Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 297: Sinh Tử Một Đường, Nguyên Anh Bảy Sắc




Lúc tới phạm vi dao động tám trăm dặm, Vũ Văn Thái Nhiên cùng sáu vị thái thượng trưởng lão bọn nhân vật trâu bò, từng người mở to hai mắt nhìn, lúc này đã có thể so với thiên phạt của Hóa Thân cảnh, hơn nữa là thiên phạt của siêu cấp thiên tài!



Nhưng làm bọn họ hít ngược khí lạnh là thiên phạt ngưng tụ tựa như vẫn chưa có xu thế dừng lại, lan tràn, vẫn đang lan tràn...



Lúc tới chín trăm dặm rốt cuộc ngừng lại!



Mọi người đang hít ngược khí lạnh, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo lại mang theo lo lắng nồng đậm. Mặc dù là thái thượng trưởng lão, giờ phút này lông mày trắng cũng nhíu chặt...



Rõ ràng là thiên phạt cường đại này xa xa vượt qua bọn họ đoán trước.



“Bạch thái thượng trưởng lão... Trần Hạo có thể chống đỡ được không?” Vũ Văn Thái Nhiên nhìn về phía thái thượng trưởng lão đứng đầu, lo lắng hỏi, hối hận tột đỉnh. Ban đầu bọn họ căn bản không lo lắng thiên phạt của Trần Hạo, dù sao thực lực Trần Hạo bày ra, thiên phạt mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì được hắn. Không cần bất cứ phòng hộ gì, hoàn toàn bằng vào bản thân hắn thừa nhận thiên phạt mà nói, được lợi cũng sẽ càng nhiều. Nhưng bây giờ...



“Lão phu cũng không cách nào khẳng định... Thiên phạt của hắn thế mà vượt qua nửa bước Hóa Thân cảnh, mặc dù là lão phu cũng chưa từng nghe nói... Là chúng ta khinh thường rồi, sớm biết như thế, nên chuẩn bị cho hắn một bộ cực phẩm bảo giáp mới đúng, ài... Bây giờ chỉ có thể xem chính hắn!” Thái thượng trưởng lão nhíu mày nói, vẻ mặt vừa rồi còn hưng phấn chờ mong, bây giờ biến thành lo lắng nồng đậm. Một tuyệt đỉnh thiên tài như thế, thật phải ngã xuống ở dưới thiên phạt, thì thật sự quá đáng tiếc.



Thiên phạt một khi dẫn động liền không có bất luận kẻ nào có thể hỗ trợ, hơn nữa cũng không cách nào cắt ngang. Giờ phút này nếu mạnh mẽ cắt ngang, hậu quả càng thêm nghiêm trọng, bọn họ duy nhất có thể làm là mặc cho số phận.



Có thể thành công vượt qua thiên phạt, chỉ có xem bản thân Trần Hạo.



...



Theo thiên địa năng lượng trong vòng phạm vi ngàn dặm điên cuồng hội tụ, mây đen cuồn cuộn che cả bầu trời, như thiên cẩu nuốt mặt trời, làm cho cả Trích Tinh môn đều lâm vào trong bóng tối.



Uy áp khủng bố của thiên phạt sớm đem đệ tử tu vi yếu kém bức lui đến cách đỉnh thác nước ngoài mấy chục dặm, nhưng dù vậy, vẫn có không ít người đang lui về phía sau.



Chỉ có Trần Hạo đứng sừng sững ở đỉnh núi, quanh thân lóng lánh hào quang chân nguyên rực rỡ, tụ tập ánh mắt mọi người.



Giờ phút này, Trần Hạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm kiếp vân trong hư không, khuôn mặt tuấn dật phi phàm góc cạnh rõ ràng, tràn ngập một sự kiên định, đôi mắt màu đen như vì sao rực rỡ, giống như kiếm quang sắc bén, quần áo phần phật, mái tóc dài bay lên!



Tự nhiên tản ra cuồng ngạo bễ nghễ thiên hạ!



