Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 286: Chấn Kinh Ba Phương Thế Lực




Hắn sau khi nhận được Hạ Lan Lan Và Đoàn Dự Phi đưa tin, không chút do dự hướng về phương vị hai người mà đi, chỉ là khoảng cách quá xa, căn bản không kịp. May mà không bao lâu liền lần nữa nhận được tin tức của hai người, nói là nguy hiểm đã giải trừ, được Trần Hạo cứu, hắn mới mang theo nghi hoặc đường cũ quay về. Nghi hoặc là vì hắn thật sự không rõ lắm, Trần Hạo tiến vào thiên không chi thành chỉ là Kim Đan cảnh, sao có thể cứu sơ kỳ Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan.



“Không phải thì tốt. Diệp Thiện Thủy hạch tâm đệ tử số một quần đảo Nam Hải kia chiến lưc sâu không lường được. Thật nếu bị hắn nhìn vào, chúng ta sẽ rất phiền toái...” Hạ Tiểu Đao nói: “Lan Lan cùng Đoàn sư đệ cũng sắp đến rồi nhỉ...”



...



“Cái đệch, chẳng lẽ cũng không dám đến nữa sao?”



Ở bên cạnh xem xét, mỗi một người tới, đều sẽ cẩn thận cảm ứng một phen, mắt thấy thời gian khu thành cổ mở ra sắp mở ra, Vu Thừa Phong hung tợn nói.



Thẳng đến giờ phút này, Trần Hạo và Trần Tuyết cũng chưa xuất hiện. Kiếm Vũ Phỉ thì đã xuất hiện, đáng tiếc, mặc dù có Diệp Thiện Thủy, tạm thời cũng không cách nào làm gì được Kiếm Vũ Phỉ. Điểm ấy thật ra làm hắn không nghĩ tới tông môn Kiếm Vũ Phỉ Thiên Hà tông tuy là một trong những cửu phẩm tông môn của Tây đại lục, nhưng cũng không phải tông môn mạnh nhất. Nhưng lúc Kiếm Vũ Phỉ tới, nghênh đón nàng lại là mấy người số một của cửu phẩm tông môn Tây đại lục, bao gồm tông môn mạnh nhất Thánh Quang môn ở trong. Cái này nói rõ muốn động vào Kiếm Vũ Phỉ, tất nhiên chính là Tây đại lục cùng quần đảo Nam Hải khai chiến. Lần này Đông đại lục tựa như cường thế quật khởi, tuyệt đối ngồi thu lợi ngư ông. Cho nên mặc dù là Diệp Thiện Thủy cũng không dám ở lúc này ra tay.



Toàn bộ chờ mong, chỉ có thể đặt tới trên người Trần Hạo và Trần Tuyết. Vu Thừa Phong chính là biết Trần Hạo chỉ là đệ tử của tam phẩm tông môn. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, tuy chưa tìm được Trần Hạo cùng Trần Tuyết, nhưng chém giết mười mấy tên đệ tử Đông đại lục, từ trong miệng bọn họ đã đạt được Trần Hạo thật là đệ tử tam phẩm tông môn, mà Trần Tuyết chỉ là tán tu. Lấy địa vị của Diệp Thiện Thủy, chỉ cần nói ra chỉ đối phó Trần Hạo và Trần Tuyết, tin tưởng người của Đông đại lục tuyệt đối sẽ không ra mặt. Dù sao Trần Hạo đã chém giết tuyệt đỉnh thiên tài bốn đại cửu phẩm tông môn của quần đảo Nam Hải.



“Ừm?”



Ngay tại thời điểm Vu Thừa Phong hùng hùng hổ hổ, xa xa bỗng nhiên có hai thân hình nhanh chóng đến, một nam một nữ.



“Đều là Nguyên Anh cảnh, không phải bọn chúng”



Lúc Vu Thừa Phong còn chưa khóa khí tức hai người, bên cạnh Diệp Thiện Thủy đã nói.



