Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 533: Rời Khỏi, Cải Tạo Cuối Cùng




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group



“Nên là sư huynh cảm ơn đệ mới đúng... Nhưng bây giờ ta phải rời đi rồi... Tình hình còn phức tạp hơn sư phụ dự liệu, mặc dù sư huynh không biết là ai tiết lộ tin tức, nhưng nội bộ chúng ta khẳng định đã xảy ra chuyện... Điểm này không thể nghi ngờ, nếu không, chúng đã không đến nhanh như vậy...” Nguyên Như thiên tôn sắc mặt ảm đảm tràn ngập lo lắng nói.



Dựa theo tin tức Vô Cực lão tổ truyền cho hắn, dù Hắc Thạch Tinh xuất phát sớm nhất cũng không thể đến kịp, dù sao trước khi xác định được vị trí cụ thể của Ngân Dực Hào, bắt buộc phải tìm kiếm trải thảm, dù phi hành khí Bạch Thược tốc độ nhanh hơn nữa thì cũng như vậy.



Nhưng bây giờ, đối phương lại đến sớm mấy ngày. Hơn nữa rõ ràng có thực lực tập kích giết chết họ nhưng lại không làm mà là chờ đợi.



“Sư huynh không phải không giảng nghĩa khí, nếu có thể, sư huynh nguyện để đệ sống sót... Sư phụ người... Đã đập nồi dìm thuyền, chọn điều nguy hiểm nhất, thành công thì năm mươi năm sau Vô Cực Tinh chúng ta không những không mất đi địa vị chủ tinh, còn có thể tiến thêm một bước. Thất bại thì lão nhân gia ngài thần hồn câu diệt... Không còn có thể tỉnh lại được nữa... Lúc sư phụ đưa ra quyết định này, đã đem Vô Cực Tinh và tất cả quyền hạn trong thế giới thứ hai chuyển cho ta... Hơn nữa cũng vì ta lưu lại thiên địa linh vật trùng tạo chân thân, cho nên...” Nguyên Như thiên tôn nhìn Trần Hạo, một mặt áy náy giải thích.



Nên ngừng lại không phải tính cách của hắn, nhất là trong thời khắc sinh tử tồn vong này, nhưng Nguyên Như thiên tôn từ tận đáy lòng yêu quý tiểu sư đệ kinh tài tuyệt diễm này. Nên mới khiến hắn thực sự khó xử.



Trần Hạo mày kiếm nhíu chặt, trầm ngâm một hồi, nói: “Sư huynh, đệ cũng không thể khẳng định Ngân Dực Hào sau khi cải tạo có thể vượt qua nguy cơ lần này không... Cho nên đệ không dám bắt huynh cùng đệ đánh cược! Còn huynh lại gánh trên vai sứ mệnh của sư phụ... Huynh sớm nên đi! Đệ sao có thể trách huynh được? Nếu đổi thành đệ, đệ sẽ không trì hoãn thời gian lâu như vậy...”



“Sư đệ...”



“Sư huynh, tranh thủ bọn Tây Môn gia chưa đến, huynh còn dễ đào tẩu, đệ sẽ giúp huynh thu hút sự chú ý của bọn Bạch Thược! Chỉ cần Ngân Dực Hào còn động, với hiểu biết của chúng đối với chúng ta, nhất định sẽ không ý thức huynh đã rời đi... Còn nữa, đệ không biết có thể giúp huynh trì hoãn bao nhiêu thời gian, cho nên sư huynh đem nhục thân lưu lại, đệ sẽ giúp huynh bảo tồn, nếu đệ có thể thành công, huynh cũng không cần trùng tạo nhục thân nữa...”



“Sư đệ...”



Xuy!



