong thu chưởng như tia chớp, nhưng nguyên lực hùng hồn đã phát ra lại oành đùng đùng lan tràn ra, liền đem thiếu nữ đánh bay như là diều đứt dây, ước chừng bay ra mấy chục trượng, mới đứng vững thân hình, khóe miệng thiếu nữ đã mang theo một tia máu tươi.



Nhưng vẻ mặt kia, bộ dáng kia, lại không có chút thống khổ của thất bại, bị thương, trên khuôn mặt nhỏ còn lóng lánh một mảng đỏ ửng.



“Ðồ đê tiện! Khẳng định là dùng ngôn ngữ mê hoặc thiếu nữ hoa si rồi...” Thấy một màn như vậy, Dương Phàm thầm mắng trong lòng. Nhưng đối với Lý Dật Phong phát ra nửa chiêu chưởng lực lại vẫn là làm cho hắn thầm khen trong lòng. Ðơn thuần bằng vào nguyên lực mà nói, Lý Dật Phong không kém hơn hắn chút nào.



...



Tổ thứ tư, số một Di Minh Hạo tương tự bày ra chiến lực kinh người, trong hai phút ngắn ngủn, liền đánh bại đối thú cường hãn cửu phẩm võ đế, đáng tiếc, muốn giết chết lại không làm được.



Tồ thứ năm, số một mỹ nữ Đạm Đài Liên lại ra ngoài mọi người dự đoán, nháy mắt trận đấu bắt đầu, tinh thần lực cô đọng mênh mông, khủng bố, liền ngưng tụ thành từng đạo kiếm quang sắc bén vô cùng, vô ảnh vô hình liền đem đối thủ bát phẩm võ đế phân thây, chém giết tại chỗ!



Hình ảnh tanh máu, vẻ mặt bình tĩnh, so với Dương Phàm mang cho người ta trái ngược, đều càng làm người ta khiếp sợ hơn!



Làm cho Ðông Phương Tuấn thân ở tổ năm cũng nhìn mà choáng váng, dựng tóc gáy sợ hãi.



Giết một cái cùng bại một cái hoàn toàn là hai cái khái niệm. Giết chết đối thủ thì không ai có thể đủ lần nữa đạt được ba tích phân của đối thủ này. Thua mà nói, người khác chỉ cần cùng đối thủ này giao thủ thắng lợi liền có thể đạt được ba tích phân...



Bằng vào tích phân cao thấp tới vòng sau, trở thành ngòi nổ máu lạnh, tàn khốc!





May mà ở sau năm tên tuyển thủ hạt giống, tình huống có thể đem đối thủ chém giết rất khó xuất hiện, dù sao, có thể tấn thăng đến thi đấu tân tú thật sự, không có một kẻ yếu, chiến lực chênh lệch cũng sẽ không quá cách xa, ở lúc xác định không có hy vọng thắng, kịp thời nhận thua, vẫn là có thể làm được.



...



Rất nhanh, tổ năm số bảy Ðông Phương Tuấn cùng số tám cùng lúc ra sân. Ðối thủ là bát phẩm võ đế, Ðông Phương Tuấn không sợ chút nào, ở thời điểm thanh âm trọng tài chưa dứt, đã vẻ mặt lạnh lẽo, cuồng ngạo tung người nhảy tới trên lôi đài!



Mặc kim tàm bảo y, thân có linh khí cường đại, hơn nữa có được chiến lực cường hãn, Ðông Phương Tuấn tuy chỉ là thất phẩm võ đế, lại thoải mái đem đối thủ đánh bại, đạt được ba tích phân!




Làm cho chỗ khu vực vương quốc Trấn Nguyên bộc phát ra một trận tiếng trầm trồ khen ngợi.



“Ðắc ý cái gì... Gặp phải ta, có chim thì đừng nhận thua...”



Lúc Ðông Phương Tuấn vẻ mặt đắc ý trở lại chỗ ngồi, ngồi ở bên trái hơn mấy thước, trên mặt Âm Phong Hàn lộ ra một chút khinh bỉ, dùng giọng như gà trống tràn ngập khiêu khích nói.



“Nha? Thái giám chết bầm, ngươi là tổ năm? Tốt lắm... Yên tâm, Ðông Phương Tuấn ta chính là thuần đàn ông, người thái giám chết bầm bất nam bất nữ này còn chưa có tư cách làm cho lão tử nhận thua... Ha ha ha...”



“Ta chờ” Làm Ðông Phương Tuấn kinh ngạc là thái giám chết bầm lại chưa phát hỏa, chỉ khinh thường nhìn Ðông Phương Tuấn âm u nói xong, liền quay đầu đi.



...



Chiến đấu vẫn đang hừng hực khí thế tiến hành, sau liên tục hơn mười trận, tổ bốn số mười lăm Ðông Phương Kiếm ra sân lần nữa. Ðối thủ tương tự là cửu phẩm võ đế, hơn nữa có được linh khí cường đại. Ðông Phương Kiếm vết thương nhẹ trở ra, thua.



