Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 291: Lẩm Bẩm




“Oa... Trần Hạo sư huynh, là Trần Hạo sư huynh...”



“Trần Hạo sư huynh đã trở lại! Thật đẹp trai, thật mạnh, thật u buồn...”



“Đừng mê mẩn nữa, chúng ta mới là trời sinh một đôi...”



Ở thời điểm Trần Hạo vẻ mặt rối rắm, như xe bò thong thả phi hành ở trên hư không, một số đệ tử ở trên ngọn núi tu luyện đều ngẩng đầu nhìn lên Trần Hạo.



Chỉ là lúc này Trần Hạo trí như mù như điếc, như lâm vào trong tâm ma.



...



“Khụ khụ, đại trưởng lão, so với chúng ta tưởng tượng nghiêm trọng hơn...”



Đã rời khỏi, hai người Ngô trưởng lão cùng đại trưởng lão xa xa chăm chú nhìn Trần Hạo, Ngô trưởng lão có chút lo lắng nói.



“Không có cách nào, đây là chuyện hắn phải trải qua, sớm hay muộn đều sẽ gặp phải. Chỉ là có chút quá sớm, trách thì trách hắn thiên phú quá cao, số mệnh quá mạnh mẽ, bộ dạng lại quá đẹp trai đi... Người ưu tú như vậy, nếu không phải máu lạnh, vận đào hoa sẽ mạnh dọa người... Khí tức của hắn vốn đã nửa bước Nguyên Anh đỉnh phong, rất nhanh có thể dẫn động thiên phạt, nhưng bây giờ xem ra, sợ là cần một đoạn rất dài... Ồ?” Truyền công trưởng lão nhíu mày nói, chỉ là lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên kinh dị một tiếng, như phát hiện cái gì, đôi mắt nhất thời tản mát ra hai đạo tinh quang rực rỡ.



Cùng lúc đó, Ngô trưởng lão cũng lộ ra một tia vẻ mặt kinh ngạc.



“Kiếm ý thật huyền ảo, thật sắc bén...”



“Cái này... Sao có thể? Còn được kiếm ý sắc bén huyền ảo như thế, sao có thể do dự? Sao có thể bị cảm tình ràng buộc?” Truyền công trưởng lão kinh ngạc lẩm bẩm.



Nửa năm trước, lúc Trần Hạo đi lịch luyện, căn bản chưa lĩnh ngộ kiếm ý. Hơn nữa, vừa rồi hai người cũng căn bản chưa ở trên người Trần Hạo cảm ứng được bất cứ kiếm ý gì. Nhưng giờ phút này giống như lâm vào trong tâm ma, Trần Hạo bừng tỉnh mà không biết, tự nhiên liền tản mát ra một cỗ kiếm ý sắc bén vô cùng, hơn nữa huyền ảo đến cực điểm.



Hai người không thể không kinh ngạc.



Nhưng chợt ánh mắt hai người, dù là truyền công trưởng lão đều lộ ra khó hiểu nồng đậm...



Bởi vì khí tức kiếm ý trên người Trần Hạo thần kỳ xảy ra biến hóa.



Đắm chìm ở xử lý vấn đề cảm tình, Trần Hạo không có chút cảm giác được mình dị thường, chỉ nghĩ xử lý như thế nào tốt quan hệ của Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Ðài Liên. Chuyện quyết đấu không phải vấn đề, vấn đề là về sau hai người ở chung như thế nào.



Cái này không phải vấn đề bên nặng bên nhẹ, Trần Hạo không muốn so sánh, cũng không thể so sánh.



“Uổng ta đời trước còn là một kiếp ngưu nhân, vấn đề cảm tình nho nhỏ đã làm khó ta... Ài, vẫn là cùng Trần Tuyết cùng một chỗ loại cảm giác đó tốt hơn, không cần lo lắng nhiều như vậy...” Trần Hạo kìm lòng không được thầm nghĩ.



