Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 563: Ma Nữ Chỉnh Người Chết Không Đền Mạng




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group



Trần Hạo không luyện tiên nguyên tinh bổ sung năng lượng, ở đây cũng không thể hấp thu năng lượng từ trong thiên địa, có nghĩa là năng lượng của Trần Hạo không biến mất, mà bị cái gọi là tuyệt học ẩn nấp của hắn phóng xuất. Đáng tiếc Long Đình hiểu lầm.



Trần Hạo chỉ nhờ lão Thần luyện cực phẩm linh tuyền bổ sung năng lượng, mặc dù có chút lãng phí nhưng Trần Hạo không quan tâm, cực phẩm linh tuyền có thể bán với giá trên trời, ở chỗ hắn chỉ cần còn thừa một chút là có thể liên tục không ngừng sản sinh.



...



Thế giới thứ hai, Á Dĩnh Thành, trong một tòa cung điện rộng lớn.



“Đợi sau khi chúng ta đến Sí Diễm Tinh, hai mươi người các ngươi từ số 1 đến số 10 phụ trách giết chết tiểu tử thân phận bí mật kia trước, có vấn đề gì không?”



“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”



“Rất tốt, từ số ll đến số 15, các ngươi phụ trách giết chết Long Dực, có vấn đề gì không?”



“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”



“Từ số 16 đến số 20, các ngươi phụ trách Long Đình, nên làm thế nào thì sớm đã trao đổi với các ngươi, đến lúc đó đừng để lộ ra sơ hở! Ba nhiệm vụ duy trì liên lạc thường xuyên, hơn nữa phải tiến hành cùng lúc. Trước sau nếu không nhất trí thì sẽ đánh rắn động cổ...”



“Vâng.



...



Vù...



Dùng mười ngày thời gian, Trần Hạo thở dài một hơi, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong trạng thái tôi luyện.



“Phi hành khí đơn giản cuối cùng cũng xong rồi. Mặc dù chỉ là phi hành khí cỡ nhỏ, nhưng tốc độ nhanh hơn phi hành khí này gấp năm lần! Còn có thể phi hành lâu dài trong không gian hỗn loạn, tốc độ này không chỉ đơn giản là năm lần... Hắc hắc... Phạm vi của máy dò sinh mệnh có lẽ là năm mươi vạn dặm, chỉ cần có sóng sinh mệnh là sẽ không thoát khỏi giám sát của mình. Rút ngắn rất nhiều thời gian... Nếu là... phượng hoàng truyền thừa khí tức... có lẽ còn có thể nhanh hơn... Tiểu Liên, hi vọng nàng chỉ bị nhốt hoặc vẫn chưa thu thập đủ Viêm hỏa tinh tủy! Nếu không...”



Trần Hạo thầm nghĩ, nghĩ đến tình huống Đạm Đài Liên có thể gặp phải, trong lòng khó có thể bình tĩnh.



Ðiều duy nhất hắn có thể xác định được là trước đó Đạm Ðài Liên chưa chết. Về phần những cái khác không phải là hắn có thể biết được. Kết quả tốt nhất là Đạm Đài Liên chưa thu thập đủ Viêm hỏa tinh tủy, nghĩa là chưa hoàn thành nhiệm vụ, tạm thời không thể rời đi. Thứ hai là đang bị nhốt ở một tuyệt địa nào đó. Nếu là do con người làm, Trần Hạo thực sự không dám tưởng tượng. Hắn có thể làm chính là giết không tha, bất luận là ai.



“Hả? Không phải chứ?”



Trần Hạo từ từ mở mắt, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời một đầu hắc tuyến.



Róc rách...



Sương mù lởn vởn trong phong ấn kết giới truyền ra tiếng nước chảy róc rách, không cần nói thì Trần Hạo cũng biết Long Ðình đang làm gì.



“Nha đầu này đúng là cực phẩm... Không biết muội ấy đang đi nghỉ hay đi làm nhiệm vụ cấp tuyệt cảnh nữa?”



Rất rõ ràng Long Đình đang tắm, bên ngoài phong ấn kết giới mà nàng ngưng luyện ra bày sẵn bàn và một chiếc ghế dựa thoải mái, trên bàn xếp đầy các loại đồ ăn thức uống. Chỉ cần nhìn cảnh tượng này là có ngay một loại khí tức hưởng thụ cuộc sống đập thẳng vào mặt. Nhất là giờ phút này phi hành khí sớm đã mở cửa sổ, dưới phù văn trong suốt có thể nhìn thấy mỹ cảnh rộng lớn mênh mông, tráng lệ trong không gian hỗn loạn.



“Ý? Huynh xong rồi?”