...




“Mời tổ một số hai mươi mốt vương quốc Phiêu Vũ Phạm Duệ, số hai mươi hai vương quốc Trấn Nguyên Trần Hạo lên đài!” Số thứ tự xếp hạng tiểu tổ đếm ngược thứ hai Trần Hạo rốt cuộc đến thời khắc ra sân.



“Trần Hạo, có thể chém giết tận lưc chém giết, giữ lại người sống, đó là cho đối thủ cơ hội... Ngươi rất có hy vọng!” Hoàng Khởi trầm giọng



Ðến bây giờ, tổ một chỉ có số hai mươi ba cùng số hai mươi tư còn chưa ra sân, đối thủ có được thực lực cạnh tranh với Trần Hạo, cơ bản có thể xác định. Bài trừ Nghê Kiếm Bình tiểu tổ đệ nhất tới vòng sau, Trần Hạo vẫn là rất có hy vọng đạt được thứ hai của tiểu tổ. Ðiều kiện tiên quyết là Trần Hạo đủ độc ác.



Trần Hạo nhẹ nhàng gật đầu, thân hình nhoáng lên một cái liền bay về phía lôi đài.



“Phạm Duệ, võ đế bát phẩm đỉnh phong, chiến thắng tiểu tổ tuyển thủ hạt giống thăng cấp Tân Tú bảng, có linh khí” Trong đầu Trần Hạo lóng lánh ra tư liệu tin tức của Phạm Duệ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thiếu niên vẻ mặt ngưng trọng, hạ xuống cách hắn ngoài trăm trượng.



Tin tức của Trần Hạo, Phạm Duệ rõ ràng tương tự, trận chiến đấu này tỷ lệ thắng chỉ có hai thành. Nhưng đã qua hai mươi tuổi, lại là một lần cơ hội cuối cùng của hắn, mặc dù không thể lao tới mười hạng đầu, cũng phải đem hết toàn lực chiến một trận, đạt được một cái thứ tự không tệ, cho dù là chết!



Bởi vì đây chính là thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời hắn!



...




“Ngươi đoán hắn sẽ dùng mấy chiêu chấm đứt chiến đấu?



Sau khi Trần Hạo ra sân, Dương Phàm lười biếng, đôi mắt nhất thời lóng lánh ra một vầng tinh quang, ngồi ngay ngắn, vỗ vỗ Lý Dật Phong bên người nói.



“Ba chiêu đi...” Lý Dật Phong híp mắt nói: “Ngươi đoán bao nhiêu?”



“Một chiêu, đối thủ chết”




“Một chiêu đối thủ chết? Dưong Phàm, ngươi quá để mắt tiểu tử này rồi nhỉ? Chiến lực của hắn là rất mạnh, nhưng ngươi đừng quên, bây giờ cảnh giới của hắn cũng chỉ là thất phẩm võ đế...”



Dương Phàm mỉm cười, không giải thích, ngược lại nói: “Cược?”



“Cược thì cược... Chẳng qua, ta cá là hai chiêu, đối thủ chết!” Lý Dật Phong vô sỉ nói.



“Lòng tin cũng không có, ngươi đã thua rồi...” Dương Phàm mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía lôi đài, không nói chuyện nữa.



Nhưng chợt lại làm cho Dương Phàm nhíu mày, Lý Dật Phong đắc ý cười ha ha.



Bởi vì... Chiến đấu đã bắt đầu, mà Trần Hạo cũng chưa bày ra lực lượng tuyệt đối, lại cầm một thanh bảo kiếm chói lọi màu bạc, chưa thi triển tuyệt kỹ phi đao, càng không sử dụng linh bảo vòng tròn cường hãn kia, cùng đối thủ chiến đến với nhau.



Nháy mắt đã là hơn ba chiêu...



Không chỉ có Dương Phàm nhíu mày, nhíu mày tương tự còn có đám người Ðông Phương Ðình, Ðông Phương Tuấn, Hoàng Khởi, Triệu Tinh Thần. Dựa theo Ðông Phương Ðình nhắm chừng, đối thủ này ở trước mặt Trần Hạo hẳn là không chịu nổi một kích mới đúng. Toàn bộ tổ một, trừ nhị phẩm võ tông Nghê Kiếm Bình, đối với Trần Hạo có uy hiếp chỉ có ba người. Có hy vọng rất lớn đạt được thứ hai tích phân của tiểu tổ.



Nhưng bây giờ...



Sao biểu hiện ra chiến lực kém như thế?



Nhất là ở trên nguyên lực, thế mà so với lúc hắn ngũ phẩm võ đế, chưa đề cao bao nhiêu. Hoàn toàn bị nguyên lực khủng bố của đối phương áp chế.