Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 460: Linh Hồn Tiến Hóa




“Cái gì?” Hai vị tiên tôn đồng thời khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Các nàng đoán được Trần Hạo có thể là linh hồn bị thương nặng, tất nhiên là sử dụng bí pháp thiêu đốt tuổi thọ mới như vậy, nhưng lại không ngờ thiêu đốt tám trăm năm!



Tám trăm năm tuổi thọ thì đáng quý biết mấy.



Người tu luyện Tạo Vật cảnh là ngàn năm tuổi thọ, thiêu đốt tám trăm năm tuổi thọ, hầu như đem linh hồn của mình phá hủy hơn bốn phần năm, bị thương nặng như thế, không thể khôi phục như lúc ban đầu.



“Hắn nói... Không có ảnh hưởng quá lớn, mẹ, Vân Vi tiên tôn, con tin Trần Hạo hắn sẽ không chịu nhiều ảnh hưởng, các ngài cũng không thể bỏ mặc hắn...”



“Sư phụ, Trần Hạo sẽ tuyệt đối không sao, dù linh hồn bị thương, hắn cũng sẽ mạnh hơn chúng ta!”



“Sư phụ...”



“Câm miệng!” Vẻ mặt của hai đại tiên tôn đều trở nên cực kì khó coi, ánh mắt sắc bén quát bảo sáu cô gái, Hàn Mai tiên tôn tức giận đến môi có chút run run, nhìn chằm chằm đám người Trần Tuyết, nói: “Các ngươi... Vì sao không ngăn cản hắn?”



“Mẹ... Bọn con cũng về sau mới biết được...”



“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Chỉ bởi vì tiên đạo Đông đại lục, chỉ bởi vì chút việc nhỏ đó, hận lại liều mạng... Tám trăm năm tuổi thọ... Đó chính là tám trăm năm tuổi thọ...”



“Ài... Ðến bây giờ, nói cái gì cũng muộn rồi, Hàn Mai tiên tôn, tiểu tử này chung quy quá trẻ, chúng ta nếu ở tuổi này của hắn, sợ cũng sẽ lựa chọn cách làm tương tự... Ðáng tiếc, đáng tiếc...” Vân Vi tiên tôn lắc đầu nói, trong ánh mắt tràn ngập thất vọng.





Nhìn thấy vẻ mặt hai đại tiên tôn, trên mặt Trần Tuyết, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Đạm Đài Liên cùng hoa tỷ muội nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, ánh mắt từng người nhìn về phía hai đại tiên tôn cũng thay đổi.



Tuy hai người chưa nói ra vận mệnh cuối cùng của Trần Hạo, nhưng đám người Trần Tuyết đã rõ, tựa như... Chính như Hạ Lăng Phong nói, tu luyện giới là tàn khốc, thời điểm một thiên tài biến thành tài trí bình thường, tất cả có được đều phải mất đi. Cái này là đại đạo vô tình!



“Mẹ...”




“Sư phụ...”



“Không cần phải nói, chúng ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì. Sự tình đã đến một bước này, dù là chúng ta cũng không có cách cứu vãn. Linh hồn bị thương, nhất là nghiêm trọng như thế, dù là hắn thiên tài nữa cũng không cách nào khôi phục. Hắn dù có thể tỉnh lại, đời này sợ cũng không thể bước vào Nhân Tiên cảnh... Cái này cũng ý nghĩa tuổi thọ của hắn chỉ còn hơn trăm năm...”



“Không có khả năng! Mẹ, người không thể dùng người thường đến phán đoán Trần Hạo! Hắn tuyệt đối không đơn giản như mẹ tưởng tượng!”



“Chỉ cần là người, cho dù thiên tài nữa đều không thoát được thiên đạo pháp tắc chế ước, mẹ biết cảm tình của các ngươi đối với hắn... Nhưng sự thật chính là như thế. Yên tâm, dù là ta hay Vân Vi tiên tôn, chúng ta sẽ không vứt bỏ hắn, chúng ta bây giờ có thể rõ ràng nói cho các ngươi, chỉ cần các ngươi có thể hưởng thụ được đãi ngộ, chúng ta liền có thể cho hắn tương tự, dù sao... Hắn bắt đầu tu luyện đến bây giờ, nghiêm khắc mà nói, chúng ta cho tới bây giờ vốn chưa từng giúp hắn cái gì, càng không cung cấp hắn cái gì... Mẹ lo lắng duy nhất là bản thân hắn không tiếp thụ được sự thật mà thôi... Các ngươi phải thật cố gắng, mẹ hứa hẹn đãi ngộ cao nhất của hạch tâm đệ tử Hàn Mai điện vĩnh viễn cho hắn, chỉ cần hắn cần, liền đối đãi giống như các ngươi!”