Trong khoảng thời gian cùng một chỗ với Trần Tuyết, hai người có lẽ là bởi vì quan hệ tỷ đệ, cũng không phải quan hệ chị em ruột hai tầng nguyên nhân, ở chung với nhau cực kỳ lạnh nhạt siêu thoát, muốn như thế nào thì như thế đó, mặc dù trực giác có chút vượt qua quan hệ tỷ đệ với nhau, cũng đều không để ý thế nào, tất cả đều là tự nhiên.



“Mặc kệ, trước nhìn xem các nàng là đến cùng chuyện thế nào...”





Nghĩ đến đây, Trần Hạo dứt bỏ một đống suy nghĩ lộn xộn, đang phi hành như xe bò, thân hình hắn nhoáng lên một cái chợt biến mất ở trong ánh mắt mọi người, cùng lúc biến mất còn có khí tức của hắn.



Trần Hạo căn bản không biết, cũng không để ý, một chuỗi hành động này của hắn làm truyền công trưởng lão cùng đại trưởng lão đang chú ý hắn là kinh ngạc như thế nào.



...



Tê!



Một cơn gió lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở ngọn núi lấy tên Trần Hạo mệnh danh.



Thân là chủ nhân của ngọn núi, Trần Hạo căn bản không cần tiêu hao nhiều tâm thần, liền thoải mái nắm giữ tình huống cả ngọn núi.



Làm Trần Hạo kinh ngạc là khí tức của Hách Liên Vũ Tử từ trong cung điện của Đạm Đài Liên phát ra. Mà Đạm Ðài Liên lại ở một tòa cung điện xa xa.




“Đây là chuyện gì?”



Trần Hạo khẽ nhíu mày, lặng yên không một tiếng động phát ra ba đạo truyền âm liền tiến vào trong cung điện của mình, trong chốc lát ba người Dương Phàm, Lý Dật Phong cùng Nghê Kiếm Bình liền mang theo một tia kích động, tiến vào cung điện của Trần Hạo.



“Trần Hạo, Trần sư huynh, ngươi cuối cùng đã trở lại...” Lý Dật Phong vào cửa liền vội không đợi được nói: “Hách Liên Vũ Tử kia đến cùng là gì của ngươi? Cũng quá lợi hại, quá bá đạo...”



“Khụ khụ...” Trần Hạo không nghĩ tới Lý Dật Phong mở miệng liền một câu như vậy “Chẳng lẽ là hai phương thế lực sống chết với nhau?” Trong lòng Trần Hạo buồn bực “Con mẹ nó, mình ở lúc bọn Tiểu Vũ tới không xuất hiện mà thôi. Lẽ ra không nên...”



“Đến cùng là chuyện gì? Nói trước với ta một chút!” Trần Hạo nói: “Dương Phàm, ngươi nói!”



Vẻ mặt Dương Phàm và Nghê Kiếm Bình tương đối bình tĩnh, xa không biểu hiện khoa trương như Lý Dật Phong.



“Vốn là việc nhỏ, về sau diễn biến thành việc lớn. Mấu chốt nhất vẫn là bởi vì ngươi...”



“Nói cụ thể.”



Khi Dương Phàm đem tình huống sự việc nói ra, Trần Hạo không nói được gì một lúc. Ngòi nổ là Đông Phương Tuấn cùng Mặc Vũ Dật. Đông Phương Tuấn vốn là một kẻ làm người ta cảm giác gây chuyện thích ăn đòn, Trần Hạo còn có thể lý giải, nhưng làm Trần Hạo dở khóc dở cười là Mặc Vũ Dật như đầu gỗ cũng xen vào.



