Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 523: Nhận Thua, Phóng Thủy?




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group



Khí tức hùng hồn đáng sợ, chiến ý ngút trời từ trên thân hai người dâng lên bao phủ toàn bộ lôi đài.



Đừng nói tu luyện giả bước vào lôi đài quan chiến, dù là tu luyện giả ở ngoài cách một tầng cấm chế vẫn cảm nhận được uy áp như sơn như hải.



Mạnh!



Nhất là khí tức của Long Dực càng mạnh đến mức độ khiến người ta giật mình.



Còn Trần Hạo đồng dạng cũng khiến người ta kinh ngạc, bởi vì khí tức của hắn so với những trận đấu trước mạnh hơn rất nhiều. Dù vẫn không thể so với Long Dực, nhưng mang đến cho người ta cảm giác tên này giống như một cuồng nhân chiến đấu bẩm sinh gặp mạnh tất mạnh.



Bành!



Bành!



Khi khí tức hai người lên đến cực hạn, hai tiếng nổ lớn bạo phát. Trong nháy mắt, cự ly cách ngàn trượng một lướt mà qua chính diện giao phong.



Không có quá nhiều màu mè, như đã định trước phương thức chiến đấu.



Đơn giản, trực tiếp, thoải mái!



Ðinh đinh đinh!



Bành bành bành!



Kiếm, quyền, chưởng, hung hăng va chạm nhau với tốc độ không gì sánh kịp, khoảnh khắc này ngoài cao thủ chân chính, không ai có thể nhìn rõ thân ảnh hai người.



Chỉ mới bắt đầu đã khiến mọi người không thể không thừa nhận đây là đối quyết đỉnh phong của Nhân Tiên cảnh sơ kì trong sân thi đấu. Chí ít những trận chiến đấu của Nhân Tiên cảnh sơ kì họ đã từng xem đều không thể sánh được.



“Trần Hạo mạnh vậy sao?”



“Mình thua không oán!” Nhiếp Thiếu Phong đã vào trong lôi đài, ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm Long Dực và Trần Hạo, trong lòng thầm nghĩ. Vốn dĩ hắn tưởng thắng lợi của Long Dực sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ Trần Hạo sức mạnh chênh lệch rất lớn so với Dực Long, giờ phút này lại đem sức mạnh của mình vận dụng đến cực hạn khiến người đứng xem như hắn cũng phải cảm thấy kinh tâm động phách.



Trần Hạo hoàn toàn bị áp chế, hoàn toàn ở thế hạ phong, nhưng dù công hay thủ đều không để lộ ra dù là khuyết điểm nhỏ nhất, cương nhu chuyển đổi lưu loát trôi chảy vô cùng, mượn lực, hóa lực, chuyển lực, càng là vận dụng đến cực hạn.



Dù là Long Dực cũng không ngờ Trần Hạo có thể đạt tới trình độ như vậy, nghiêm khắc mà nói hắn ở chiến kĩ và bản năng chiến đấu mà hắn vẫn luôn tự hào đã không còn bất cứ ưu thế nào, thậm chí còn ngược lại. Nếu sức mạnh ngang nhau, người chiếm cứ thượng phong có lẽ sẽ không phải là hắn.



Áp lực càng lúc càng nặng khiến Trần Hạo gần như không thở nổi, đây là một loại trói buộc đến từ tâm linh, mỗi lần phòng thủ, nhục thân của hắn đều chịu áp bách khó có thể tưởng tượng, còn mỗi lần công kích lại giống như châu chấu đá xe, trước sức mạnh tuyệt đối của đối phương, căn bản không thể tạo thành thương tổn. Cám giác này khiến hắn không thể thoải mái.



Nhất là theo tiến triển của trận đấu, Long Dực càng chiến càng dũng, bất luận là nhục thân hay sức mạnh chân nguyên bạo phát càng lúc càng mạnh.



“Thật sự là phải thua sao?”