Long Đình ngưng luyện phong ấn kết giới nhưng không cách âm, cũng không ngăn cách khí tức thăm dò. Giờ phút này, sau khi cảm ứng được dao động của Trần Hạo, nha đầu liền từ trong hỏi vọng ra.



“Ðình muội, muội làm gì vậy?”



“Tắm rửa tôi luyện thân thể à, có vấn đề gì không? Ðây là bài tập mỗi ngày của muội...” Long Ðình rất tự nhiên nói, chỉ là Trần Hạo không nhìn thấy khóe miệng nha đầu này đang cong lên một nụ cười yêu mị. Trên thực tế, nàng có thể hoàn toàn ngăn cách khí tức của mình, nhưng nàng không làm vậy. Đạo lữ thực thì không thể, đạo lữ giả thì phải chú ý mức độ, thân như người nhà thì khó làm. Nếu như không có những lời này, bổn tiểu thư có lẽ không suy nghĩ gì, nhưng sau khi có sự tình này, bổn tiểu thư làm thế nào cũng phải đòi lại tôn nghiêm! Nói thế nào, những lời này đúng ra phải là nàng nói. Như vậy, bổn tiểu thư sẽ đổi trở lại.



Róc rách...



Trong phong ấn, Long Đình từ một trong một bồn tắm trong suốt như ngọc chỉ có thể dung nạp một người, khỏa thân đứng dậy. Da thịt óng ánh như ngọc không một chút tì vết, bầu ngực căng tròn đầy đặn, đầu ngực hồng hồng nhô lên như hai nụ hàm tiếu càng hấp dẫn vạn phần. Nàng rung nhẹ cơ thể óng ánh nước của mình cho khô ráo rồi khoác lên một bộ áo ngủ rộng, hoàn toàn là chân không. “Bổn tiểu thư không có kinh nghiệm tình cảm, không có nghĩa bổn tiểu thư không hiểu, nam nhân không phải là thích nữ nhân ăn mặc gợi cảm, mặc ít, hoặc là tốt nhất cái gì cũng không mặc sao? Cái gì cũng không mặc, ta có chút ngượng ngùng, mặc ít một chút, ta sợ cái gì? Hừ hừ, xem huynh phản ứng thế nào...”



Long Đình nghĩ đến đây, vung tay mở kết giới, để nguyên chân trần, bước ra ngoài.



Không thể không nói nữ nhân trở nên điên cuồng là không thể tưởng tượng, chính xác là có thể nói Long Đình rất có tiềm chất ma nữ. Ðổi thành nữ nhân bình thường, không ai dám to gan như vậy. Nhưng nàng dám, hơn nữa, trong tiềm thức của nàng, đứng trước Trần Hạo sớm đã vừa ý, không có sự rụt rè mà bất cứ thiếu nữ cần phải có.



Nàng chỉ biết nàng bây giờ muốn là mê hoặc Trần Hạo, không tiếc lấy thân làm mồi câu, cho đến khi Trần Hạo không kìm được lòng nói “Ðình Ðình, làm đạo lữ của ta đi.”, lúc này nàng mới buông xuôi.




“Ý.... Đình muội, mức độ, chú ý mức độ... Chúng ta dù thân như người nhà, nhưng giữa nam và nữ vẫn nên có một chút cấm kị...” Trần Hạo thấy cách ăn mặc của Long Ðình, trong lòng thoáng giật mình, cả đầu tràn ngập hắc tuyến, vội vàng nói.



Long Đình tiêu sái tự nhiên ngồi lên ghế dựa, ngửa người ra sau, lười biếng duỗi người, chân không bày ra, bầu ngực căng tròn suýt chút nữa bật ra ngoài, cổ áo trắng xóa một mảng, cùng đôi chân thon dài lộ hơn một nửa, khiến Trần Hạo nhìn mà hoa mắt chóng mặt, Trần Hạo cả đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân to gan lớn mật như vậy, quan trọng là nữ nhân thực sự quá đẹp.



“Muội đã rất kiêng kị rồi... Mỗi lần tắm xong, thông thường muội đều không mặc gì...”



“Khục khục... Ta vẫn nên tiếp tục tu luyện. Muội chơi của muội đi...” Trần Hạo cảm thấy cổ họng không chịu khống chế bài tiết ra nước bọt, biết không thể tiếp tục được nữa.



“Không được!”



Hí!



Thân hình Long Đình đột nhiên nhoáng lên một cái, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, xuất hiện trước mặt Trần Hạo, kéo lại nói “Chơi với muội một lát...”



“Chúng ta chơi cái gì chứ?”



Cô nam quả nữ ở trong không gian bịt kín, không còn trò chơi nào ngoài trò chơi người trên người dưới. Trần Hạo thì không nghĩ ra có thể chơi được cái gì. Nhất là Trần Hạo cảm nhận được Long Đình tựa hồ đã quên mất hoặc có thể không để ý những lời tâm huyết của hắn.