Trong thiên không chi thành là không thể dẫn động thiên phạt, một cảnh giới từ sơ kỳ đến trung kỳ, đến hậu kỳ, thậm chí đến nửa bước Nguyên Anh đều không có bất cứ vấn đề gì, nhưng không thể vượt qua cảnh giới. Trần Hạo là Kim Đan cảnh, sự thật cũng không thể sửa đổi.



Người tới chính là Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan vội vàng chạy tới.



...



“Đi thôi, chúng ta cũng vào đi...”



“Ừm”



Trong hư không ngoài mấy trăm dặm, hai cơn gió như có như không, phiêu đãng ở giữa trời đất, theo hai người đối thoại, vô thanh vô tức bắt đầu hướng về cửa vào khu thành cổ mà đi.



Hai người chính là Trần Hạo cùng Trần Tuyết.



Hai người đã sớm đến nơi này, chỉ là chưa tiến vào. Không có cách nào, thực lực không bằng người ta, chỉ có thể tạm thời né tránh. Vu Thừa Phong cùng một chỗ Diệp Thiện Thủy khí tức thật sự cường đại, hơn nữa, không chỉ là một mình Diệp Thiện Thủy.



Trần Hạo và Trần Tuyết rất rõ ràng, bọn họ cũng không phải là Kiếm Vũ Phỉ, nếu bọn họ hiện thân, Ðông đại lục trừ Lăng Thiên tông, chỉ sợ sẽ không ai giúp bọn họ. Mà bằng vào lực lượng hai người bọn họ, muốn đối kháng Vu Thừa Phong một đám người đó là tuyệt đối không có khả năng. Mặc dù là một mình Diệp Thiện Thủy cũng không phải hai người có thể chống lại. Tuyệt đỉnh thiên tài nửa bước Hóa Thân chung quy là chênh lệch lớn chút.



Cho nên chỉ có thể ẩn nấp khí tức. Cũng may hai người đều tu luyện tâm quyết dung nhập thiên địa vạn vật. Nếu không, khu thành cổ trung tâm này thật đúng là không có cách nào đi.



Tê tê...



Ở bên ngoài cùng khu đệ tử quần đảo Nam Hải hội tụ, Trần Hạo và Trần Tuyết lặng yên không một tiếng động lựa chọn một góc rời xa mọi người, tiến vào trong quầng sáng, không có bất luận kẻ nào phát hiện. Sở dĩ lựa chọn quần đảo Nam Hải mà không phải Đông đại lục, hai người tự nhiên có tính toán của hai người.





“Ngươi cẩn thận cảm ứng một chút, nửa bước Hóa Thân cảnh thì không cần cảm ứng...”



Sau khi hai người dừng lại, Trần Hạo truyền âm nói với Trần Tuyết.



“Biết, yên tâm đi.” Trần Tuyết tự tin nói. Cái này nàng bây giờ mạnh hơn Trần Hạo.



Lúc Trần Tuyết bắt đầu cảm ứng, Trần Hạo cũng thật cẩn thận phóng ra một tia linh hồn dao động không thể phát hiện, lặng yên không một tiếng động ở trong vài cái tông môn đặc hữu của quần đảo Nam Hải bắt đầu cảm ứng từng đạo khí tức.



Biết người biết ta.



Thông qua một đoạn thời gian quan sát, hai người đã hiểu sau khi tiến vào khu vực thành cổ trung tâm, có thể phải đối mặt cao thủ. Phàm là Vu Thừa Phong từng tiếp xúc, hai người đều phải đem khí tức bọn họ nắm giữ. Nửa bước Hóa Thân cảnh, bọn họ có thể không lo lắng, bởi vì mặc dù gặp được cũng chỉ có phần trốn. Nhưng Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ thậm chí hậu kỳ đỉnh phong, lại không buông tha một ai. Siêu cấp thiên tài Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong tuy cũng không phải hai người có thể chống lại, nhưng lúc gặp được, thi triển đánh lén vẫn là có cơ hội làm được.



“Muốn giết chúng ta?”



“Vậy các ngươi liền cầu nguyện cách chúng ta xa một chút đi!”