Trần Hạo dù sớm có phán đoán này, hoặc là nói tâm lý dao động, nhưng tính cách cuồng ngạo trong người lại chưa nói bại, cho dù biết rõ hi vọng bằng 0, hắn cũng phải dốc hết toàn lực đi bắt ánh rạng đông gần như không tồn tại.



Chiến!



Liều mạng chiến!



Ðem những gì mà mình học được ngộ được, không chút bảo lưu thi triển ra ngoài, Thiên Biến Huyền Lực Quyết, Bạch Kim Phá Thiên Trảm, đủ loại kiếm đạo ý chí, thiên đạo pháp tắc, đều được Trần Hạo kịp thời phát ra, nhưng dù vậy, trước chiến kĩ cường hãn và sức mạnh tuyệt đối của Long Dực, vẫn không thể thay đổi yếu thế của hắn.



Cảm giác thất vọng này khiến Trần Hạo nghiến chặt răng, chiến hỏa trong người càng bùng bùng bốc cháy!



Đồng dạng, càng chiến càng mạnh!



...



“Mười lăm phút rồi...”



Long Dực một kiếm đẩy lùi Trần Hạo, trong đôi mắt lấp lánh lóe ra một tia chiến ý mãnh liệt.



“Trong Nhân Tiên cảnh chưa từng có ai có thể khiến mình chiến đấu quá năm phút thời gian! May mà hắn học nhiều thứ, nếu không, thực sự tinh thông một phương diện nào thì càng khó giải quyết!”




“Sức mạnh tuyệt đối chênh lệch, hắn muốn đánh bại mình căn bản không thể, nhưng mình muốn thắng hắn cũng rất không dễ, phải xem hắn có thể kiên trì được bao lâu... Không có lựa chọn, mình buộc phải chiến thắng!”



Sau một trận cường kích điên cuồng, Long Dực thân kinh vô số lần chiến đấu liền đưa ra kết luận. Trận đấu này nhất định sẽ rất tốn thời gian.



Sự tồn tại của nhiệm vụ bí mật khiến Long Dực không có lựa chọn nào khác, nếu không, trận đấu rơi vào trạng thái này, tuyên bố hòa là lựa chọn tốt nhất. Nhưng đã tồn tại nhiệm vụ bí mật, nếu chiến thắng, hắn sẽ cảm thấy mặt mũi vô quang, dù sao hắn tự tin nhất chính là chiến kĩ và bản năng chiến đấu trời sinh, nhưng hai điểm này đều không bằng Trần Hạo. Dựa vào ưu thế sức mạnh thì chẳng còn ý nghĩa. Hắn tâm cao ngạo khinh thường loại chiến thắng này. Nhưng nhiệm vụ bí mật điều kiện 10000 trận thắng khiến hắn buộc phải kiên trì đến cùng, phải giành được chiến thắng chung cuộc.



...



Ðinh đinh đinh!



Ầm ầm ầm!



Chiến đấu duy trì khoảng nửa canh giờ, bất luận là Long Dực hay Trần Hạo, tiết tấu đều chậm hơn một chút, sức mạnh, chân nguyên phát ra, cũng không còn cuồng bạo như trước. Chỉ có chiến ý vẫn tăng vọt. Rất rõ ràng, tiêu hao của hai người đều rất lớn. Nhưng đến lúc này, hai người ngược lại thực sự phóng thích một cảm giác thoải mái mà huyền ảo, bắt đầu sinh ra trong đối quyết, đây chính là kì phùng địch thủ tràn trề vui vẻ trong truyền thuyết.



“Ngươi nhường ta?”



Vui vẻ quy vui vẻ, Trần Hạo cuối cùng vẫn không nhịn được. Bởi vì giờ phút này sức mạnh của Long Dực sớm đã được khống chế ở cảnh giới tương đương Trần Hạo. Trần Hạo dù cảm thấy vui vẻ nhưng đây không phải là thứ hắn cần, hắn liền truyền âm.