“Ăn uống, nói chuyện, đúng rồi, ở đây muội còn có rượu nữa.... Đây, cho huynh ngồi ghế của muội, rất thoải mái đấy...”



Không để Trần Hạo phân trần, Long Đình liền kéo Trần Hạo, đem hắn đặt lên trên ghế. Có một sự không cẩn thận, chính Long Đình cũng không ý thức được, khi nàng cúi người đem Trần hạo ấn vào ghế dựa, ánh mắt Trần Hạo vừa lúc chạm vào cổ áo rũ xuống, nhìn thấy hai con bầu ngực trắng tuyết mê người.



“Không được, không được, tuyệt đối không được, không thể, không thể! Tuyệt đối không thể...”



Ầm!



Mặc cho đầu óc Trần Hạo áp chế thế nào, một loại dục vọng nào đó vẫn tiếp tục sinh ra, Trần Hạo thổ huyết vì dưới áp chế cưỡng ép của dục vọng, thần thông lợi hại đến cực điểm của hắn lại không nghe lời hắn, mà nghe theo dục vọng ẩn sâu trong tim hắn, trực tiếp mở ra.



“Á? Huynh làm sao vậy? Máu mũi... Huynh bị thương rồi?”



“Ý? Mắt cũng đỏ rồi... Tim đập nhanh quá! Hô hấp nặng nề quá...”




Long Ðình khom người, ghé đến trước mặt Trần Hạo, kinh ngạc nhìn Trần Hạo, hỏi từng câu một.



“Nóng quá...”



Những ngón tay ngọc ngà chạm lên lông mày Trần Hạo.



“Không ổn! Huynh đây là tà hỏa nhập ma! Trần Hạo, sao huynh không nói? Muội giúp huynh!”



Soạt Soạt!



Hí hí hí... Xuy Xuy Xuy...



“Mẹ... kiếp...”



Một luồng năng lượng lạnh buốt đến tận xương tủy như thác nước đột nhiên dâng lên đỉnh đầu Trần Hạo. Trong nháy mắt, Trần Hạo đang bước vào trạng thái điên dại nhất thời bừng tỉnh, dục hỏa trong người không những biến mất, mà thân thể cũng biến thành một cột băng. Khoảnh khắc này, Trần Hạo chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Long Đình trước mắt là ma nữ. Ma nữ giết người không đền mạng.



Trần Hạo cuối cùng hiểu ra Long Dực tại sao lại không lo lắng cho Long Ðình, và Ðiền Chân trông có vẻ lợi hại mà tại sao lại sợ Long Đình đến chết.



Năng lượng băng hàn chí cực mang theo khí tức huyền ảo chạy vào trong mỗi tế bào trên người Trần Hạo, ngay cả năng lượng tự thân của Trần Hạo cũng bị phong ấn.



Mặc dù Trần Hạo không đề phòng, giờ phút này cũng không phản kháng, nhưng Long Đình tiện tay mà vẫn có thể phát ra năng lượng chí âm chí hàn tinh thuần như vậy, tuyệt đối vượt qua dự liệu của Trần Hạo, nhưng thực sự khiến Trần Hạo kinh ngạc là vừa rồi tâm cảnh hắn lại bị đả phá dễ dàng như vậy.



Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi, đến bản thân Trần Hạo cũng không tin định lực của mình lại kém như vậy.



Nhưng sự thực đúng là như vậy.



Khi hắn tự hành khởi động thần thông lợi hại của mình, trước mặt là Long Đình hoàn toàn khỏa thân, Trần Hạo tựa hồ hòa toàn mất đi năng lực suy nghĩ, một sự kích động điên cuồng khiến hắn muốn lập tức xông lên xử lý ngay tại chỗ, nhưng một tia chấp niệm sót lại, chính là chấp niệm hắn và Long Đình có thể là quan hệ thân thích, khiến hắn dốc hết toàn lực ngăn cản mình. Nếu không, hắn không đến mức chảy máu mũi, không có dục hỏa phần thân. Nếu Long Đình không phát ra năng lượng chí âm, e rằng Trần Hạo đã triển khai.



Hậu quả đó như thế nào, ai cũng có thể dự liệu được. Nếu không phải một nữ bị xử lý thì chính là một nam bị hành quyết một phen.




Tóm lại, kiểu gì cũng đều như nhau. Trần Hạo đến suy nghĩ tung năng lượng phản kháng cũng không có. Thứ cảm giác này không hề dễ chịu, nhưng Trần Hạo muốn bình tĩnh lại. Trước khi làm rõ nguyên nhân tại sao mình đột nhiên giống như con trâu đực thời kì động dục, hắn không dám khôi phục tự do cho mình.



...



