Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 263: Sa Mạc Thận Cảnh




Ba đứa con, bây giờ một đứa cũng không ở bên người nàng. Trần Yến cùng Trần Nam còn ổn, vừa mới tiến vào hoàng gia Tân Tú đường, hơn nữa còn có thể thường xuyên trở về thăm nàng, nhưng Trần Hạo thì...



Trần Hạo tuy không phải dứt ruột đẻ ra, nhưng khiến cho nàng vướng bận nhất đó là Trần Hạo. Nàng không hiểu một cái thế giới khác là thế giới như thế nào, nàng chỉ biết là con trai mình đã thay đổi vận mệnh người một nhà, trở thành tồn tại chí cao vô thượng, bay lên đến độ cao nàng hoàn toàn không thể lý giải, toàn bộ đại nhân vật của vương quốc Trấn Nguyên thậm chí toàn bộ đế quốc Tuyên Võ ở lúc nhìn thấy nàng, cũng phải rất cung kính hành lễ, nhưng... Cái này không phải nàng muốn. Nàng chỉ hy vọng có thể mỗi ngày nhìn thấy con trai mình, người một nhà vui vui vẻ vẻ là tốt nhất. Nhưng những lời này nàng chỉ có thể giữ lại trong lòng. Nhớ con trai nữa cũng không thể nói. Bởi vì nàng sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của con.



“Ừm... Hẳn là vậy.” Trần Hải cực kỳ khẳng định nói. Chau mày, trong lòng lại đang âm thầm suy tư: “Thiên Tứ lúc này trở về làm gì? Lấy cảnh giới bây giờ của nó, nhiều nhất tới Kim Đan cảnh, còn chưa có năng lực trở về, thông qua thương hội mà nói, cần tiêu phí một món lớn... Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?”



Trần Hải mơ hồ cảm thấy một tia bất an.



“A Mai, nàng làm gì?” Ngay tại lúc này mẫu thân Trần Hạo bỗng nhiên đứng đậy, Trần Hải vội vàng ngăn cản nói.



“Ta đi cửa đón Thiên Tứ...”



“Không cần. Thiên Tứ còn một lát nữa mới đến, nàng đi chuẩn bị đồ ăn Thiên Tứ thích ăn đi...” Trần Hải nói.



...



“Cha!”



Ngay sau khi Trần Hải đem mẫu thân Trần Hạo xua đi chốc lát, bóng dáng Trần Hạo vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt phụ thân, thấp giọng kêu lên.



Trên thực tế, Trần Hạo ở lúc mẫu thân kinh hỉ đứng lên, đã đến phía trên hai người, chỉ là lời của phụ thân làm hắn tạm thời chưa xuất hiện. Lúc nhìn bộ dáng mẫu thân vẻ mặt vui sướng như trẻ thêm vài tuổi, chạy bước nhỏ đi làm cơm, Trần Hạo hận không thể liền xuất hiện ở trước mặt mẫu thân. Chỉ là vì cùng phụ thân nói việc riêng trước, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.



Trần Hải ánh mắt bình thường chăm chú nhìn Trần Hạo ước chừng nửa phút đồng hồ, nói: “Kim Ðan cảnh hậu kỳ, kiếm đạo nhất trọng thiên, phong vân chi tượng... Chỉ hai năm thời gian, ở trong tam phẩm tông môn có thể có tiến cảnh như thế, thật ra vượt qua cha đoán trước rồi...”



“Cha...” Trần Hạo nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Phải biết rằng giờ phút này hắn bởi vì không muốn kinh động bất luận kẻ nào, đã hoàn toàn thu liễm khí tức của mình. Nhưng vẫn bị phụ thân liếc một cái nhìn thấu, chỉ cần như thế, Trần Hạo cũng không phải quá kinh ngạc, nhưng phụ thân nói kiếm đạo nhất trọng thiên, phong vân chi tượng, lại là danh từ Trần Hạo nghe cũng chưa từng nghe.



