Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 581: Chín Trăm Chín Mươi Chín Lần Cự Tuyệt




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group



“Ngươi rốt cục là ai?”



Long Đình đứng im bất động, mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, vốn tưởng làm nổ bản thân là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, đáng tiếc, nàng đã đánh giá thấp tính quan trọng của mình đối với con người vô sỉ này, cũng đánh giá thấp sự lạnh lùng quyết đoán của hắn. Lúc ấy, nếu chậm một giây, nàng đã có thể thành công giải thoát.



“Ha ha...Ta là ai? Ta đương nhiên là đạo lữ của nàng! Từ nay về sau dẫn nàng tung hoành thiên hạ, trở thành cặp đạo lữ thần tiên khiến tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ! Ha ha ha...”



“Nằm mơ!”



“Nằm mơ? Ha ha... Nàng xem đây là cái gì?”



Xuy!



Hỏa hồng đan dược trong đầu thiếu niên thần bí liền trôi đến giữa hắn và Long Ðình.



“Thánh cấp đan dược... Âm dương niết bàn đan?” Long Đình kinh ngạc trợn mắt, nhất thời sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, sợ hãi, bất cam, nhục nhã..v..v.. đủ loại cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong trái tim nàng. Nàng không thể không rõ đây là đan được gì. Không thể không biết tác dụng của nó.



Hối, Hận.



Hối, vì lúc mình cảm ứng được khí tức của thiếu niên này, đã không lập tức làm nổ bản thân. Đáng tiếc, lúc ấy nàng không biết sẽ có kết cục như thế này.



Hận là hận tên tiểu nhân âm hiểm trăm phương ngàn kế này.



“Ha ha ha... Âm dương niết bàn đan cấp thánh khí, có nó, ta dù là nằm mơ cũng có thể mỹ mộng thành thật! Đây thuần túy là dùng tinh huyết của ta luyện thành, chỉ cần cho nàng uống, từ nay về sau, thân thể nàng, trái tim nàng, tất cả đều sẽ thuộc về ta! Ha ha ha...”



“Ngươi sẽ không được chết yên lành đâu!” Long Đình thanh âm run rẩy, tràn ngập hận ý ngút trời.



“Đa tạ nhắc nhở. Ta dám nghịch thiên mà làm, ở trạng thái hậu thiên, tiếp nhận đại cơ duyên này, trước khi đến Hồng Mông chí tôn, ta sẽ không còn khổ sở nữa! Hơn nữa, ta tin mình có thể giành được cơ duyên lớn hơn, nghịch thiên mà lên, đả phá hết thảy hiện tại. Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên thân bí hiện ra tự ngạo tuyệt đối.



...



“Ý gì vậy?”



Hí!



Một luồng gió nhẹ không thể phát giác lặng lẽ phiêu đãng đến giữa thiếu niên thần bí và Long Đình. Phi hành khí của Trần Hạo đã dung nhập vào giữa thiên địa vạn vật. Sau khi thiếu niên thần bí lấy đan dược ra chưa được bao lâu, dưới trạng thái ẩn thân và quán tính cao độ, phi hành khí tiếp cận mục tiêu. Hơn nữa, hắn cũng dung nhập vào thiên địa vạn vật, bước ra khỏi phi hành khí.



Đương nhiên, lúc này, hắn đã chính thức nhìn thấy Long Đình bị phong ấn giam giữ như mình lúc trước, không thể động đậy.



Nhưng biểu cảm tuyệt vọng, sợ hãi, phẫn hận của Long Đình sau khi nhìn thấy đan dược cùng đoạn đối thoại giữa thiếu niên thần bí và Long Ðình khiến Trần Hạo không hiểu.



Nguyên nhân rất đơn giản, Trần Hạo không biết viên hồng sắc đan dược khí tức tinh thuần ẩn chứa năng lượng đáng sợ đó, rốt cục có tác dụng gì. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là một loại âm dương hợp hoán tán dược vật trong truyền thuyết, thứ đồ chơi này tuyệt đối không được để Long Đình uống, chuyện giữa hắn và Đạm Đài Liên đã khiến hắn canh cánh trong lòng, bất luận là hắn hay Đạm Ðài Liên đều không có cảm giác hoàn thành lần đầu tiên của mình. Hắn tuyệt đối không muốn xuất hiện tình huống anh hùng cứu mỹ nhân cẩu huyết, mỹ nhân còn là uống xuân dược, nam nhân phải tự mình xách súng ra trận mới có thể giải cứu, dù bản thân hắn tỉnh táo cũng không được.



Ðây là nguyên tắc Trần Hạo nhất định phải tuân thủ.



