Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 544: Chiến Đấu Kinh Diễm




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group



“Tại sao?”



“Rất đơn giản, một khi bọn chúng mất đi địa vị chủ tinh thì sẽ tự do buôn bán, đến lúc đó, ai hạ được Vô Cực Tinh sẽ tương đương giành được nguồn cung ứng cực phẩm nô lệ bất tận. Đó chính là một khoản tài phú lớn... Ý nghĩa việc bọn chúng trở thành tinh cầu nô lệ, một số khác hoàn toàn bất đồng. Không phải tinh cầu chủ tinh rất nhiều, nhưng trừ tinh cầu tài nguyên phong phú, cơ bản đều không ai mua. Chủ yếu là nguyên nhân giá cả, bất cứ tinh cầu nào đều là giá trên trời. Ðây cũng là một loại biện pháp bảo vệ tinh cầu. Không ai mua, họ sẽ bảo vệ được tự do cho mình, còn có hi vọng chen chân chủ tinh. Còn giống như Vô Cực Tinh, một khi mất đi vị trí chủ tinh, dù giá trên trời cũng là đối tượng tranh cướp, có thể khẳng định đến lúc đó bọn chúng đến cơ hội trở mình cũng không có... Nhìn cái gì mà nhìn? Ta đây là có gì nói nấy... Mệnh các ngươi chính là như vậy!”



Tiếng trò chuyện không chút kiêng kị khiến người của Vô Cực Tinh ai nấy sắc mặt khó coi, hung hăng nhìn đệ tử trẻ tuổi đang ba hoa khoác lác trong đám người đối phương.



“Mọi người không cần để ý.” Nguyên Như thiên tôn thản nhiên nói, tựa hồ đã quá quen với loại tình huống này. “Những gì chúng nói đúng là sự thật, chúng ta không còn đường lui... Cho nên các ngươi phải nỗ lực tu luyện! Chỉ có thực sự cường đại, chúng ta mới có thể bóp nát những ngôn luận này! Mọi người yên tâm, chỉ cần Vô Cực Tinh một ngày chưa đổ, sẽ không ai có thể bắt nạt chúng ta... Cùng lắm sỉ nhục trên ngôn luận mà thôi.”



“Hừ!”



Ðúng lúc này, Bách Lý Ngưng băng kiêu ngạo tách biệt với đám đông đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc hung hăng nhìn về phía thiếu niên không chút kiêng nể sỉ nhục Vô Cực Tinh, nói: “Các ngươi là của tinh cầu nào?”



“Ồ? Tuyệt sắc mỹ nhân, có ý với ta sao? Bổn nhân Hồng Tháp Tinh, chủ tinh xếp hạng ba trăm lẻ sáu, Chu Phát Hào! Nếu nàng muốn, bổn nhân sẽ tặng nàng một vị trí tiểu thiếp...”



“Cuối cùng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi và tinh cầu của ngươi trả giá vì những lời này! Cút!”



“Ha ha ha... Nàng nói cái gì?”



Xuy!



Không có bất cứ một dấu hiệu nào, tất cả mọi người kể cả Nguyên Như thiên tôn đều không ngờ Bách Lý Ngưng Băng lại trực tiếp xuất kiếm.



Kiếm quang sáng chói lóe lên trong mắt chúng nhân rồi lập tức biến mất.



Mọi người đều cảm nhận được một luồng kiếm ý sắc bén vô cùng lại như hằng cổ vĩnh tồn, không có kêu thảm, nhưng kẻ ngang ngược càn rỡ kia liền hóa thành một đường bạch quang!



Nhanh, ác, mạnh!



Dù đối phương chỉ là Nhân Tiên cảnh sơ kì, nhưng Nguyên Như thiên tôn có thể khẳng định dù là một Nhân Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cao thủ lại là thiên tài cao thủ trong Á Dĩnh Tinh nữa cũng không thể may mắn thoát chết.



“Muốn chết!”



Thiên Tiên cao thủ dẫn đội vốn dĩ vờ như không nghe thấy gì, nhưng giờ phút này lại đột nhiên nhảy ra, một tát đánh về phía Bách Lý Ngưng Băng. Bàn tay to lớn ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, Bách Lý Ngưng Băng cho dù mạnh cũng không thể chống cự. Ðây chính là chênh lệch của sức mạnh tuyệt đối!



“Hừ!”