Trần Hạo không chút do dự mở lối ra của phòng điều khiển, ánh mắt bình thản, kiên định nhìn Nguyên Như thiên tôn: “Sư huynh, đệ biết huynh lo lắng cho đệ, nhưng.... Huynh yên tâm, vận khí của đệ trước nay rất tốt, hơn nữa còn có át chủ bài... Đệ ở đây dù huynh chết rồi, đệ cũng chưa chắc chết... Tin đệ! Thời gian gấp rút, mau đi đi!”



Nguyên Như thiên tôn nắm chặt tay Trần Hạo, hít một hơi thật sâu, “Sư đệ, sư huynh xin lỗi đệ! Bảo trọng!”



Xẹt!



Wong!



Tinh khí thần quanh người Nguyên Như thiên tôn toàn bộ ngưng tụ vào trong nguyên thần, khoảnh khắc bước ra khỏi Ngân Dực Hào, Trần Hạo liền thúc động Ngân Dực Hào, cùng với âm thanh chấn động khủng khiếp, Ngân Dực Hào không nhanh không chậm bay lên, sau đó “Xẹt” một tiếng liền bay ngược về hướng Vô Cực Tinh, tốc độ chỉ duy trì ở dạng vốn có của Ngân Dực Hào chứ không nâng lên tốc độ sau khi cải tạo.



Nguyên thần của Nguyên Như thiên tôn che giấu toàn bộ khí tức của mình, chăm chú nhìn theo Ngân Dực Hào nhanh chóng rời đi, tâm tình kích động. Chuyến đi này hắn không biết tiểu sư đệ có thể sống sót hay không, nhưng lại biết tiểu sư đệ làm như vậy là thành toàn hắn.





Vốn dĩ dù từ bỏ nhục thân, nguyên thần của hắn có thể đem tốc độ phi hành nâng lên một trăm lần, nhưng cùng lắm cũng chỉ tiếp cận tốc độ của phi hành khí đối phương, có thể an toàn bỏ trốn hay không, còn xem vận khí. Nhưng bây giờ có Trần Hạo khởi động Ngân Dực Hào thu hút sự chú ý của đối phương, lại vì hắn mà tranh thủ rất nhiều thời gian, hắn đủ để chạy trốn.



“Hả? Bọn chúng động rồi?”



Cách đó trăm vạn dặm, Hắc Ưng hiệu đang nhàn nhã chờ đợi, thanh âm báo động đột nhiên truyền đến khiến lão đầu nhìn lên màn hình.



“Ha ha... Đây không phải trò cười sao? Quay ngược trở lại, ngay từ đầu đã vô dụng, lúc này càng là giãy chết. Trí tuệ của Nguyên Như thiên tôn này đúng thật khiến người ta bội phục... Ha ha ha...”



“Ha ha, khả năng là ý thức được nguy cơ, Nguyên Như thiên tôn chưa chắc đang giãy chết, hắn làm như vậy có lẽ đã nghĩ thông rồi, không muốn để cho những người trên Ngân Dực Hào chết cùng hắn, chúng ta đã chặn đường lui của hắn... Được rồi, chúng ta cũng lùi về phía sau thôi, duy trì tốt cự ly là được.... Ừm, để ta thông báo cho Tây Môn gia.”



Nguyên Như thiên tôn chỉ là nguyên thần, thu liễm hoàn toàn khí tức của mình, cộng thêm dao động mãnh liệt do Ngân Dực Hào đặc biệt phát tán ra, khiến Hắc Ưng hiệu không thăm dò ra khí tức của hắn, nói một cách chính xác là không khóa định được luồng khí tức không đủ mạnh này.



Cho đến khi Ngân Dực Hào bay xa hai mươi vạn dặm, Hắc Ưng hiệu của đối phương cũng đã lùi khoảng hai mươi vạn dặm, Nguyên Như thiên tôn sau khi xác định mình đã thoát khỏi phạm vi thăm dò của đối phương, lúc này hóa thành một đường lưu quang, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến Á Dĩnh Tinh ở phương hướng ngược lại. “Sư đệ, hi vọng đệ không chỉ là an ủi sư huynh...”