Con người có thể háo sắc, có thể phong lưu, nhưng không thể hạ lưu. Có thể có nhiều đạo lữ, nhưng không được đem bất cứ đạo lữ nào biến thành công cụ phát tiết dục vọng. Dù sao, người ta cũng dùng một trái tim hoàn chỉnh đối lấy một phần của trái tim ngươi, ngươi không thể muốn gì nữa. Đàn ông còn quan tâm đến lần đầu tiên của mình, huống hồ là nữ nhân muốn đem mình nguyên vẹn giao cho ngươi. Dù Trần Hạo biết giữa hắn và Long Đình vẫn còn rất nhiều trở ngại, cũng không thể gọi là lưỡng tình tương duyệt, sống chết có nhau, nhưng cũng không thể khiến Long Đình mơ mơ hồ hồ mất đi lần đầu tiên của mình. Nếu sau này hai người thực sự đến với nhau, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một điều tiếc nuối lớn không thể cứu vãn của Long Ðình.




Nhưng đoạn đối thoại giữa thiếu niên thần bí và Long Đình rõ ràng nói cho Trần Hạo biết viên đan dược này không đơn giản như hắn nghĩ.



Giờ phút này, Trần Hạo chưa lập tức ra tay, mà là đang đợi cơ hội. Bởi vì trên người thiếu niên giờ phút này đang được bao bọc bởi một luồng khí tức đáng sợ, tựa hồ hô ứng với kim sắc phù văn phong ấn giam giữ Long Đình, loại khí tức này không phải phạm trù vật chất, Trần Hạo muốn dựa vào trạng thái dung nhập thiên địa vạn vật tiếp cận thì không thể vô thanh vô tức xuyên qua luồng khí tức đó.



Còn nếu quyết đấu chính diện, Trần Hạo dù không sợ nhưng cũng không chắc có thể giết chết đối phương, không làm được mà còn bị trọng thương. Đây không phải là chuyện Trần Hạo mong muốn, huống hồ bên cạnh đối phương còn có bốn gã Địa Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong cao thủ đang nhìn chằm chằm.



...



“Ở đây không có việc của các ngươi, bốn người các ngươi đi giúp bọn chúng xử lý Long Dực đi, không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng quay về nhìn ta nữa!”



“Vâng, thiếu gia!” Bốn người nhận được mệnh lệnh lập tức hóa thành một đường lưu quang, ước định phương hướng rồi biến mất.



“Ngưng cho ta!”



Xuy!



Thiếu niên thần bí tay niết pháp quyết, chỉ về hướng Long Đình, cùng lúc đó, kim sắc phù văn đang huyền phù trên đầu Long Ðình, đột nhiên phóng thích một đường quang mục, từ bốn phía hư không chụp xuống theo dạng bán cầu giống như lều bạt của người Mông Cổ. Giờ phút này nếu ở bên ngoài khẳng định sẽ không cảm ứng được, hơn nữa cũng không nhìn thấy thiếu niên và Long Ðình.



Giờ khắc này, tâm thần Trần Hạo cũng tập trung cực điểm, chỉ cần có chút dị thường, hắn sẽ lập tức xuất thủ, dù bây giờ vẫn chưa phải thời cơ xuất thủ tốt nhất.



Nhưng đáng mừng là khoảnh khắc quang mục cũng đem Trần hạo chụp vào trong đó, thiếu niên thần bí không phát giác được bất cứ dị thường nào. Đương nhiên, đây là hắn không nghĩ có người đã đến bên cạnh hắn, nếu không, khí tức huyền ảo của kim sắc phù văn mà hắn thúc động, chỉ cần chạm một chút xíu vào Trần Hạo, Trần Hạo không thể không hiện thân.



“Ha ha ha... Hận ta? Vô ích, rất nhanh nàng sẽ một lòng một dạ yêu ta... Ta rất muốn biết khi các thiếu niên thiên tài của Huyền Thiên Thành biết nàng đã trở thành nữ nhân của ta, họ sẽ có cảm tưởng gì... E rằng bọn họ bất luận thế nào cũng không thể tưởng tượng, Huyền Thiên Thành đệ nhất mỹ nữ, đệ nhất ma nữ, lại bị một người không có khả năng nhất như ta có được? Ha ha ha...”




Long Ðình giận đến tím mặt, nhưng không thốt ra được lời nào, càng không thể phản kháng bi kịch sắp đến. Nàng chẳng thể làm được gì. Muốn chết cũng không được, đây chính là khắc họa chân thực về con người nàng hiện tại. Long Đình mím chặt môi, hai mắt nhắm lại, nàng không dám tưởng tượng sau này mình sẽ biến thành như thế nào.



“Nàng không phải muốn biết ta là ai sao? Bây giờ ta có thể nói với nàng, nói với nàng khi nàng vẫn là con người nàng thực sự, cũng để cho nàng rõ tại sao nàng rượu mời không uống lại uống rượu phạt?”