“Kiếm đạo nhất trọng thiên, phong vân chi tượng là cái gì?” Trần Hạo nhịn không được hỏi.



“Kiếm đạo nhất trọng thiên là phương thức phân chia của kiếm khách ở trên cảnh giới kiếm ý, tổng cộng chia làm cửu trọng thiên. Mà kiếm ý của con bây giờ đã đạt tới kiếm đạo nhất trọng thiên đỉnh phong. Dưới lực lượng ngang nhau, lực công kích của con ở dưới kiếm ý tác dụng, có thể tăng lên gấp đôi uy lực. Đột phá mỗi một trọng thiên có thể ở trên trụ cột vốn có tăng lên một lần. Nói cách khác, bây giờ con có thể phát huy ra gấp hai lực công kích của bản thân, nhưng đột phá đến nhị trọng thiên, đó là bốn lần, tam trọng thiên, đó là tám lần! Ðó là chỗ cường hãn thật sự của kiếm khách. Càng đến về sau, càng mạnh khủng bố! Chỉ cần cảnh giới kiếm đạo cao, có thể miễu sát người tu luyện cảnh giới ngang nhau, vượt cấp khiêu chiến cũng không phải việc khó... Đương nhiên, đây là lấy người tu luyện bình thường đến cân nhắc, thiên tài đệ tử có thiên phú đặc thù bàn luận khác.”



“Ý tứ là... Kiếm ý còn có thể tăng lên cảnh giới?”



“Ừm. Trừ kiếm đạo phân chia cửu trọng thiên cảnh giới, kiếm đạo còn có rất nhiều chủng loại kiếm ý. Hủy diệt kiếm đạo, sáng thế kiếm đạo, sát lục kiếm đạo, bá kiếm đạo, nhu kiếm đạo, ngạo kiếm đạo, phiêu miểu kiếm đạo, mộng ảo kiếm đạo, giang sơn kiếm đạo, hồng trần kiếm đạo, tuyệt tình kiếm đạo, bất diệt kiếm đạo... Những thuộc tính kiếm ý này, có thể thông qua tu luyện tâm quyết kiếm đạo tương ứng để lĩnh ngộ...”



“Ồ. Cha, vậy phong vân chi tượng lại là cái gì?” Trần Hạo hỏi.



“Phong vân chi tượng là một loại sự vật liên quan đến số mệnh, cha cũng chỉ là có thể bắt được một tia. Tóm lại con đã có một ít điều kiện, nơi có con, tất nhiên sẽ không gió êm sóng lặng, phong vân tế hội. Tiềm long tại uyên, ngộ phong vân, hoặc hóa rồng, hoặc ngã xuống... Có thể trổ hết tài năng liền có thể lượn chín tầng trời. Ðường của con, cha không thể cho con bất cứ đề nghị nào... Được rồi, con lúc này trở về, nghĩ hẳn là vì cha nhỉ? Có phải hay không đã gặp được nàng... Vô danh lão nhân rồi?” Trần Hải dời đi đề tài, nói.



“Ừm. Cha, Xin lỗi, con không có thể che giấu bà...” Trần Hạo nói: “Cũng biết một số chuyện của các người rồi...”



“Nói đi. Cha sớm có chuẩn bị tâm lý rồi... Cũng sớm nên nghĩ đến, bằng con, ở trước mặt cô ấy, lại có thể nào giấu được... Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy...” Trần Hải nhíu chặt lông mày, nhưng lại thản nhiên nói. Vẻ mặt của Trần Hạo làm cho hắn hiểu, có lẽ sự việc còn có tồn tại ra ngoài hắn đoán trước.