“Đừng hiểu lầm. Cường công ta không thể hạ được ngươi, bây giờ chỉ bảo lưu sức mạnh, chuẩn bị cửu chiến mà thôi! Rất xin lỗi, trận đấu này ta nhất định phải giành chiến thắng, chỉ có thể làm như vậy!” Long Dực nghe lời bất mãn của Trần Hạo, dù sao cao thủ đối quyết nếu như cố ý muốn nhường, không những không khiến đối phương cảm kích, ngược lại còn khiến đối phương cảm thấy bị sỉ nhục.



“Vậy thì được!”



Trần Hạo cũng không nói nhiều, công kích lập tức trở nên hung hiểm tấn mãnh hơn trước.



...



“Không ngờ, đúng là không nghĩ đến... Tiềm lực của Trần Hạo này thực sự khiến người ta kinh ngạc, trận đấu này nhìn thì có vẻ Long Dực chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nghiêm khắc mà nói, Long Dực đã thua rồi.”



“Đúng là như vậy. Trần Hạo kém hơn về sức mạnh nhục thân và chân nguyên, hắn dù sao cũng chỉ là thiên tài đệ tử đến từ Vô Cực Tinh mà thôi, hơn nữa vừa mới bắt đầu thế giới thứ hai, nếu không, chiến tích tuyệt đối không bắt đầu từ con số 0, hắn có lẽ mới bước ra khỏi Vô Cực Tinh? Đây cũng chính là nói nhục thân, chân nguyên của hắn, rất có khả năng vẫn chưa trải qua cải tạo... Với thiên phú của hắn, ta tin chỉ cần đến Á Dĩnh Tinh, tuyệt đối sẽ được đỉnh tiêm thế lực để mắt, đến lúc đó nhận được Vạn linh thánh thủy tẩy lễ có lẽ không thành vấn đề? Một khi sức mạnh nhục thân và chân nguyên của hắn tăng lên, chỉ e chiến thắng Long Dực cũng không phải không có khả năng...”



“Đúng vậy.”




“Vô Cực Tinh có thể xuất hiện một tuyệt đỉnh thiên tài như vậy, thực sự là quá kịp thời...”



“Kịp thời hay không thì không dễ nói. Phải xem mấy chục năm thời gian này hắn có thể phát triển đến trình độ nào, phái hệ cạnh tranh kịch liệt không đơn giản...”



Hai lão đầu phụ trách lôi đài số 132 quan sát Trần Hạo và Long Dực chiến đấu, âm thầm nghị luận.



Hai người chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ, chúng nhân xem cũng thoải mái tinh thần, hoàn toàn chìm đắm trong đối quyết diệu đến hào đỉnh, kinh tâm động phách của hai người.



Chiến đấu đã được hai canh giờ.



Lúc này, động tác của hai người hoàn toàn chậm lại, sức mạnh, chân nguyên cũng không thể duy trì ở Nhân Tiên cảnh sơ kì được, tu luyện giả đứng xem mới đột nhiên ý thức được hai người đã đại chiến đúng hai canh giờ. Cả đám trong lòng vô cùng hoảng sợ, có thể kéo dài khí tức như vậy thật đúng là không thể tưởng tượng, càng khiến họ khiếp sợ là Trần Hạo dù ở thế hạ phong nhưng hai canh giờ thời gian, từng chiêu từng thức phát ra đều không hề trùng lặp.



Điều này so với Long Dực có sự tương phản rất lớn. Long Dực là đem từng bộ tuyệt học thi triển càng lúc càng viên mãn tự do vô số lần trùng lặp, nhưng mỗi lần đem đến cho người ta một cảm giác mới lạ.



Không nghi ngờ, Long Dực trong chiến đấu, đối với lĩnh ngộ tuyệt học bản thân đã có đột phá.



“Vậy đi. Cứ tiếp tục thế này cũng không có quá nhiều ý nghĩa.” Trần Hạo đột nhiên nói.



“Còn chưa phân ra thắng bại...”