Vôn dĩ một số vấn đề có thể hỏi lão Thần, nhưng lão Thần lại tránh nói chuyện về thân thể thần bí của phụ nữ, nên Trần Hạo chẳng biết làm thế nào. Nếu không, Trần Hạo chỉ cần biết tình huống của thân thể phụ nữ là có thể phán đoán chính xác một số sự tình. Nhưng bây giờ, chỉ có thể dựa vào chính mình.



Trần Hạo không hiểu, rõ ràng cảm giác đối với Long Đình giống như người thân, nhưng chỉ một chút tạp niệm lại có thể lan tràn biến thành không thể cứu vãn.



Có thể cảm giác thân thuộc này không phải vì gen.



Ðáng tiếc, Trần Hạo không có tỷ muội ruột thịt, dù hắn thiên tài đến đâu cũng không thể nghiệm chứng cảm giác giữa huynh muội ruột thịt là như thế nào.



“Nếu còn không dừng động năng lượng, huynh sẽ bị đóng thành băng đấy... Bỏ đi bỏ đi, để muội giúp huynh...”



Xuy!



Long Đình thấy Trần Hạo bất động, vẫn băng hàn đến khi không khí xung quanh ngưng kết lại, vẫn không có bất cứ phản ứng nào, tiểu nha đầu lần nữa ra tay. Lần này Trần Hạo có thể nhìn rõ từ lòng bàn tay Long Đình xuất hiện một đường phù văn huyền ảo phức tạp, ngay sau đó, một luồng năng lượng như dòng suối nóng chảy vào trong thân thể hắn.



Trong khoảnh khắc, toàn thân hắn trở nên dễ chịu vô cùng, tất cả năng lượng chí âm chí hàn nhanh chóng biến mất cho đến khi một luồng cảm giác ấm áp thay thế.



“Phù...”



Trần Hạo thở dài một tiếng, từ bỏ vấn đề nghĩ không thông, may mà hắn bây giờ tâm cảnh đã hoàn toàn bình phục, chỉ là nhìn thấy vẻ đắc ý xen lẫn khiêu khích nhàn nhạt sâu trong ánh mắt Long Đình, vẫn khiến Trần Hạo có chút xấu hổ.



Rất rõ ràng nha đầu này đã biết cái gọi là tà hỏa nhập ma là gì.



Quả nhiên là thế.



“Trần Hạo, cảm giác giữa chúng ta chỉ là rất thân quen, giống như cảm giác huynh muội, tỷ đệ... Vừa rồi tại sao huynh lại tà hỏa nhập ma? Có phải huynh có suy nghĩ gì khác hay không? Là muốn phi lễ tỷ muội đáng yêu với ta?”



“Không nói vấn đề này nữa, ta ăn với muội...”



“Ừm, cũng được. Cầm lấy, cái này cho huynh!” Long Ðình giơ tay cầm lấy một linh quả đưa cho Trần Hạo.



Trần Hạo có chút chột dạ, nhìn cũng không nhìn, cầm luôn bỏ vào miệng, mùi vị đúng là không tệ.



“Ngon không?”



“Cũng được...”



“Cầm lấy, ăn thêm loại này!”



“Ừm, cái này cũng rất ngon, huynh nếm thử đi...”



“Còn cái này nữa, muội cũng rất thích...”



...



“Được rồi, huynh uống thêm cái này, rất ngon đấy...”



Long Đình liên tục chọn hơn hai mươi loại linh quả cho Trần Hạo. Nhìn thấy Trần Hạo cái gì cũng không cự tuyệt bỏ luôn vào miệng, cũng nhìn mình một cái, khóe miệng nha đầu lộ ra một nụ cười âm hiểm, cuối cùng đem một bình đồ uống có màu sắc đỏ tươi đưa cho Trần Hạo.



Trần Hạo cũng không chút khách khí nuốt chửng.



“Trần Hạo, thế nào, đồ ăn muội chuẩn bị có được không?”



“Ừm, rất ngon. Thiên địa linh khí ẩn chứa vô cùng tinh thuần... Ðược rồi, ta phải tiếp tục tu luyện đây...” Trần Hạo nói.



“Ừm, vậy huynh tu luyện...” Long Đình lần này lại rất dễ nói chuyện.



Điều này khiến Trần Hạo cảm thấy có chút kì quái, nhưng hắn vẫn không dám nhìn thẳng Long Đình, cũng không thể, Long Đình vẫn đang mặc áo ngủ rộng, còn là chân không thượng trận, chỉ một chút không cẩn thận là có thể nhìn thấy xuân quang bên trong. Tình huống này nếu có thể thản nhiên thì tốt, nhưng Trần Hạo lo lắng mình sẽ lần nữa xuất hiện tình huống không khống chế được bản thân.