Đúng lúc này, Nguyên Như thiên tôn hừ lạnh một tiếng, hắn trước giờ kín tiếng, chỉ cần không trái nguyên tắc, đối với loại chế nhạo trên ngôn ngữ, hắn đều bỏ qua. Nhưng Bách Lý Ngưng Băng cuồng bạo xuất thủ, không thể không khiến hắn kinh ngạc, trong lòng cũng có chút thoải mái. Người trẻ tuổi có vinh nhục quan mãnh liệt, tuổi trẻ dù là đỉnh núi cao chót vót cũng ép mình phải lên. Giờ phút này, nhìn thấy đối phương Thiên Tiên cảnh cao thủ bất chấp thân phận trực tiếp ra tay, Nguyên Như thiên tôn không thể ngồi nhìn, nếu không chỉ khiến người của Vô Cực Tinh thêm nhút nhát. Càng huống hồ khoảng thời gian này, đại danh của Nguyên Như thiên tôn hắn cũng lưu truyền trong giới cao tầng. Không ít người đến nhà thăm hỏi. Mục đích đương nhiên là nhờ Nguyên Như thiên tôn giúp họ cải tạo phi hành khí, tôi luyện pháp bảo. Nguyên Như thiên tôn một mực từ chối, biết làm thế nào, hắn căn bản không biết. Nhưng dù cự tuyệt cũng không thể nói không biết, còn phải làm bộ tìm một số lý do tạm thời từ chối. Ðiều đó có nghĩa là Nguyên Như thiên tôn bây giờ không thể kín tiếng giống như ngày xưa, cho nên bây giờ, càng không cần kín tiếng.





Ầm!



Nguyên Như thiên tôn một chưởng đánh ra, dễ dàng ngăn cản công kích của đối phương, cả người lăng không mà lên.



“Chân Linh thiên tôn, đệ tử của ngươi công khai khiêu khích Vô Cực Tinh trước mặt lão phu ta, lão phu cũng không nói gì, đệ tử của ta ra tay dạy dỗ cũng là hợp tình hợp lý. Thế giới thứ hai này vốn là nơi để những người trẻ tuổi thoải mái giao lưu. Nhưng ngươi đường đường Thiên Tiên, ra tay với một hậu bội cũng không biết ngượng? Hay là ngươi không cảm thấy xấu hổ? Uổng công ngươi còn là một trong những thân truyền đệ tử của Hồng Tháp lão tổ, nếu sư phụ ngươi nhìn thấy sẽ có cảm nghĩ gì?” Nguyên Như thiên tôn khác hẳn với hình tượng người tốt thường ngày, biến thành một con người khác, ngôn từ sắc bén không chút lưu tình.



Chân Linh thiên tôn cứng họng, càng nộ hỏa công tâm. Chủ tinh xếp hạng ba trăm lẻ tám, thực lực cường hãn của Hồng Tháp lão tổ trước mặt tinh cầu cường đại như Á Dĩnh Tinh cũng không là cái gì. Nhưng trước mặt Vô Cực Tinh cỏn con, hắn có cảm giác ưu việt cự đại. Cũng vì vậy, hắn không đem Nguyên Như thiên tôn đặt vào trong mắt, nếu không cũng không để cho đệ tử của mình chế nhạo Vô Cực Tinh ngay trước mặt Nguyên Như thiên tôn. Bây giờ Bách Lý Ngưng Băng khẩu xuất cuồng ngôn và cuồng bạo xuất thủ khiến tên tràn đầy cảm giác ưu việt như hắn vô cùng phẫn nộ, nghĩ cũng không nghĩ liền muốn ra tay dạy bảo. Với những gì hắn hiểu về Nguyên Như thiên tôn, khẳng định sẽ không dám cùng mình lải nhải.



Nhưng hắn không ngờ Nguyên Như thiên tôn lại nổi nóng.



Hơn nữa lời nói ra khiến hắn không xấu hổ.




Biết làm thế nào, một Thiên Tiên cảnh cao thủ lại còn là cao thủ sở hữu danh khí nhất định, ra tay với một Nhân Tiên cảnh hậu bối ngay trước mặt mọi người đích xác là chuyện khiến người đời chế nhạo.



“Ngươi... Được rồi, ta chỉ muốn dạy bảo đệ tử khẩu xuất cuồng ngôn này mà thôi...”



“Vậy đệ tử ngươi trước mặt lão phu chế nhạo Vô Cực Tinh. Ta có phải càng nên ra tay dạy bảo?” Nguyện Như thiên tôn lạnh giọng nói.



“Hừ, không thèm phí lời với các ngươi, nếu đệ tử ngươi hung hăng như vậy, vậy thì hãy để đệ tử của ta cho chúng biết hung hăng là cần có vốn liếng! Ngươi có dám hay không?” Chân Linh thiên tôn tự biết mình đuối lý, nhưng bảo hắn bỏ qua như vậy, hắn không làm được. Cho nên cho đệ tử của mình ra tay để đối phương biết cái gì gọi là chênh lệch.



Mặc dù Bách Lý Ngưng Băng có chút không tầm thường nhưng chỉnh thể thực lực thì đệ tử bên chúng tuyệt đối mạnh hơn Vô Cực Tinh một bậc. Không có gì phải sợ. Huống hồ hắn tin đệ nhất thiên tài trầm mặc ít nói bên mình sẽ không khiến hắn thất vọng.