Nguyên Như thiên tôn mang theo áy náy rời đi, căn bản không cho rằng câu “Cho dù huynh chết rồi, đệ chưa chắc đã chết” của Trần Hạo là thật, chỉ nghĩ Trần Hạo là an ủi hắn. Tia hi vọng duy nhất là tận mắt chứng kiến Trần Hạo cải tạo Ngân Dực Hào, nếu hệ thống công kích, hệ thống phòng ngự có thể nâng lên cảnh giới nhất định, thì có thể có một tuyến sinh cơ. Nếu không phải trên vai hắn gánh vác sứ mệnh của sư phụ và tương lai của Vô Cực Tinh, hắn khẳng định sẽ cùng Trần Hạo mạo hiểm.



Nhưng bây giờ chỉ có thể rời đi.



...



“Chủ nhân, ngươi làm như vậy... Chúng ta e rằng sẽ thực sự nguy hiểm... Không có năng lượng của Nguyên Như thiên tôn, dù cải tạo, tốc độ, chúng ta vẫn chậm hơn Bạch Thược không ít, hơn nữa bây giờ đã bị để mắt rồi, ngươi còn phải phân ra tâm thần điều khiển Ngân Dực Hào...”



“Còn có thể làm gì? Sư huynh ở cùng chúng ta đến bây giờ đã hết lòng hết sức. Ta không thể xác định huynh ấy lưu lại có thể sống sót hay không, nhưng bây giờ huynh ấy rời đi tuyệt đối có thể sống sót. Ta không có lý do bắt huynh ấy đánh cược cùng chúng ta... Bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta mà thôi! Nếu thực sự đến tuyệt cảnh, chúng ta sẽ tiến vào không gian hỗn loạn phong bạo! Được rồi, chúng ta bắt đầu cải tạo hệ thống phòng ngự và hệ thống công kích!”



“Ừm”



Trần Hạo bước ra khỏi phòng điều khiển, lần nữa nuốt chửng năng lượng của hơn tám mươi tu luyện giả trong khoang thuyền, đồng thời lặng lẽ đem năng lượng từ dưới chân rót vào trong Ngân Dực Hào.



Hệ thống phòng ngự mà Trần Hạo nói trên thực tế chỉ là cải tạo trên cơ sở vốn có của Ngân Dực Hào, cải biến phù văn. Dù sao, tài nguyên trên tinh hạch tàn phiến màu đen vĩnh viễn không bằng bản thân Ngân Dực Hào, nếu bỏ thêm bất cứ nguyên liệu nào, phù văn dù mạnh, e rằng cũng không thể vượt qua lực phòng ngự vốn có, đừng nói nâng cao. Nguyên liệu cơ bản nhất cũng là một trong những nguyên tố quan trọng nhất.



Không ai phát hiện phù văn trên bề mặt Ngân Dực Hào đang dần dần phát sinh biến hóa. Trong khoang, sắc mặt của Trần Hạo nhợt nhạt vô cùng, khuôn mặt tuấn dật lấm tấm mồ hôi, đạo bào không biết từ lúc nào đã hoàn toàn ướt đẫm. Nhưng hắn một khắc cũng không dừng lại.




Nhưng điều này cũng không khiến chúng nhân để ý, trên thực tế, khoảng thời gian này Trần Hạo mỗi lần thôn phệ năng lượng của mọi người đều xuất hiện tình huống như vậy. Thực sự khiến chúng nhân nghi hoặc là lần này sau khi Trần Hạo liên tục thôn phệ năng lượng của tất cả tu luyện giả, không vào phòng điều khiển truyền lại cho Nguyên Như thiên tôn nữa, mà bảo chúng nhân thay nhau lên trận, tiếp tục thôn phệ, chúng nhân còn chưa hồi phục đã phải bắt đầu lần nữa. Mặc dù như vậy, còn bị Trần Hạo thúc giục.