“Đây là bà ấy bảo con chuyển giao cho cha, con... Cũng không biết là cái gì...” Trần Hạo thấp giọng nói, che giấu tham bảo kiếm linh cùng tồn tại thần bí. Cùng lúc nói, đem ký ức tinh thạch Vô danh lão nhân từ trong linh hồn hút ra, đưa tới trước mặt phụ thân. Quả nhiên, như hắn đoán, phụ thân ở nháy mắt nhìn thấy ký ức tinh thạch, vẻ mặt biến đổi lớn, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.




“Bà ấy nói, cha không muốn gặp bà ấy, bà ấy cuộc đời này liền không bao giờ gặp cha cùng mẹ nữa... Chỉ là bà ấy bảo con nói cho cha...”



Hai tay Trần Hải run run, nhíu chặt lông mày, vẻ mặt tựa như cực độ thống khổ nâng lên ký ức tinh thạch, nói: “Nói đi...”



“Bà ấy hy vọng cha... Có thể tận trách nhiệm của người cha. Bà ấy cũng có cốt nhục của cha...”



“Cái gì?” Trần Hải nhất thời khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía Trần Hạo: “Cô ấy sao có thể có cốt nhục của ta? Sao có thể? Ta cùng cô ấy tuy là vợ chồng, nhưng chưa bao giờ...”



Trần Hải nói được một nửa, đột nhiên ý thức được người trước mắt là con của hắn, vội vàng ngậm miệng. Nhưng biểu cảm trên mặt hiển nhiên tràn ngập nghi hoặc, khó hiểu cùng kinh hãi.



Mà Trần Hạo nghe được phụ thân nói, cũng là đã hiểu ra một phần, hắn nếu chưa từng gặp Trần Tuyết, có lẽ sẽ có ý nghĩ khác, nhưng bây giờ, không nói cái khác, chỉ nói tướng mạo Trần Tuyết liền đủ để chứng minh tất cả. Huống chi Trần Tuyết cùng muội muội Trần Yến đều có một ít đặc thù của phụ thân, hơn nữa trong sinh mệnh quỹ tích ẩn chứa khí tức huyết mạch là toàn giống nhau, điểm ấy Trần Hạo có thể khẳng định.



Hơi do dự, Trần Hạo nhìn phụ thân lâm vào trong trầm tư cùng thống khổ, nhịn không được nói: “Cha, con... Con đã gặp tỷ tỷ, tỷ tên Trần Tuyết, bộ dáng cùng Tiểu Yến hoàn toàn giống nhau, hơn nữa...”



Trần Tuyết... Tuyết... Nó bao nhiêu rồi?



“Hai mươi mốt”



“Hai mươi mốt, mang thai một trăm sáu mươi hai năm... Ta sớm nên nghĩ tới, cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra loại sự tình này...” Thanh âm Trần Hải mang theo một tia run run nói.




“Cha, có thể nói cho con biết... Ðây đến cùng là chuyện gì không? Mẹ con bà ấy lại là chuyện thế nào?”



Trần Hải nhìn nhìn Trần Hạo, lắc lắc đầu, nói: “Việc này con không cần quản, tình huống phức tạp hơn xa con tưởng tượng, con bây giờ không giúp được gì... Cha tuy cho tới bây giờ chưa từng hỏi con, nhưng biết con là kẻ không cam lòng dưới người ta. Con đã lựa chọn con đường này thì phải không có tạp niệm, không có vướng bận đi tiếp. Nói với cha một chút, tình huống sau khi con bước vào tu luyện giới đi...”



Trần Hạo nghĩ một chút, đem tinh huống sau khi mình tiến vào tu luyện giới, giản lược nói ra.



Trần Hải lẳng lặng nghe, lấy kiến thức của hắn, tất nhiên có thể cảm giác được Trần Hạo đặc biệt, chẳng qua hắn cũng không hỏi nhiều, con mình, hắn tất nhiên rõ. Thân thể Trần Hạo vốn chính là một điều bí ẩn, là một cái mê đề ngay cả hắn cũng không cách nào hiểu, trên người Trần Hạo tất nhiên cũng có vô số bí mật.