Chính diện chống lại không làm được, nhưng cảm giác cường hãn cùng với công phu ẩn nấp của hai người lại tuyệt đối là sát thủ trời sinh. Bị ép giấu đầu lộ đuôi là chuyện rất uất nghẹn, cho nên không đòi lại chút lợi tức là tuyệt đối không có khả năng. Huống chi đây chính là cơ hội phát tài...



Không đến vài phút đồng hồ, Trần Hạo cùng Trần Tuyết đã nắm giữ khí tức toàn bộ mục tiêu. Chợt hai người lại lặng yên không một tiếng động đến khu vực đệ tử Tây đại lục.



...



“Lan Lan sư muội, Đoàn sư đệ, các ngươi cuối cùng là tới rồi. Trần Hạo đâu? Không cùng một chỗ với các ngươi sao?”



Ở thời điểm Hạ Lan Lan cùng Đoàn Dự Phi đi tới giữa đệ tử Lăng Thiên tông, mọi người đều vây quanh lại, Triệu Nguyên Thanh hạ giọng hỏi.



“Không. Triệu sư huynh, các vị, trước không nói chuyện hắn. Chờ trở lại tông môn nói sau.” Đoàn Dự Phi vẻ mặt nghiêm túc hạ giọng nói, nói xong vội truyền âm cho Hạ Lan Lan, nói: “Lan Lan, đừng nhìn chung quanh...”



“Ồ...” Hạ Lan Lan vội vàng thu hồi ánh mắt.



“Sao lại thế?” Triệu Nguyên Thanh khẽ nhíu mày, truyền âm hỏi.



“Quần đảo Nam Hải cùng Tây đại lục, rất nhiều người muốn đối phó Trần Hạo. Mặc dù là chúng ta cũng không bảo vệ được.” Lúc này, Đoàn Dự Phi mới truyền âm nói.



Ban đầu Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan căn bản không biết việc này. Nhưng ngay tại thời điểm cách khu trung tâm khoảng vạn dặm, lại biết. Bởi vì Trần Hạo tìm hắn cùng Hạ Lan Lan mượn hai đôi thông tin phù. Lúc bọn họ mời hai người cùng nhau, Trần Hạo đơn giản nói nguyên nhân không cùng bọn họ cùng nhau tiến vào cửa vào.



Chỉ là giờ phút này Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan lại không hiểu Trần Hạo sao có thể giấu giếm được ánh mắt đối phương.



“Cái đệch, sắp mở ra rồi, Trần Hạo tiểu tử kia sợ là thật không dám đến nữa...”



“Hừ, tâm tính như thế, không đủ gây sợ hãi!”



Khi quầng sáng bắt đầu sinh ra dao động kịch liệt, Vu Thừa Phong cùng với Kiếm Vũ Phỉ ở trong đám người ngồi ngay ngắn nhưng ánh mắt trước sau tập trung bên ngoài, một kẻ mắng ra tiếng, một kẻ trong lòng khinh thường thầm nghĩ.




Lĩnh ngộ kiếm đạo ý chí, Kiếm Vũ Phỉ tuy cũng thông báo người tông môn truy tìm Trần Hạo, nhưng cũng không yêu cầu người tông môn đem hắn chém giết. Ngã nơi nào, nàng sẽ đứng lên ở nơi đó, chỉ có bằng vào lực lượng của nàng đánh bại Trần Hạo, đem hắn đánh chết, mới phù hợp kiếm đạo ý chí của nàng.



...



Cùng thời gian, Đông đại lục Nguyên môn Sở Khuynh Thiên, Cô Hà siêu cấp thiên tài Phiêu Miểu tông gần với Cô Tinh, ở một khắc này cũng khẽ nhíu mày. Bọn họ sau khi tiến vào thiên không chi thành đều đang tìm Trần Hạo và Trần Tuyết, nhưng hai người lại như biến mất, đệ tử tông môn không có một ai gặp được.