Vốn là Đông Phương Đình mang theo ba người bọn Hách Liên Vũ Tử đi tới trên ngọn núi của Trần Hạo, sau khi giới thiệu bọn họ cùng ba người bọn Dương Phàm nhận nhau, liền mang theo Hách Liên Vũ Tử đi gặp tông chủ. Kết quả, lúc Đông Phương Tuấn cùng Mặc Vũ Dật lựa chọn cung điện ở trước, hai người cứ muốn Hách Liên Vũ Tử chiếm cứ cung điện Đạm Ðài Liên ở lại. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì vị trí cung điện của Đạm Đài Liên và cung điện của Trần Hạo là gần nhất, hơn nữa tôn vị ở bên phải.



Ba người Lý Dật Phong, Dương Phàm cùng Nghê Kiếm Bình tuy thông qua Đông Phương Đình biết ba người bọn Hách Liên Vũ Tử đều là người quen của Trần Hạo, nhưng có thể nào để Hách Liên Vũ Tử chiếm vị trí của Đạm Đài Liên. Dù sao bọn họ là cùng Đạm Đài Liên quan hệ rất tốt. Hơn nữa Đông Phương Tuấn nói chuyện giống như muốn ăn đòn.



Tuy Dương Phàm nói rất hàm súc, nhưng Trần Hạo rõ ràng, tất nhiên là Lý Dật Phong cũng thiếu kiên nhẫn hơn nữa tương đối bảo vệ Đạm Ðài Liên tỏ khó chịu.



Kết quả liền diễn biến thành Đông Phương Tuấn cuồng ngạo khiêu khích Lý Dật Phong, Ðông Phương Tuấn không phải đối thủ, nhưng Mặc Vũ Dật không nói lời nào càng ác hơn, ở nháy mắt Đông Phương Tuấn cùng Lý Dật Phong ra tay, liền xuất kiếm.




Chiến lực của hai gia hỏa này liên thủ làm Lý Dật Phong không chịu nổi. Dương Phàm và Nghê Kiếm Bình không thể đứng nhìn.



Không cần phải nói, Vũ Dật và Ðông Phương Tuấn tất nhiên là mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm. Cái này đương nhiên là nguyên nhân ba người bọn Dương Phàm xuống tay cũng rất đúng mực, không muốn làm hai người bị thương nặng, chỉ là giáo huấn một chút. Nhưng không nghĩ tới hai người này một bộ tư thế liều mạng, chết sống không dừng tay.



Ngay tại lúc yết kiến tông chủ xong, Hách Liên Vũ Tử trở lại.



Hách Liên Vũ Tử nhìn thấy Mặc Vũ Dật cùng Ðông Phương Tuấn bị đánh, không thể nào bỏ mặc.



Lúc này vừa ra tay làm ba người bọn Dương Phàm vô cùng thê thảm, liền bị Hách Liên Vũ Tử áp chế nói cũng không nói được. Mà Đông Phương Tuấn trâu bò rầm rầm bảo Hách Liên Vũ Tử vào ở cung điện của Đạm Đài Liên.



Sau đó nữa là Đạm Đài Liên hai tháng trước đi ra, sau khi từ nơi ba người bọn Lý Dật Phong nhận được tin tức, tất nhiên tức giận vô cùng. Nàng đã là nữ nhân của Trần Hạo, không thể chịu được nghẹn khuất bị chiếm cung điện.



Cùng lúc kinh hãi thực lực của Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên liền dẫn động thiên phạt, sau khi tiến vào Nguyên Anh cảnh, khiêu chiến Hách Liên Vũ Tử, kết quả không nghĩ tới vẫn là thua.



Cứ như vậy diễn biến càng ngày càng căng thẳng, đến bây giờ có ngươi không có ta, có ta không có ngươi!



“Hô... Con mẹ nó, ta đã nói không thể, thì ra chuyện đều là các ngươi bọn gia hỏa này làm ra...” Sau khi nghe xong Dương Phàm kể, Trần Hạo trái lại nhẹ nhàng thở ra, nói: “Hai người bọn họ đều vào Thất Tinh động thiên rồi à?”



“Vào rồi.”



“Vậy các ngươi còn chờ cái gì? Còn không đi lịch luyện? Không cố gắng tiếp sẽ bị hai gia hỏa kia vượt qua...”