“Rất mạnh sao? Mặc kệ ngươi mạnh bao nhiêu, Trần Hạo ta đều tiếp!”



Cảm ứng khí tức kiếp vân khủng bố đến cực điểm, trong lòng Trần Hạo kiên định vô cùng nói.



Lúc Trần Hạo dẫn động thiên phạt, tham bảo kiếm linh, Y Đằng Thái hai người đã ẩn nấp đến sâu trong linh hồn Trần Hạo, hơn nữa bị tồn tại thần bí bày ra cường hãn trực tiếp phong ấn. Bởi vì thiên phạt là đại biểu cho thiên uy khảo nghiệm, thừa nhận thiên phạt rửa tội. Đó là rèn luyện, tinh lọc linh hồn cùng thân thể. Cho nên Y Đằng Thái, tham bảo kiếm linh thậm chí tồn tại thần bí ký sinh ở trong linh hồn Trần Hạo, đối với thiên phạt, đều thuộc về tạp chất của linh hồn Trần Hạo. Ngũ phương thần thú dung nhập trong Ngũ Hành Kiếm lại không sao.



Xẹt xẹt xẹt...



“Trong kiếp vân khủng bố, hồ quang trở nên càng lúc càng cuồng bạo, hiển nhiên thiên phạt đã đến thời khắc buông xuống.



Nhưng...



“Tiểu tử này đang làm cái gì? Sao còn chưa tế ra bảo kiếm?”



“Chẳng lẽ hắn còn muốn ngạnh kháng? Cái này không phải muốn chết sao...”





Đám người Vũ Văn Thái Nhiên, thái thượng trưởng lão vốn lo lắng Trần Hạo có thể vượt qua thiên phạt khủng bố như thế hay không, nhưng càng làm bọn họ không ngờ tới là mắt thấy thiên phạt sắp đánh xuống, thân hình Trần Hạo đứng thẳng như kiếm, không nhúc nhích. Bộ dáng này rõ ràng là muốn ngạnh kháng thiên phạt.



Vốn làm nam nhân ngạnh kháng thiên phạt cũng không kỳ quái. Dù sao, thân thể nam nhân là hoàn toàn rèn luyện, không giống nữ nhân. Một số bộ vị nào đó là không thể rèn luyện. Nhưng người dám làm như vậy cũng không nhiều. Dù sao thật sự mạnh, thiên phạt càng mạnh hơn, không ai dám lấy tính mạng của mình đùa giỡn. Cũng không có ai có thể xác định mình có trăm phần trăm nắm chắc. Cho nên dưới tình huống bình thường, đều là ở thời khắc thiên phạt buông xuống, phát ra công kích cùng phòng hộ mạnh nhất của mình, làm yếu bớt thương tổn của thiên phạt đối với bản thân.



Khí tức của Trần Hạo tuy tăng lên tới cực hạn, nhưng giờ phút này vẻ mặt lại hiển nhiên không có tính toán phát ra công kích.



Vốn khủng bố như thế, Trần Hạo còn muốn ngạnh kháng, cái này không thể không làm bọn họ kinh hãi.



Chỉ là kinh hãi nữa cũng không có tác dụng...



Răng rắc!



Bầu trời chợt bị xé rách, kiếp vân đen xì như mực lóng lánh từng đạo hồ quang, ở một khắc này rốt cuộc nở rộ ra một con rắn điện sét khủng bố, to chừng mấy trượng, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, đánh về phía Trần Hạo.




Cũng ngay tại giờ khắc này, Trần Hạo ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, lòng hai bàn tay hướng lên trên, chợt nghênh đón cột sáng sấm sét, không có một tia năng lượng tản mát ra, chỉ là toàn bộ tâm thần, toàn bộ chân nguyên, toàn bộ tinh khí thần, toàn bộ pháp tắc ảo diệu, hoàn toàn triệt để ở trong bản thân Trần Hạo bùng nổ, mỗi một cái tế bào của thân thể đều thúc giục đến cực hạn, máu thiêu đốt!



Oành đùng đùng!