Chẳng khác gì coi chúng nhân như gia súc sử dụng, may là ai cũng biết Trần Hạo là nỗ lực vì tất cả mọi người, trừ Bách Lý Ngưng Băng trong lòng có quỷ, không một ai lên tiếng oán thán.



Đương nhiên, Bách Lý Ngưng Băng dù không vui, vẫn phải toàn lực rót năng lượng cho hắn, không dám lộ ra một sơ hở nào. Nếu không, nàng và ông ngoại của nàng thậm chí cả Vô Cực Ma Cung sẽ phải hứng chịu nộ hỏa của tất cả tu luyện giả trên Vô Cực Tinh, ảnh hưởng không đến nàng nhưng đích hệ trong Vô Cực Tinh gồm mẫu thân nàng sẽ rất thảm.



...



Hai canh giờ sau.



“Phù... Hệ thống phòng ngự hoàn thành! Lão Thần, phù văn của ngươi xác định có thể nâng phòng ngự lên hai mươi lần?”



“Yên tâm, tuyệt đối có thể! Phù văn cũ quá tệ, phù văn này ngươi cũng lĩnh ngộ rồi, không lẽ còn chưa cảm ứng ra chênh lệch giữa chúng?”



“Có lẽ có thể cảm ứng ra, nhưng không nghiệm chứng, ta không dám khẳng định... Nếu có thể nâng lên hai mươi lần, có thể tiếp cận thậm chí vượt qua phòng ngự của phi hành khí trước mắt. Hừ, đến lúc đó, thực sự sẽ phải đi bước cuối cùng, đụng cũng phải đụng vỡ một chiếc!” Trần Hạo hung hăng nói: “Hệ thống công kích, chúng ta có lẽ không kịp ngưng luyện... Còn có biện pháp nào khác cường hóa phù văn không?”



“Cái này... Phải xem chủ nhân có thể lĩnh ngộ hay không... Chỉ có ngươi lĩnh ngộ, ta mới có thể đóng dấu...”



“Vậy được, đem phù văn có thể nâng lực phòng ngự hiện tại lên hai lần chuyển cho ta!” Trần Hạo nghiến răng nói.



Hệ thống công kích của Ngân Dực Hào căn bản không có. Trần Hạo luyện chế ra linh kiện, lắp ráp dung hợp vào trong Ngân Dực Hào không khó, khó là luyện chế đạn dược, một viên hai viên không thành vấn đề, nhưng số lượng nhiều thì thời gian không đủ, số lượng ít thì với nguyên liệu hiện tại hắn có cùng năng lượng tinh thạch chuyên môn cung cấp năng lượng cho Ngân Dực Hào phi hành, không thể luyện chế ra uy lực lớn, e rằng thương tổn tạo thành sẽ rất có hạn. Chi bằng tăng cường phòng ngự, mượn nguyên liệu cao cấp vốn có của Ngân Dực Hào làm vũ khí bản thân.




...



Xuy!



Trong không gian hỗn loạn, một phi hành khí so với Ngân Dực Hào có thể gọi là Cự Vô Bá, đang tiến đến về Ngân Dực Hào với tốc độ khủng bố.



Khi khoảng cách giữa nó và Ngân Dực Hào chỉ còn trăm vạn dặm, từ từ giảm tốc độ, cuối cùng duy trì cùng một tốc độ với Ngân Dực Hào, không nhanh không chậm đi theo.



“Ha ha, còn một ngày thời gian nữa là đến thời điểm bắt rùa trong hũ...” Tây Môn Lưu Vân tính sẵn trong lòng, tay bưng ly rượu, khoan thai tự đắc nhấm nháp rượu ngon. Chiến đấu chênh lệch thực lực như thế này đối với hắn không có ý nghĩa, nếu không phải muốn bắt sống, đồng thời triệt để giết chết Nguyên Như thiên tôn, căn bản không cần bốn thế lực còn lại ra tay, dựa vào một mình Tây Môn gia hắn cũng có thể hoàn thành.