“Ngươi...” Nguyên Như thiên tôn tức đến nghẹn lời, đây là chỗ đau nhất của hắn, cũng là nguyên nhân hắn bảo các đệ tử không cần quan tâm. Thực lực kém chính là hiện thực, nói nhiều đến mấy, có lý đến mấy, trước sức mạnh tuyệt đối đều là phù vân.



“Có gì không dám? Một đám nghiệp dư ô hợp, một mình lão tử cũng đủ!”



Xoạt!



Đột nhiên, một giọng nói cuồng ngạo vang lên từ trong đám đông, ngay sau đó, một thân ảnh xuất hiện trước mặt rất nhiều thiếu niên Vô Cực Tinh đang rục rịch muốn động nhưng biểu cảm lại câm nín như tuyết.



“Trần huynh...”



“Trần Hạo!”



“Sư đệ?”



“A... Đó chính là Trần Hạo! Trần Hạo thắng liền một vạn trận ở sân thi đấu, cùng Vô địch Nhân Tiên Long Dực ngang sức ngang tài! Oa... Một cặp hoa tỷ muội xinh đẹp quá!”




Trần Hạo mai danh ẩn tích mười tháng, nhưng danh khí ở thế giới thứ hai vẫn không chút suy giảm, nhất là trong giới Nhân Tiên cảnh càng như mặt trời ban trưa, cho dù là cao thủ lão luyện hơn Long Dực cũng rất hiếu kì. Cho nên, hắn vừa xuất hiện đã bị chúng nhân nhận ra là chuyện hết sức bình thường.



Giờ phút này, khuôn mặt tuấn dật của Trần Hạo lấp lánh khí tức tuyệt đối cuồng ngạo, hoa tỷ muội bên cạnh một trái một phải khoác tay Trần Hạo, thần sắc hai người bình thản tự nhiên, tựa hồ đối với phản ứng của Trần Hạo và không khí ở đây không hề cảm thấy kì lạ.



“Hừ, chiến thì chiến, ai sợ ai?” Nguyên Như thiên tôn đột nhiên có để khí. Bởi vì khí tức hiện giờ của Trần Hạo rõ ràng là Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong.



Trần Hạo biết rõ tính quan trọng của khảo thí hôm nay, đương nhiên sẽ không xuất hiện bằng ngụy cảnh giới, cho nên lúc đến, hắn đã đem bản thân mình nâng lên trạng thái đỉnh phong, sau đó mới vào lại thế giới thứ hai.



...



Trần Hạo không biết sự xuất hiện của hắn khiến Bách Lý Ngưng Băng phát hoảng, đây rõ ràng là thời khắc để nàng dương oai kiếm chút danh tiếng, nhưng Trần Hạo giữa đường xông ra lập tức cướp đi tất cả hào quang của nàng. Khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm kiếm khẽ run lên. Điều duy nhất nàng muốn làm là trong chiến đấu đánh bại Trần Hạo.



...



“Hừ! Một vạn trận thắng liên tiếp? Đủ hung hăng! Nếu các ngươi không ý kiến, vậy thì bên đó... giết cho ta!”



“Giết!”



Chân Linh thiên tôn và Nguyên Như thiên tôn gần như trước sau lên tiếng.



Xuy Xuy Xuy...



Ầm ầm ầm ầm!




Trong nháy mắt, một trận đối chiến của những người mới, bất ngờ bạo phát. Động tĩnh bên này sớm đã thu hút vô số chúng nhân xung quanh, ban đầu đại đa số đều là người mới đến khảo thí, nhưng không lâu sau, người ta vội vàng đến xem náo nhiệt vì danh khí của Trần Hạo.



Chân Linh thiên tôn trên thực tế đối với danh khí của Trần Hạo cũng có chút kiêng kị, nhưng hắn là người khiêu chiến trước đương nhiên không có đạo lý rút lui, nếu làm như vậy thật sẽ bị người đời cười nhạo, may mà theo như những gì hắn biết, Trần Hạo là ở Nhân Tiên cảnh sơ kì ngụy cảnh giới giành được chiến tích một vạn trận thắng, còn bây giờ Trần Hạo là Nhân Tiên cảnh hậu kì, cảnh giới dù tăng cao nhưng đây không phải sân thi đấu, đệ tử của hắn không ít người cũng là Nhân Tiên cảnh hậu kì. Dưới cùng một cảnh giới, hắn nghĩ Trần Hạo không thể duy trì chiến tích cường hãn như ở sân thi đấu.



“Ði chết đi!”



“Con mẹ nó, phá cho ta!”



“Em gái, nàng là của ta.



“A...”



“Trần Hạo? Ðối thủ của ngươi là ta!”