“Đại khái chính là như vậy. Lần này trở về, con sẽ bắt đầu lịch luyện. Một năm sau, con muốn tham gia thi đấu giao lưu tông môn...” Trần Hạo nói.



“Thi đấu giao lưu tông môn mười năm một lần sao? Cái này là cần hạch tâm đệ tử mới có tư cách tham gia. Nói cách khác, trong một năm, con muốn tấn thăng đến Nguyên Anh cảnh...” Nghe được Trần Hạo nói, Trần Hải khẽ nhíu mày nói: “Con đã quyết định, vậy thì phải thật nỗ lực lên, thiên phạt Kim Đan cảnh đến Nguyên Anh cảnh, đối với đại đa số người là trí mạng, nhưng đối với con nhiều nhất chỉ có thể xem như một loại khảo nghiệm... Nếu có thể kiên nhẫn tích lũy, sau khi bước vào Nguyên Anh cảnh thực lực sẽ càng mạnh. Chẳng qua cũng không cần rối rắm cái này. Nếu còn chưa quyết định đi nơi nào lịch luyện, ta đề nghị con đi sa mạc Thận Cảnh!”



“Sa mạc Thận Cảnh?”



“Ừm. Sa mạc Thận Cảnh ở vùng trung ương đông đại lục, tây đại lục cùng quần đảo Nam Hải, chính nam dãy núi Thái Huyền ven đông đại lục, là khu vực lịch lãm cực kỳ nổi tiếng, rất thích hợp siêu cấp thiên tài Kim Đan cảnh cùng Nguyên Anh cảnh lịch luyện. Con đi có thể kiến thức được siêu cấp thiên tài thật sự, có chút nguy hiểm, nhưng không có nguy hiểm cũng sẽ không thể xem như lịch luyện. Quan trọng hơn là sa mạc Thận Cảnh cách mỗi trăm năm liền sẽ có viễn cổ di tích mở ra, như là ảo ảnh xuất hiện ở trên không sa mạc, cái này cũng là tồn tại cái tên sa mạc Thận Cảnh. Nếu ta nhớ không lầm, một tháng nữa không sai biệt lắm sẽ mở ra, rất thích hợp con, con có thể cân nhắc một chút, được rồi, cứ như vậy đi, đẩy cha qua cùng mẹ con ăn bữa cơm, tâm sự, bà ấy lo lắng nhất chính là con...”



...



Một bữa cơm ước chừng ăn một canh giờ, mẫu thân khác với phụ thân, kéo Trần Hạo hỏi han ân cần, hận không thể biết được mọi chuyện của Trần Hạo ở tu luyện giới. Trần Hạo không cảm thấy mẫu thân dong dài chút nào, chỉ cần mẫu thân hỏi đều không giấu giếm.



Bầu bạn mẫu thân mãi cho đến một khắc truyền tống lệnh bài sắp khởi động mới cáo biệt cha mẹ, nhanh chóng bay đến nơi hoang dã, không kinh động bất luận kẻ nào, rời khỏi thế tục giới.




Trước khi rời đi, Trần Hạo để lại cho phụ thân một cái nhẫn trữ vật, để cho phụ thân tự phân phối.



...



“Thế nào?”



Trần Hạo sau khi truyền tống về tu luyện giới, nôn nóng không chờ được ở trong đầu hỏi.



“Nhìn không ra... Lấy năng lực của ta bây giờ, không dám tra xét phụ thân ngươi. Mà linh hồn khí tức của mẫu thân ngươi lại được tầng tầng cấm chế thủ hộ, ta tạm thời không thể nhìn thấu. Chỉ sợ ít nhất phải đợi thời điểm ngươi có thể cùng ta dung hợp đến cảnh giới thứ năm mới có khả năng nhìn thấu...” Tồn tại thần bí nói.