“Không! Con tin tưởng hắn! Mẹ, mẹ có biết những trang bị linh bảo này tới như thế nào không? Mẹ có biết vô số tài liệu luyện khí trân quý trên người hắn tới như thế nào không? Các người không biết! Các người ai cũng không biết! Hắn tuyệt đối không phải các người có thể tưởng tượng, tuyệt đối không phải!” Khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp của Trần Tuyết trở nên lạnh lùng hẳn lên, tuy mẫu thân cũng chưa giống như Hạ Lăng Phong nói, nhưng lời nói ra đều lộ ra từ bỏ Trần Hạo, mặc dù là hứa hẹn đãi ngộ cũng bởi vì các nàng. Điều này làm tâm tình Trần Tuyết trở nên cực kỳ khổ sở, nàng hiểu biết Trần Hạo, đối với tính cách Trần Hạo rõ ràng nhất, nàng có thể tưởng tượng ra, chờ sau khi Trần Hạo tỉnh lại, nếu đối mặt loại tình huống này, sẽ có quyết định như thế nào.



Dựa vào nữ nhân của mình đạt được thương hại.




Đó không còn là Trần Hạo.



“Trên người hắn có bí mật, chúng ta biết... Tiểu Tuyết, mẹ biết cảm tình của con đối với hắn, cũng biết hắn từng thiên phú yêu nghiệt, nhưng...” Hàn Mai tiên tôn nói đến chỗ này, sau khi dừng một chút, nói: “Ðược rồi, việc này tạm thời dừng lại, còn hai ngày sẽ phải xuất phát, các ngươi bây giờ nên làm nhất là điều chỉnh tâm tính của mình, nghênh đón thi đấu tuyển chọn Tinh Anh học viện, cái này đối với các ngươi là cơ hội khó được!”



“Không sai. Trần Hạo đến tột cùng khi nào tỉnh lại, tỉnh lại sẽ là tình trạng như thế nào, chúng ta không thể đoán trước, chỉ có thể chờ đợi...” Vân Vi tiên tôn nói.



“Hắn có thể tỉnh lại, ta liền đi dự thi, hắn nếu không thể tỉnh lại, ta sẽ không đi!” Trần Tuyết lắc lắc đầu nói.



“Ta cũng vậy...”



“Ta cũng vậy!”




Năm người bọn Hách Liên Vũ Tử đều nói, vẻ mặt kiên định không dao đông.



“Càn quấy! Chẳng lẽ bởi vì một mình hắn, các ngươi bỏ quyền toàn bộ? Nếu không phải tình huống năm nay đặc thù thì thôi, nhiều nhất đợi một năm nữa, nhưng bỏ qua năm nay thì phải chờ sáu mươi năm!” Xưa nay không tức giận thế nào, Vân Vi tiên tôn sau khi nhìn thấy đám người Hách Liên Vũ Tử như thế, nhịn không được tức giận khiển trách.



“Các ngươi không phải tin tưởng Trần Hạo sao? Nếu hắn khôi phục, các ngươi cho rằng có thể cùng hắn chung một chỗ bao lâu? Các ngươi chờ hắn lại có ý nghĩa gì? Nếu hắn không thể khôi phục thì thôi, nếu khôi phục thì sao? Thiên phú của các ngươi có thể so với hắn? Nếu bây giờ các ngươi không cố gắng, bỏ qua lần cơ hội này, một khi hắn thực khôi phục, chênh lệch các ngươi với hắn sẽ lớn hơn nữa, sẽ có một ngày hắn sẽ đem bọn ngươi xa xa bỏ lại phía sau!” Hàn Mai tiên tôn lạnh giọng nói: “Dù là vì hắn hay vì bản thân các ngươi, đều nghĩ thật kĩ cho ta! Ðêm nay trả lời cho ta, nếu các ngươi kiên trì, ta và Vân Vi tiên tôn tuyệt đối không ngăn trở các ngươi! Hừ! Vân Vi, chúng ta đi!”




Tê tê!



Hai đại tiên tôn nói xong, liền rời khỏi cung điện, để lại sáu cô gái sợ run.



...



Oành!



“A? Lão Thần...”



Sâu bên trong đầu Trần Hạo, một bóng người hùng vĩ ở lúc tiếp cận đến một cái điểm đen, chợt lóng lánh ra kim quang rực rỡ, hầu như trong nháy mắt, bóng người hùng vĩ đó liền bị đánh tan. Cách đó không xa, một bóng người khác hoảng sợ kêu ra tiếng.



Tê tê tê...



Từng đạo dao động huyền ảo phiêu đãng ở trong thế giới trong đầu Trần Hạo, ước chừng qua nửa canh giờ, bóng người hùng vĩ ngưng tụ lần nữa, trên mặt tràn ngập khiếp sợ. Cái bóng người hùng vĩ này chính là lão Thần.