Hí!



Trên người thiếu niên thần bí đột nhiên ánh lên những đường quang mang sáng chói, ngay sau đó, thân hình hắn, khí tức hắn cùng khuôn mặt tái nhợt đều cải biến lộ ra hình dáng thật sự.



“Là ngươi? Là tên tiểu nhân vô sỉ ngươi!” Long Ðình kinh ngạc mở to mắt.



“Tiểu nhân vô sỉ? Ha ha ha... Tiểu nhân vô sỉ! Trong mắt nàng, ta chính là tiểu nhân vô sỉ... Ha ha ha... Như vậy càng chứng minh ta không có sai lầm! Ta vốn tưởng nhìn thấy ta, nàng sẽ kinh ngạc đến hối hận, sẽ ngỡ ngàng, sẽ xuất hiện một chút dao động cảm xúc... Ba mươi năm thời gian, đúng ba mươi năm thời gian! Ta dùng mọi biện pháp lấy lòng nàng, mong được nàng ưu ái. Vậy mà trong mắt nàng lại chỉ là tiểu nhân vô sỉ! Ta sớm nên tỉnh ngộ... Ba mươi năm, nàng cự tuyệt ta hết lần này đến lần khác, đánh ta thành đầu heo hết lần này đến lần khác, đánh đến bản thân ta cũng không nhận ra mình, nhục nhã hết sức... Nàng đã bao giờ nghĩ đến tôn nghiêm của ta chưa? Nhưng, từ đầu đến cuối ta không hề từ bỏ, ta nhẫn nhịn, bất luận phẫn nộ thế nào, ta đều nhẫn nhịn... Ta tin dựa vào thiên phú, tướng mạo, thân phận của mình, ta sẽ sở hữu địa vị nhất định. Vì nàng, đến tôn nghiêm của mình, ta cũng có thể từ bỏ, chỉ mong có thể đánh động được nàng! Đến lúc đó, chúng ta chính là thần tiên quyến lữ chân chính!”



“Nhưng ta sai rồi... Tổng cộng 999 lần, thiếu một lần là tròn một ngàn! Ha ha ha...Ta nên cảm tạ siêu cấp thiên tài đó, nếu không phải hắn xuất hiện, có lẽ ta vẫn kiên trì một khoảng thời gian... Chí ít trước khi hắn xuất hiện, nàng chưa từng tỏ thái độ hứng thú với bất cứ đối tượng nào theo đuổi nàng... Còn đối với hắn nàng lại hoàn toàn khác biệt! Cái này ta tuyệt đối không cho phép! Ta thật sự không hiểu, ta ba mươi năm một mực kiên trì lại không đánh động được nàng, tiểu tử đó sao có thể mạnh bằng ta?”



“Vô sỉ! Ngươi mà cũng đòi so sánh với hắn? Ba mươi năm thời gian, 999 lần, ta tổng cộng mấy lần ra khỏi nhà, mỗi lần cơ hồ đều bị ngươi tình cờ bắt gặp, loại hành vi hèn hạ này, ta há có thể không biết? Mỗi lần đánh ngươi, trong ánh mắt ngươi lơ đãng lộ ra vẻ âm hiểm, ta há có thể không cảm giác? Quan trọng nhất là ngươi quá kiên nhẫn, ta luôn không hiểu sao ngươi có thể kiên nhẫn như vậy... Nếu là vì Long gia chúng ta, vẫn không đáng để ngươi chịu đựng hết lần này đến lần khác... Bây giờ thì ta hiểu rồi!”



“Ha ha ha... Nàng hối hận rồi sao?”



“Hối hận ngày đó không lập tức giết chết ngươi!”



“Hừ, dựa vào nàng mà cũng dám giết ta! Đừng mạnh miệng nữa, cho dù nàng có hối hận cũng không kịp nữa rồi! Hết thảy ta làm hôm nay đều là để biến nàng thành khôi lỗi của ta! Nếu không có gì bất ngờ, ca ca nàng cũng sắp mệnh tuyệt tại đây, về phần thiên tài đệ tử đến từ chủ tinh khác của Hạo Vũ tinh hệ kia, phải xem vận khí hắn thế nào... Ha ha ha, đây mặc dù là hành vi nghịch thiên, nhưng ta có thể dựa vào nàng chính thức khống chế Long gia! Trước mặt mọi người, nàng là đạo lữ của ta, sau lưng mọi người, ta sẽ coi nàng như nô lệ! Ha ha ha... Đương nhiên, nàng khẳng định là nữ nô mà ta sủng ái nhất!”




“Ta rất muốn xem xem Huyền Thiên Thành đệ nhất mỹ nữ nàng, nằm rên rỉ dưới háng ta sẽ là bộ dạng như thế nào! Ha ha ha... Uống cho ta!”