“Cảnh giới thứ năm?” Trần Hạo thì thào nói, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mỗi một lần gặp phụ thân, vốn tưởng rằng có thể tới gần một chút, nhưng lại phát hiện khoảng cách càng ngày càng xa.



Dung hợp cảnh giới thứ năm, ý nghĩa...



Kim Ðan, Nguyên Anh, Hóa Thân, Nguyên Thần, Tạo Vật, tăng lên mỗi một cảnh giới, Trần Hạo cùng tồn tại thần bí dung họp mới có thể tiến lên một bước. Nói cách khác, Trần Hạo ít nhất phải tới Tạo Vật cảnh mới có thể hoàn thành dung hợp cảnh giới thứ năm. Hơn nữa, mặc dù hoàn thành dung hợp cảnh giới thứ năm cũng chỉ là có thể mà không phải xác định. Vậy phụ thân đến tột cùng là tồn tại như thế nào thì vẫn là câu hỏi chưa có đáp án.



Tạo Vật cảnh, đó chính là cảnh giới đầu sỏ cấp bậc tông chủ, cũng không nhất định đạt tới. Ít nhất tu vi môn chủ Trích Tinh Môn là chưa đạt tới.



“Chẳng qua, ngươi thật ra không cần lo lắng mẫu thân ngươi, trong vòng trăm năm tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì...”



“Vậy thì tốt. Xem ra phụ thân cũng không phải là như ta tưởng tượng, đã thật sự từ bỏ tất cả... Hoặc là nói bởi vì ta bước vào tu luyện giới một lần nữa khơi lên? Mặc kệ, chỉ cần tạm thời chưa có chuyện gì là được...”



Trần Hạo thầm nghĩ, trong đôi mắt lóng lánh ra một vầng tinh quang, tạm thời chặt đứt mơ màng trong lòng. Cơm cần ăn từng miếng, đường cần đi từng bước, mơ ước viễn vông không thực tế sẽ chỉ ảnh hưởng tâm cảnh của mình. Đã không cách nào giúp được cha mẹ thì chỉ có thể tạm thời đặt xuống.



...



“Rời khỏi nơi này trước nói sau! Một năm thời gian, ta cũng muốn xem ta có thể tấn thăng đến cảnh giới nào!”



Vù!



Trần Hạo hóa thành một dải ánh sáng liền ra khỏi truyền tống trận Thiên Binh Các chuyên môn dùng để kết nối với thế tục giới. Hắn không đi xem tình huống Bách Triều bảng, kết quả đã không có gì hồi hộp, dù là Hách Liên Vũ Tử hay Mặc Vũ Dật, Đông Phương Tuấn, đều không cần lo lắng cái gì. Nhất là Hách Liên Vũ Tử, đừng nói Bách Triều bảng, mặc dù là để nàng tham gia Hóa Long bảng cũng có thể lấy quán quân.



...



“Sa mạc Thận Cảnh ở phía nam dãy núi Thái Huyền, cách nơi này gần ngàn vạn dặm, phi hành qua căn bản không có khả năng...”



Trần Hạo sau khi ra khỏi truyền tống trận, cũng chưa rời khỏi Thiên Binh Các, trong đầu hiện ra bản đồ tu luyện giới đông đại lục, xác định tuyến đường của mình. Có phụ thân đề nghị, tiết kiệm đi vấn đề lựa chọn lịch luyện của hắn. Hơn nữa sau khi trải qua Y Đằng Thái phân tích, sa mạc Thận Cảnh quả thật là một trong những nơi tốt nhất để đi. Nhất là di tích viễn cổ của sa mạc Thận Cảnh, trăm năm mới có thể xuất hiện một lần, rất khó có được.



“Thành trì gần dãy núi Thái Huyền nhất là thành Thái Huyền. Ven đường phải qua nơi này nơi này... Ước chừng trên trăm cái thành trì... Ngồi truyền tống trận cũng phải gần hai ngày thời gian nhỉ...”