Đám người Sở Khuynh Thiên cùng Cô Hà đã mơ hồ đoán được Vu Thừa Phong muốn đợi có thể sẽ là Trần Hạo và Trần Tuyết. Dù sao cảnh giới, khí tức của Vu Thừa Phong vô cùng có khả năng là tồn tại cùng Trần Hạo, Trần Tuyết phân chia ở cùng khu vực, nhưng lại không cách nào khẳng định. Cho nên bọn họ cũng luôn đang chú ý Vu Thừa Phong cùng chú ý đệ nhất cao thủ quần đảo Nam Hải Diệp Thiện Thủy.



Thẳng đến giờ phút này, Vu Thừa Phong nhịn không được báo ra tên của Trần Hạo, bọn họ rốt cuộc xác định phán đoán trong lòng.



...



“A?”



Ngay tại thời điểm khí tức quầng sáng huyền ảo càng lúc càng đậm, người tu luyện của Đông đại lục ở một góc đột nhiên truyên đến vài tiếng kinh hô, đem ánh mắt mọi người hấp dẫn qua.



“Ðây không phải Trần Tuyết cùng Trần Hạo sao? Sao đột nhiên xuất hiện?”



“Còn tưởng rằng bọn họ xảy ra vấn đề, không nghĩ tới đã đến rồi... Công phu ẩn nấp thật mạnh...”



Vài tên đệ tử cách Trần Hạo và Trần Tuyết gần nhất, Vẻ mặt kinh ngạc nghị luận.



Trần Hạo cùng Trần Tuyết liếc nhau, đều lộ ra một tia mỉm cười. Hai người đã sớm nghĩ tới ở lúc hiện ra sẽ gặp loại tình huống này. Cột sáng truyền tống thần kỳ đối với bọn họ còn quá mức huyền ảo, muốn tiếp tục giữ trạng thái dung nhập thiên địa vạn vật là tuyệt đối không có khả năng.



“Con mẹ nó chứ! Hắn! Diệp huynh, Hàn huynh, đó chính là Trần Hạo, hắn chém giết đám người Thượng Quan Dương, Hàn Trí!”



Thanh âm nổi giận của Vu Thừa Phong ở lúc khí tức của Trần Hạo và Trần Tuyết chưa tản mát ra, liền chợt vang lên.



“Nữ nhân thật cực phẩm...”




Ánh mắt Diệp Thiện Thủy nháy mắt tập trung Trần Tuyết một bộ váy lam, tuy có khăn che mặt màu đen che giấu, nhưng cái khăn che mặt nửa trong suốt lại không cách nào che giấu khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp của nàng.



...



“Chém giết đám người Thượng Quan Dương, Hàn Trí?”



Tiếng kinh ngạc giận dữ của Vu Thừa Phong truyền vào trong tai mọi người. Các đệ tử không biết tình huống của quần đảo Nam Hải nhất thời từng người kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Thượng Quan Dương, Hàn Trí là loại người tuyệt đỉnh thiên tài cùng Vu Thừa Phong không sai biệt nhiều! Hầu như trong nháy mắt, mọi người liền nghĩ tới hai chữ “Đám người” có thể là ai.



Chính là đệ tử Tây đại lục cùng Đông đại lục, ở lúc nghe thấy tên của Thượng Quan Dương cùng Hàn Trí cũng đều kinh hãi vô cùng. Nhất là đệ tử Đông đại lục càng hít ngược một ngụm khí lạnh. Bọn họ tuy không biết Thượng Quan Dương cùng Hàn Trí, nhưng tên của hai người lại là siêu cấp thiên tài tổng xếp hạng cao của khảo thí.



Ngay cả người như thế cũng bị Trần Hạo chém giết, là khái niệm...



Ba phương thế lực, không ai không kinh hãi.




Chỉ là căn bản không kịp mọi người làm ra bất cứ phản ứng gì, hào quang rực rỡ nháy mắt đã bao phủ mọi người.



Tê tê tê!



Từng đạo hào quang hiện lên, ở trong không gian dao động kịch liệt, hơn một ngàn người tu luyện cùng lúc biến mất.



...



“Hô...”