Còn bây giờ muốn thực sự giết chết Nguyên Như thiên tôn, ngũ phương thế lực phải liên thủ vây quét mới có thể không chút sơ hở.



Dù sao Thiên Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong thực lực rất mạnh, Nguyên Như thiên tôn trước nay kín đáo, nếu từ bỏ nhục thân, nguyên thần bỏ trốn, không phải bất cứ một phương nào có thể bắt được.



Vốn dĩ bọn chúng cũng không kì vọng thực sự hủy diệt Nguyên Như thiên tôn, thực sự khiến chúng đưa ra quyết định này là được biết Nguyên Như thiên tôn vẫn chưa rời khỏi Ngân Dực Hào. Người ta đã muốn tìm đến cái chết, bọn chúng cũng không khách khí. Huống hồ Tây Môn Lưu Vân sau khi đạt thành hiệp nghị với Hoàn Nam Triều, thực sự hủy diệt Nguyên Như thiên tôn là khả năng sẽ mang đến cho Tây Môn gia lợi ích rất lớn.



“Tam thúc, thúc nói qua với họ chưa?” Tây Môn Phong bên cạnh, thần tình có chút căng thẳng nhìn Ngân Dực Hào trên màn hình, không yên tâm, hỏi. Tâm tình vừa kích động, vừa căng thẳng. Căng thẳng là vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, kích động là vì tình yêu thực sự khiến hắn trầm luân, điên cuồng, đang ở trong Ngân Dực Hào bên ngoài trăm vạn dặm. Hơn nữa, không bao lâu nữa hắn sẽ nhìn thấy người thật.



Cảm giác này tuyệt không phải gặp mặt trong thế giới thứ hai có thể so sánh. Thế giới thứ hai chân thực đến đâu vẫn không phải hiện thực.



Đồng dạng, khiến Tây Môn Phong chờ đợi là lần này hắn sẽ đạp trên mây ngũ sắc ứng cứu tình yêu đích thực của mình, dù không ôm bất cứ hi vọng gì, nhưng chí ít có thể khiến Trần Hạo biết được một phen khổ tâm của hắn.



“Đừng vội. Đợi sau khi bắt sống, nói sau cũng không muộn. Không được chúng ta cho phép, bọn chúng sẽ không dám tự tiện chủ trương...”



“Ồ”



...



“Ðấy chính là phi hành khí của Tây Môn gia? Hình như cũng không mạnh hơn Hắc Ưng hiệu là mấy... Nhưng sư huynh nói phi hành khí của Tây Môn gia mạnh nhất...”



Trần Hạo phân ra một luồng ý niệm điều khiển Ngân Dực Hào phi hành, khi phi hành khí của Tây Môn gia chưa thăm dò được Ngân Dực Hào, Ngân Dực Hào sau khi cải tạo đã thăm dò được nó. Điều này bất luận thế nào Tây Môn Lưu Vân cũng không thể tưởng tượng nổi.



Có thể nói là bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng nổi.



“Xem ra thời gian đã đến rồi, đợi ngũ phương thế lực tề tựu đầy đủ, khẳng định đó chính là lúc bọn chúng xuất thủ... Hi vọng sẽ đủ thời gian!”



Sợi tâm thần của Trần Hạo cảm nhận được áp lực cự đại, nhưng đại đa số tâm thần chìm đắm trong lĩnh ngộ phù văn phức tạp mà lão Thần đưa cho lại hoàn toàn không cảm nhận được áp lực. Toàn lực thúc động mỗi một sợi thần kinh đột phá từng lớp phòng tuyến của phù văn.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút.



Hai canh giờ sau, lại một phi hành khí khác lặng lẽ từ một phương hướng khác bay đến.