Nhất thời, theo đao quang kiếm ảnh và năng lượng tàn phá, gần hai trăm người hỗn chiến với nhau, đệ tử của Hồng Tháp Tinh bất luận là số lượng hay chỉnh thể thực lực đều lớn mạnh hơn Vô Cực Tinh một bậc.



Ðệ nhất thiên tài, đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử Hồng Tháp Tinh chỉ danh đạo tính muốn Trần Hạo làm đối thủ của hắn, đồng thời điên cuồng lao về phía Trần Hạo, chiến ý cường đại và chiến lực xuất chúng không ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn, nhưng Trần Hạo lại không có một chút phong phạm nào của một cao thủ, không những không nghênh chiến như chúng nhân tưởng tượng, ngược lại còn tránh né.



Đây vốn dĩ là việc khiến người ta coi thường, nhưng giờ phút này chúng nhân không thể coi thường nổi, chỉ có sợ hãi.



Bởi vì chiến lực mà Trần Hạo thể hiện.



Những nơi hắn đi qua, bất luận là Nhân Tiên cảnh sơ kì hay trung kì hay hậu kỳ, không ai chịu nổi một đòn của hắn, nói một cách chính xác, mỗi chiêu Trần Hạo phát ra đều có người hóa thành bạch quang. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn là công kích của hắn nhìn tưởng như không hề huyền ảo, chỉ có đơn giản trực tiếp, mỗi chiêu đều gọn gàng nhanh nhẹn khiến chúng nhân hoài nghi đây chỉ là kiếm kĩ phổ thông nhất, nhưng khiến hắn như hóa thành thần chết thu hoạch sinh mệnh.



Trong dự liệu của chúng nhân, Vô Cực Tinh nhân số, thực lực chỉnh thể đều không bằng Hồng Tháp Tinh, dù Trần Hạo và Bách Lý Ngưng Băng rất mạnh, ban đầu có thể là tình huống nghiêng về một bên. Sau đó biến thành hai người bị bao vây. Cuối cùng Vô Cực Tinh toàn bộ tử trận. Nhưng bây giờ thì có lẽ ngược lại.



Đệ tử Vô Cực Tinh tử vong rất nhanh, nhưng Hồng Tháp Tinh còn nhanh hơn.



Hiệu suất cao nhất đương nhiên là Trần Hạo, chính xác hơn là nhóm ba người Trần Hạo. Hoa tỷ muội thông minh lanh lợi, liên thủ sau lưng Trần Hạo thành hậu thuẫn mạnh nhất, khiến Trần Hạo không cần lo lắng tình huống sau lưng, tận tình chém giết.



Thứ hai chính là Bách Lý Ngưng Băng cũng khiến mọi người chấn động. Kiếm quang của nàng nhanh đến cực điểm, sắc bén vô cùng, lại còn ẩn chứa một luồng kiếm ý bất hủ tồn tại vĩnh hằng tự cổ chí kim, tất cả đối thủ xuất hiện bên cạnh nàng bất luận mạnh yếu đều chỉ có một kết quả chết.



Mặc dù đây chỉ là trận quyết đấu giữa các Nhân Tiên cảnh tu luyện giả, nhưng đám đông xung quanh đều có một loại cảm giác kinh diễm.



Về phần Hồng Tháp Tinh, người được gọi là đệ nhất thiên tài, đệ nhất cao thủ, thì điên cuồng bám theo Trần Hạo không chịu từ bỏ, nhưng mỗi lần chuẩn bị tiếp cận thì Trần Hạo lại tiện tay vung một kiếm ép hắn thối lui, dù không thể giết chết nhưng ai mạnh ai yếu đã rõ ràng. Có lẽ bị Trần Hạo ép cho thực sự nổi giận, tên này sống chết đuổi theo đòi đánh Trần Hạo.



May mà ba người bọn Trần Hạo và Bách Lý Ngưng Băng dù mạnh đến đâu cũng không thể kéo được những người còn lại, dưới thực lực chỉnh thể và ưu thế nhân số của đối phương hơn hẳn bọn họ, tốc độ tử vong cũng rất nhanh.



Chỉ mấy phút thời gian, nhân số chiến đấu không còn được mấy người. Khi Hồng Tháp Tinh chỉ còn lại duy nhất đệ nhất cao thủ Hồng Tháp Tinh, Vô Cực Tinh còn Trần Hạo, hoa tỷ muội và Bách Lý Ngưng Băng bốn nguời.



“Bây giờ, ngươi còn muốn trốn không?”



Xuy!



Hồng Tháp Tinh không bị đám đông làm phiền, liền thi triển ra một chiêu cường hãn nhất tấn công Trần Hạo.



Xuy!



Trần Hạo chưa kịp ra tay, một đường kiếm quang đã đột nhiên nghênh tới.