“Khụ khụ, chúng ta vừa trở về, ba ngày sau chính là Tiểu Liên cùng kia... Hách Liên Vũ Tử quyết chiến. Trần Hạo, Trần sư huynh, ngươi cũng không thể để Tiểu Liên chịu ủy khuất...” Lý Dật Phong nói, hơi dừng một chút, nói: “Chẳng qua thực lực của ngươi bây giờ có thể trấn áp được Hách Liên Vũ Tử hay không... Nữ nhân đó thật sự quá bá đạo, quá khủng bố, thật nghĩ không thông, nàng sao vừa tới tu luyện giới có thể tấn thăng đến Nguyên Anh hậu kỳ...”



“Việc này các ngươi không cần xen vào, ta tự có cách. Được rồi, các ngươi đều đi đi...”



Trần Hạo nói xong, liền biến mất ở trước mặt ba người, dẫn đầu đi ra khỏi cung điện của mình, liền đi hướng cung điện chỗ Hách Liên Vũ Tử.




Mắt thấy Trần Hạo rời khỏi, Lý Dật Phong nhìn Dương Phàm cùng Nghê Kiếm Bình một cái, nói: “Các ngươi nói Trần Hạo có thể thu phục hay không?”



“Hẳn là có thể chứ... Chúng ta cũng là Kim Đan cảnh trung kỳ, Trần Hạo chỉ là nửa bước Nguyên Anh, nhưng khí tức của hắn so với Nguyên Anh hậu kỳ chúng ta từng gặp còn cường đại hơn... Ít nhất khí tức Hách Liên Vũ Tử kia không cường đại bằng Trần Hạo... Hơn nữa, Trần Hạo đạt được cái gì thiên không chi thành kia khảo thí thứ sáu, đối thủ đều là siêu cấp thiên tài của Đông đại lục, bao gồm cửu phẩm tông môn ở trong... Tuyệt không phải chúng ta có thể tưởng tượng...” Nghê Kiếm Bình nói.



Ba người sau khi ở lần trước đạt được tư cách Thất Tinh động thiên, đều có tăng lên kinh người. Chỉ là lần này, ở lúc nội môn đệ tử cạnh tranh danh ngạch, là Kim Đan trung kỳ, bọn họ không đạt được tư cách.



“Yên tâm, hắn có thể giải quyết. Chúng ta đi thôi, không cố gắng tiếp, có thể thật bị hai gia hỏa kiêu ngạo kia vượt qua... Vương quốc Trấn Nguyên đi ra sao đều biến thái như vậy? Đi đi đi, đi lịch luyện...”



“Không đợi kết quả nữa? Chẳng may...” Lý Dật Phong nói.



“Viêc này chúng ta căn bản không nên quản. Vấn đề cảm tình vốn là nên Trần Hạo tự mình định đoạt, chúng ta làm như vậy có chút không nói... Tin tưởng hắn hẳn là có thể xử lý tốt...”




...



Tê!



Trần Hạo lặng yên không một tiếng động tiến vào trong cung điện, đi tới trước cửa phòng tu luyện đóng chặt.



Thi triển ra dung nhập khí tức thiên địa vạn vật, dễ dàng phá vỡ cấm chế của cửa lớn, như một cơn gió bay tới trong phòng tu luyện.



Khí tức quen thuộc phiêu đãng trong phòng tu luyện lớn, Hách Liên Vũ Tử một bộ đồ luyện công màu trắng rộng thùng thình, không dính hạt bụi nhỏ, lành lạnh như trăng, nàng như Ngọc Quan Âm ngồi xếp bằng, đang đắm chìm ở trong tu luyện.



“Đây là truyền thừa gì?”



Trần Hạo ở lúc nhìn thấy Hách Liên Vũ Tử, đôi mắt lóng lánh ra một sự kinh ngạc.