Xuy!



Âm dương niết bàn đan giống như một ngọn lửa lập tức phiêu động về phía Long Đình. Cùng lúc đó, đôi môi đang mím chặt bị một luồng sức mạnh vô hình tách ra, mặc cho Long Đình giãy giụa thế nào thì thân thể nàng vẫn hoàn toàn không nghe điều khiển, nước mắt nhục nhã và đau khổ từ hai tròng mắt bất cam tràn xuống.



Nàng biết mọi chuyện đều sắp kết thúc.



“Ha ha ha... Ha ha ha ha...”



Thiếu niên lúc này đã lộ ra diện mạo thật sự, không kiêng nể gì bật cười, ánh mắt tràn ngập quang mang hưng phấn, kích động và biến thái, oán niệm tích lũy ba mươi năm toàn bộ phát tiết, khiến hắn rất hưởng thụ biểu cảm hiện tại của Long Đình, cho nên tốc độ của âm dương niết bàn càng lúc càng chậm, hắn rất rõ chỉ cần Long Đình uống viên đan dược này, sẽ để cho hắn tùy ý chà đạp, vĩnh viễn không còn loại khoái cảm, bởi vì Long Ðình lúc đó đã không còn là Long Đình thực sự, đối với hắn chỉ có duy mệnh thị tòng, đến cảm xúc phẫn nộ cũng không có.



Long Đình nhắm chặt mắt.



“Tổ gia gia không phải nói mình phúc lớn mệnh lớn, khí vận vô song sao? Không phải nói mình chắc chắn sẽ trở thành trụ cột tương lai của Long gia sao? Tại sao cuối cùng vận mệnh của mình lại trở nên như thế này? Cái này còn khó chịu hơn chết. Giờ khắc này, mình sẽ hoàn toàn đánh mất bản thân trước mặt tên tiểu nhân vô sỉ này...”



Hí!



Ầm!



Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy...



“Hả?”



“Á? Ai vậy? Muốn chết!”



Ầm ầm!



Lúc này không có bất cứ dấu hiệu dị thường gì, một làn gió mát thổi qua, khi âm dương niết bàn đan sắp vào trong miệng Long Đình thì biến mất, ngay sau đó, một tiếng “Ầm” vang lên, một luồng khí tức hùng hồn, hạo đãng, đột nhiên bộc phát, cùng một thời gian, một luồng kiếm ý hủy diệt trùng thiên bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt, kiếm quang nhanh đến cực hạn, ác liệt đến cực hanh, một đường nối tiếp một đường bộc phát.



Long Đình mở to mắt, chỉ nhìn thấy tấm lưng của một thân ảnh, tấm lưng khoác một bộ giáp mềm phủ kín phù văn phức tạp, bộ giáp tản phát khí tức huyền ảo vô tận.



Khí tức của bộ giáp mềm này tuyệt đối là thánh khí thật sự.



Lúc này cũng truyền đến tiếng kêu kinh hãi, phẫn nộ của thiếu niên thần bí, ngay sau đó là tiếng nổ đáng sợ.



Nỗi khiếp sợ trong lòng thiếu niên này không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Bất luận thế nào hắn cũng không ngờ có người lặng lẽ lẻn vào bên trong phong ấn do hắn ngưng luyện mà hắn không biết, càng không ngờ là đối phương chọn đúng khoảnh khắc hắn chuẩn bị đắc thủ, đem âm dương niết bàn đan lấy đi, đan dược mà sư phụ hắn hao phí vô số đỉnh cấp linh dược, vô số tâm huyết vì hắn ngưng luyện, cũng không ngờ chỉ trong nháy mắt mình đã bị kiếm quang hủy diệt khủng bố đến cực điểm của đối phương trọng thương.



Nguy hiểm thật sự.



Nguy hiểm khiến hắn dựng tóc gáy, liền rơi vào sinh tử nguy cảnh.



Lúc hắn nhìn rõ hình dạng đối phương thì càng chấn động hơn, bất luận thế nào hắn cũng không ngờ đối phương là một người hắn gần đây mới biết nhưng chưa từng nhìn thấy người thật, cũng chưa từng có bất cứ va chạm nào, sau này có lẽ vĩnh viễn không có va chạm, đối phương chính là Trần Hạo.



Hắn vừa nhìn đã nhận ra người trước mắt chính là Trần Hạo, người bởi thành tích sơ thí khủng bố danh động cả Hạo Vũ tinh hệ, khiến vô số đỉnh tiêm thế lực đều tung cành oliu, cũng khiến hắn tạm thời có chút ngưỡng mộ đố kị, nhưng hắn vẫn tin mình có thể vượt qua.