Hào quang của cột sáng sấm sét to đùng chiếu sáng toàn bộ không gian, ở nháy mắt đụng chạm đến thân thể Trần Hạo, bộc phát ra tiếng vang lớn kinh thiên động địa. Toàn bộ đệ tử từng thấy người khác dẫn động thiên phạt, kìm lòng không được kêu sợ hãi ra tiếng, Đông Phương Đình càng là tràn ngập kinh sợ, sắc mặt trắng bệch nhắm hai mắt lại, không dám xem nữa.



Mặc dù là bọn người tông chủ cùng thái thượng trưởng lão cũng há to miệng, ngừng thở...



Không ai không khẩn trương.



Sinh tử cũng chỉ là chuyện của nháy mắt, dù là kết quả như thế nào, bọn họ đều phải đối mặt.



“A...”



“Thừa nhận được rồi! Trần Hạo thế mà thừa nhận được rồi!”



Ở trong ý nghĩ của rất nhiều đệ tử có kinh nghiệm, Trần Hạo rất có thể ở nháy mắt ngạnh kháng thiên phạt liền sẽ hóa thành tro bụi.



Nhưng...



Bọn họ thấy được thác nước nghìn trượng bỗng nhiên cuốn ngược lên, hư không biến mất!



Thấy được Trần Hạo hai tay nâng trời, như muốn đem trời nâng lên, ở trong cột sáng sấm sét rực rỡ kia, ngạo nghễ mà đứng!



Giờ khắc này, vô luận là ai cũng thả lỏng một hơi, nhưng chợt liền lần nữa khẩn trương hẳn lên. Bởi vì nháy mắt thừa nhận được thiên phạt chạm đến thân thể, cũng không ý nghĩa thành công vượt qua thiên phạt, bởi vì thiên phạt còn đang tiếp tục, khảo nghiệm thật sự còn ở phía sau. Nguyên nhân sở dĩ thở ra một hơi là vì giờ phút này Trần Hạo nếu có thể thừa nhận được liền có thể tỉnh táo thử cực hạn của mình, khiêu chiến cực hạn của mình, thời điểm không chịu được, hắn tự nhiên sẽ vung kiếm chém thiên phạt, nếu có thể phá hủy thiên phạt đó là thành công, nếu không thể phá hủy, vẫn là thất bại...



Trong cột sáng thiên phạt, linh hồn, thân thể Trần Hạo đều đang thừa nhận đau khổ khó có thể tưởng tượng, nhưng Trần Hạo lại cắn chặt răng kiên trì, lòng như bàn thạch, không nhúc nhích chút nào.



Đau khổ không tính cái gì. Thống khổ lớn nữa hắn cũng có thể thừa nhận, chỉ cần có thể tăng thực lực, mỗi ngày thừa nhận hắn đều nguyện ý.




Thân thể có được bất tử huyết mạch, hắn chỉ cần không đem bản thân đánh thành cặn, vô luận bị thương nặng bao nhiêu, hắn cũng dám thử!



Linh hồn, có được linh hồn hai kiếp dung hợp, hắn ở lúc người khác chưa từng thử bất cứ thống khổ linh hồn nào, hắn đã trải qua thống khổ của linh hồn nghiền áp hầu như hóa thành bột phấn! Linh hồn dung hợp biến dị mạnh bao nhiêu hắn cũng không rõ. Ít nhất ở một khắc này, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được, còn chưa đến cực hạn của hắn...



Về phần uy áp cường đại của thiên phạt, đối với Trần Hạo ngược lại là ảnh hưởng nhỏ nhất. Đây là được lợi bởi cung điện của thiên không chi thành.



Chỉ là làm Trần Hạo không ngờ tới, sau khi ở trong lôi phạt khủng bố chỉ kiên trì mấy giây, tâm cảnh vững như bàn thạch bỗng nhiên sinh ra dao động thật lớn, cùng lúc đó từng hình ảnh xuất hiện ở trong đầu Trần Hạo...



Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Đạm Đài Liên, Trần Tuyết...



Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, căn bản không kịp phản ứng, Trần Hạo liền lâm vào trong mê mang cùng ảo cảnh.