Chỉ thấy Hách Liên Vũ Tử ngồi khoanh chân, đỉnh đầu loáng thoáng lóng lánh một bóng dáng hư ảo, bóng dáng này cùng Hách Liên Vũ Tử cực kỳ tương tự, nhưng tản mát ra khí tức huyền ảo, so với bản thân Hách Liên Vũ Tử càng thêm cường đại. Hơn nữa là một loại khí tức Trần Hạo cũng hoàn toàn không thể lý giải...



“Luân hồi chi lực!”



Ngay tại giờ phút này, xưa nay không dễ dàng nói chuyện, tồn tại thần bí bỗng nhiên mang theo một tia kinh ngạc nói. Chuyện có thể làm tồn tại thần bí kinh ngạc, ít nhất Trần Hạo còn chưa từng thấy.



“Luân hồi chi lực? Ðó là loại khả năng thứ tư ngươi nói?” Trần Hạo kinh ngạc nói.



Trước đây ở lúc biết được Hách Liên Vũ Tử là Nguyên Anh hậu kỳ, tồn tại thần bí đã cho Trần Hạo bốn loại phỏng đoán, có thể nhất là đã thức tỉnh luân hồi chi lực. Mà bây giờ đã thành sự thật.



“Không sai. Tiểu nha đầu này nếu có thể đem luân hồi chi lực hoàn toàn nắm giữ sẽ là một tồn tại cực kỳ khủng bố! Ngươi nếu là quyết định muốn nàng làm nữ nhân của người, lúc nàng tới Nguyên Thần cảnh, đem Đại Luân Hồi Thuật trong ba ngàn đại đạo truyền cho nàng, có được luân hồi chi lực, nàng tu luyện lên sẽ làm ít hưởng nhiều... Chẳng qua, nàng đã vì tăng lên cảnh giới, tấn thăng quá nhanh... Nếu không, đóng vững đánh chắc tấn thăng đến Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực của nàng tuyệt đối không thể yếu như vậy...”



...



Trần Hạo chưa kinh động Hách Liên Vũ Tử, trước sau dung nhập ở trong thiên địa vạn vật, lặng lẽ cảm ngộ luân hồi chi lực trên người Hách Liên Vũ Tử, chỉ là trong đó ẩn chứa huyền ảo mà giờ phút này Trần Hạo ngay cả một chút cũng không bắt được.



Thẳng đến sau nửa canh giờ, Hách Liên Vũ Tử mới thở phào một hơi dài, mở đôi mắt tuyệt đẹp lành lạnh.



“Còn có ba ngày thời gian sẽ quyết chiến với cô ta... Thật không nghĩ tới sẽ phát triển đến loại tình huống này, Phượng Hoàng truyền thừa sao? Thực coi bản thân là cái gì rồi... Hừ!” Hách Liên Vũ Tử lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn kìm lòng không được bĩu lên.



Loại vẻ mặt này dù là Trần Hạo cũng chưa bao giờ thấy, thực tế cũng chỉ có lúc một mình, Hách Liên Vũ Tử mới lộ ra loại vẻ yêu kiều này.



“Thứ tự đến trước và sau cũng nên là ta trước! Bọn họ mấy người đó thật đáng ghét... Nhưng nếu ta thực đem nàng bức đi, Trần Hạo sau khi trở về... Có thể trách ta hay không? Quên đi, cùng lắm thì chiến thành ngang tay với cô ta là được, dù sao cô ta cũng không yếu, ta vì đuổi kịp bước chân của Trần Hạo, chung quy là tăng lên quá nhanh chút... Gia hỏa đáng ghét, mới gặp được, hắn liền đi lịch luyện, một chút cũng không để ý ta...”



Trần Hạo có chút há hốc miệng, ban đầu định hiện thân, nhưng sau khi nghe được Hách Liên Vũ Tử lẩm bẩm, Trần Hạo không còn dám xuất hiện lúc này, nhưng trong lòng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra. Lúc này mới đúng...