“Ngươi chiếm cứ thượng phong, coi như là ngươi thắng. Tiếp tục thế này, xác suất chiến thắng của ta gần như không có...”



Ba!



Khiến người ta cảm thấy bất ngờ là Trần Hạo lựa chọn nhận thua. Nếu là người quen biết Trần Hạo sẽ cảm thấy bất ngờ, đây không còn là Trần Hạo trong nhận thức của bọn họ.



Nhưng lần này, hắn thực sự đã nhận thua.



Chỉ là lời nói ngoài miệng không có nghĩa hoàn toàn là sự thật. Hắn dù ở thế hạ phong nhưng chưa chắc đã thua, kết quả thực sự, hắn không thể độ lượng, nhưng chí ít còn bốn phần chiến thắng. Sở dĩ không tiếp tục tranh đoạt là vì hắn cảm nhận được chấp niệm cầu thắng của Long Dực, cộng thêm từ chỗ hai lão đầu biết được Long Dực cũng khởi động điều kiện bí mật, còn cả những lời Long Dực nói hắn nhất định phải thắng. Mấy cái này khiến Trần Hạo rõ trận đấu này đối với Long Dực có lẽ là trận đấu vô cùng quan trọng.




Cho nên Trần Hạo không tiếp tục kiên trì nữa mà lựa chọn từ bỏ. Cho dù hắn không thể hiện ra ngoài, nhưng đúng là đã từ bỏ.



Bắt nguồn từ hảo cảm hắn dành cho Long Dực, đó là một loại hảo cảm khó hiểu. Đương nhiên loại hảo cảm này không giống tình cảm Tây Môn Phong dành cho hắn.



Có lẽ là quý trọng lẫn nhau.



Nhưng trong cảm giác của Trần Hạo lại không hoàn toàn như vậy.



Tóm lại, đây là một loại cảm giác rất kì quái, đồng dạng, Long Dực đối với Trần Hạo cũng có cảm giác này, nếu không, trước khi khai chiến, hai người đã biểu hiện giống như huynh đệ thất tán nhiều năm mới gặp đã thân.



“Có cơ hội tái chiến!”



Ba!



Trần Hạo linh hoạt bay khỏi lôi đài, lưu lại Long Dực khẽ nhíu mày.



Tít tít tít...



Cùng lúc đó, khi chiến tích của Long Dực biến thành 10000 trận thắng, trong tai truyền đến thanh âm nhắc nhở lanh lảnh.



Ngay sau đó, trên mặt Long Dực ánh lên vẻ hưng phấn cực độ, hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng!



...



Tít tít tít...



“Chúc mừng ngươi, thẻ tài phú của ngươi thăng cấp thành thẻ bạc trắng, trong thế giới thứ hai, ngươi sở hữu quyền hạn kiểm tra số dư tài khoản, chuyển khoản bất cứ lúc nào, quyền hạn bội chi không hoàn trả 100000 viên tiên nguyên tinh, quyền hạn giảm 2% chi phí ở tất cả trung tâm tài phú...”



“Ách... Còn có thứ hình thức giống như Địa Cầu?” Khoảnh khắc Trần Hạo rời khỏi sân thi đấu, liền nhận được tin tức nhắc nhở. Không nghi ngờ, đây là nguyên nhân khiến số tiền dự trữ trong thẻ tài phú của Trần Hạo tăng vọt, hình thức cũng giống như thẻ ngân hàng ở Địa Cầu, đã thăng cấp. Hơn nữa còn nhận được quyền hạn nhất định.



“Kiểm tra số dư, chi tiết tài khoản” Trong não hải Trần Hạo xuất hiện thêm chuyên gia chuyên tuyến của trung tâm tài phú.



“Khách hàng tôn kính, số dư tiên nguyên tinh trong thẻ tài phú của bạn là...”



“... Nhiều vậy sao? Một vạn trận vừa rồi đúng là kiếm được nhiều quá, bình quân một trăm ba chục viên mỗi trận! Hả? Thu nhập từ tu luyện giả mô phỏng mình?”