“Phốc...”



“A...”



Lúc một vòi máu tươi từ trong miệng Trần Hạo phun ra, vô số người kìm lòng không được kinh hô ra tiếng.



Chợt mắt, mũi, lỗ tai Trần Hạo... Thậm chí từng lỗ chân lông, ở nháy mắt tâm thần Trần Hạo bị lạc, liền tê tê tràn ra máu tươi.



Tâm ma!



Không hề nghi ngờ, Trần Hạo cho rằng vấn đề cảm tình bị mình hoàn toàn áp chế sâu trong lòng, ở trong thiên phạt huyền ảo bị lật ra, liền làm cho hắn lâm vào trong ảo cảnh. Loại tình huống này, nếu là Trần Hạo không phải chọn dùng ngạnh kháng, mà chọn dùng phòng hộ công kích phá tan thiên phạt, hoàn toàn là có thể tránh được. Nhưng thừa nhận như thế lại cần tâm cảnh rất viên mãn, tâm cảnh không có tỳ vết nào. Không có tư duy khống chế, thân thể linh hồn nháy mắt thất thủ, đổi là người bình thường sợ là liền bị hủy diệt, may mà thân thể cùng linh hồn Trần Hạo đều vượt xa người thường. Mặc dù không còn ý thức khống chế, cũng chỉ thất khiếu chảy máu. Thân thể hắn vẫn thẳng tắp như kiếm!



Hơn nữa, dưới thiên phạt khủng bố, chân nguyên, thuộc tính ảo diệu trong cơ thể Trần Hạo, sau khi không có ý thức khống chế, đều đình trệ lại, nhưng kiếm ý ẩn chứa quanh thân lại ở một khắc này ngược lại biến thành càng hung hiểm hơn, hơn nữa quỷ dị theo tâm cảnh Trần Hạo trong ảo cảnh biến hóa mà thay đổi, không ngừng đánh sâu vào vách ngăn cảnh giới kiếm đạo của Trần Hạo, ngắn ngủn mấy giây sau liền mơ hồ có dấu hiệu đột phá!



Chẳng qua ở dưới khí tức khủng bố của thiên phạt bao phủ, dù là đám người thái thượng trưởng lão cũng không cách nào cảm ứng được bất cứ khí tức gì của Trần Hạo, duy nhất nhìn thấy chính là thất khiếu Trần Hạo đổ máu...




Nhưng thân hình Trần Hạo vẫn thẳng tắp như cũ, lại làm mọi người kinh ngạc. Loại tình huống quỷ dị này đã hoàn toàn vượt qua phạm trù hiểu biết của bọn họ.



...



Sau khi giằng co năm phút đồng hồ, cột sáng thiên phạt chợt biến mất.



Soạt...



Trong nháy mắt này, thác nước như là hư không biến mất đọng lại nghìn trượng cùng ánh mặt trời rực rỡ, rót nghiêng xuống.



“Thành công rồi!”



“Thành công rồi! Thế mà thành công rồi! Ha ha ha ha...”



Tê!




Đám người Vũ Văn Thái Nhiên cùng thái thượng trưởng lão nhất thời nhanh chóng bay về phía Trần Hạo.



Mà giờ khắc này, theo thiên phạt biến mất, ảo cảnh của Trần Hạo cũng biến mất không thấy, khôi phục tỉnh táo. Làm hắn có chút nghĩ mà sợ, giờ phút này, vô luận là thân thể hay linh hồn, tâm thần, đều bị thương nặng, cực độ suy yếu đến cực hạn, tuyệt đối là sinh tử một đường Trần Hạo chưa bao giờ trải qua.



Chẳng qua hắn lúc này vẫn ngạo nghễ mà đứng, thẳng tắp như kiếm.