Một lần này không gian truyền tống vượt qua Trần Hạo đoán trước, tuy không có bất cứ khái niệm thời gian nào cũng thoáng như mất đi ý thức, nhưng ở nháy mắt ra khỏi truyền tống, Trần Hạo lại rõ ràng cảm giác được toàn bộ quá trình truyền tống tuyệt đối lâu hơn bất cứ một lần nào trước đây, sợ là ít nhất hơn mười phút.



Thở phào một hợi dài, Trần Hạo bắt đầu đánh giá không gian chung quanh.



Dãy núi liên miên, áng mây bay bay, rừng rậm rậm rạp, đủ loại kỳ hoa dị thảo, xa xa tựa như loáng thoáng có thể nhìn thấy cung điện như ảo ảnh. Toàn bộ không gian thiên địa linh khí càng thêm tinh thuần nồng hậu, quả thật so với bên ngoài mạnh hơn không chỉ một bậc, hơn nữa, khí tức yêu thú cũng nồng đậm hơn. Càng làm cho Trần Hạo vui sướng là toàn bộ không gian đều ẩn chứa từng đạo khí tức huyền ảo.



“Không hổ là chỗ tu luyện tốt nhất của thiên không chi thành. Một tháng thời gian, nói không chừng thiên đạo pháp tắc ta nắm giữ cũng có thể được tăng lên không ít...”



Ông!



Ngay tại giờ phút này, thông tin phù Trần Hạo từ Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan nơi đó mượn truyền đến dao động kịch liệt, mỉm cười, Trần Hạo bóp vỡ thông tin phù, đạt được tin tức trong đó. Thông tin phù không những có thể truyền tống tin tức, cũng có công năng định vị thần kỳ. Đương nhiên loại thông tin phù này giá trị xa xa cao hơn thông tin phù bình thường. Trần Hạo sở dĩ mượn là vì hội hợp với Trần Tuyết. Dù sao Thiên không chi thành truyền tống, mặc dù hai người ở cùng một chỗ cũng phải bị tách ra.



Vù! Vù!



Cách xa Trần Hạo cùng Trần Tuyết gần vạn dặm, sau khi tập trung phương hướng đối phương, đều hóa thành một cơn gió, nhanh như tia chớp hướng về phía đối phương hội hợp.



Cả khu vực thành cổ chỉ có phạm vi mười vạn dặm, hơn một ngàn người phân tán đến trong đó, trên thực tế căn bản chính là muối bỏ biển, nhưng đó chỉ là người thường. Ðối với hơn một ngàn người tu luyện Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh, lại là tương đối chật chội.



Nhất là đối với Trần Hạo cùng Trần Tuyết bốn bề thù địch, càng là phải cẩn thận.



...



“Mọi người quần đảo Nam Hải nghe, Trần Hạo và Trần Tuyết kia các ngươi hẳn là đều đã nhìn thấy. Nhìn thấy bất cứ ai trong hai người lập tức cho ta biết! Diệp Thiện Thủy ta sẽ không bạc đãi các ngươi!”



Thân là người dẫn đầu quần đảo Nam Hải, Diệp Thiện Thủy lần này không cần Vu Thừa Phong thúc giục, liền vận dụng truyền tống phù người dẫn đầu quần thể.



Diệp Thiện Thủy phong lưu vang danh quần đảo Nam Hải, đến bây giờ không biết gây tai họa bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp. Ðạo lữ cũng có mười mấy người. Mặc dù là lần này tới thiên không chi thành, cũng có hai đạo lữ xinh đẹp theo ở bên. Vu Thừa Phong ở phương diện này cùng hắn so sánh căn bản là không cùng một cấp bậc. Diệp Thiện Thủy ở lần đầu tiên nhìn thấy Trần Tuyết đã động lòng.



Nữ nhân tuyệt sắc như vậy, hắn không thể buông tha.



Tương tự đưa tin tìm kiếm Trần Hạo và Trần Tuyết, còn có Tây đại lục Thiên Hà tông cùng với người cùng Kiếm Vũ Phỉ có liên quan. Chẳng qua không có khoa trương như Diệp Thiện Thủy.



Đương nhiên, Ðông đại lục đám người Sở Khuynh Thiên, Cô Hà cũng không ngoại lệ.