Khi Trần Hạo nhìn thấy trong thẻ tài phú còn có mấy ngàn viên đến từ trường tu luyện hắn chưa từng đến qua, có chút kinh ngạc nói.



“Còn là thế giới thứ hai hơn nửa năm trước đã thu được... Thời điểm đó mình vẫn chưa có danh khí gì? Ai lại bỏ từng ấy tiền đi mô phỏng mình? Không lẽ là tên biến thái đó? Ừm, có lẽ là hắn...Ôi...” Trần Hạo sợ hãi rùng mình, ngay lập tức nhận định là Tây Môn Phong. Nhất là nghĩ đến ánh mắt tên đó nhìn mình tuyệt đối là người sẽ làm những chuyện như vậy, mặc dù chỉ có là có thể nhìn mình đôi chút.



Đương nhiên, cũng chỉ có hạng công tử con nhà giàu như Tây Môn Phong mới nỡ bỏ ra nhiều tiền như thế. Chí ít Trần Hạo cho là như vậy.



Chỉ đáng tiếc, Trần Hạo không ngờ là nguồn thu chủ yếu lại đến từ Bách Lý Ngưng Băng. Một là Trần Hạo đánh giá thấp hận ý của Bách Lý Ngưng Băng, hai là Trần Hạo cũng đánh giá thấp tài lực của Bách Lý Ngưng Băng.



“Phù... Từng này tiên nguyên tinh, mình nhất định phải hưởng thụ!” Trần Hạo thở phào một tiếng, đến lúc này, trong não hải xuất hiện tình báo Tây Môn Phong mang đến cho hắn, “Nhưng vẫn phải làm chút chuẩn bị...”



Ngay sau đó, Trần Hạo thông qua quyền hạn kiểm tra chuyển khoản của thẻ bạch ngân, tìm được số tài thẻ tài phú của bọn Trần Tuyết, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U và Đạm Đài Liên, chuyển cho mỗi người 30 vạn viên tiên nguyên tinh. Còn bản thân hắn chỉ giữ lại hơn mười vạn viên.



...



“Sư huynh, ta xong rồi!”



Bên trong Ngân Dực Vô Cực Hào, Trần Hạo đang khoanh chân ngồi, liền đứng dậy đi đến phòng điều khiển.



Nửa năm trong thế giới thứ hai, ở thế giới hiện thực chỉ khoảng mười tám ngày, Nguyên Như Thiên Tôn sau khi nhận được tin tức Trần Hạo, liền rời khỏi sân thi đấu. Toàn tâm thần tập trung vào Ngân Dực Vô Cực Hào, quan sát động tĩnh của không gian hỗn loạn, cứ cách một khoảng thời gian mới vào thế giới thứ hai cùng Vô Cực lão tổ hồi báo, đồng thời cũng xem có tin tức gì mới hay không.



Vô Cực Tinh mặc dù bởi vì thực lực bản thân của Vô Cực lão tổ nên rơi vào hiểm cảnh, nhưng Vô Cực Tinh cao tầng lang bạt trong khu vực quản hạt của Á Dĩnh Tinh vẫn có sức mạnh nhất định. Bao gồm đại đệ tử, nhị đệ tử của Vô Cực lão tổ cũng ở trong đó.



“Thắng bao nhiêu trận rồi? Bại bởi ai?” Nguyên Như thiên tôn không quá kinh ngạc hỏi. Khoảng thời gian này, trong Ngân Dực Vô Cực Hào, hắn cùng Trần Hạo cũng thường xuyên trao đổi, dù sao, thế giới thứ hai cũng chỉ là một sợi ý niệm của Trần Hạo, không có đối thủ thực sự cường đại, Trần Hạo căn bản không cần toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong chiến đấu, chỉ bắt đầu từ hôm qua, bản thể Trần Hạo mới bước vào trạng thái không linh.



“10000 trận, bại bởi Long Dực...”