Hơn nữa, một cỗ khí tức mơ hồ chậm rãi từ trên người hắn dựng lên, như từng dòng nước ấm tự ở quanh thân mỗi một cái tế bào diễn sinh, thương thế quanh thận đang nhanh chóng khôi phục, kim đan trong đan điền đã biến mất không thấy, thay thế vào đó là một cái nguyên anh tản ra sắc thái mộng ảo, nguyên anh nho nhỏ, nguyên anh người trần truồng. Tuy nhỏ nhưng nguyên anh bản thu nhỏ của Trần Hạo này linh kiện đầy đủ, công năng đầy đủ, hơn nữa so với Trần Hạo càng đẹp hơn, bởi vì nó là huyễn lệ bảy màu!



Nguyên Anh cảnh!



Nguyên anh bảy màu trong truyền thuyết!



Trần Hạo rõ ràng cảm giác được thân thể mình đang phát sinh biến hóa kinh người, linh hồn vốn cường đại, tuy ở trạng thái cực độ suy yếu, nhưng Trần Hạo cảm giác ở dưới đám khí mờ mịt này bao phủ, lại hướng về phương xa nhanh chóng lan tràn, năm trăm dặm, tám trăm dặm, một ngàn dặm, một ngàn năm trăm dặm...



“Ha ha ha ha... Tiểu gia hỏa, chúc mừng!”



“Trần Hạo, tốt!”



“Chúc mừng chúc mừng!”



Đám người tông chủ cùng thái thượng trưởng lão, nội môn trưởng lão dẫn đầu tới, từng người tràn ngập kinh hỉ, đối với Trần Hạo tán thưởng chúc mừng. Chợt ngoại môn trưởng lão cùng với một số đệ tử tu vi tướng đối cao cũng đều bay tới, Đông Phương Đình cũng ở trong đó.



“Tiểu gia hỏa, không cần nuốt bất cứ linh dược nào, thương thế của thiên phạt rất nhanh sẽ tự khôi phục, bước vào Nguyên Anh cảnh, thân thể, linh hồn, tâm thần ngươi, đều có tăng lên rất lớn, ha ha ha... Lát nữa, lão phu đưa ngươi vào động thiên của ta, hảo hảo thể ngộ củng cố cảnh giới đi...”



“Ða tạ thái thượng trưởng lão!” Trần Hạo nói.



“Tới Trích Tinh phong trước nói sau! Đi!” Vũ Văn Thái Nhiên phất tay phát ra một đạo năng lượng bao vây Trần Hạo, lăng không bay lên.



Kẽo kẹt kẽo kẹt...



Ngay tại giờ phút này, đỉnh thác nước bỗng nhiên phát ra tiếng vang kỳ dị làm mọi người đều quay đầu.



“Dài rồi...”



“Thật nhanh!”



Lúc thiên ngoại phi bộc bỗng nhiên lấy tốc độ kinh người tăng trưởng lên, toàn bộ ngọn núi đều chấn động, tản mát ra từng đạo khí tức huyền ảo kỳ dị. Loại cảm giác này giống như người tu luyện tăng lên cảnh giới.



Mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm đỉnh thác nước nhanh chóng tăng trưởng, không những thân núi đang tăng cao, cũng đang to lên, mà thân núi trưởng thành liền làm cho độ cao cùng độ rộng của thác nước cũng đang rất nhanh tăng trưởng. Trong ngắn ngủn vài phút đồng hồ, toàn bộ ngọn núi liền từ một ngàn trượng tăng trưởng đến hơn một ngàn ba trăm trượng, thẳng đến lúc này mới thong thả lại, dần dần ngừng lại.



Đám người Vũ Văn Thái Nhiên ở cùng lúc kinh ngạc, trong lòng cũng rất kỳ quái. Thiên phạt của Trần Hạo tuy cường đại không thể tưởng tượng, hoàn toàn vượt qua bọn họ tưởng tượng, nhưng đó cũng là thiên phạt cho nửa bước Nguyên Anh. Nhất là vài tên thái thượng trưởng lão, bọn họ lúc trước từ cảnh giới Nguyên Thần đột phá đến Tạo Vật cảnh dẫn động thiên phạt xa xa mạnh hơn Trần Hạo, nhưng cũng chưa thể khiến thiên ngoại phi bộc tăng trưởng...