Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 79: Thành Cổ Huyền Hoàng




“Lần này thí luyện chính là thành cổ Huyền Hoàng, tin tưởng tình huống cơ bản các ngươi đã rõ. Lão phu nhắc một lần nữa, thành cổ Huyền Hoàng là một cái giá trị rất cao trong rất nhiều di tích của vương quốc Trấn Nguyên chúng ta, nhất là đối với các ngươi người tu luyện cảnh giới hoàng cấp mà nói, càng là cơ hội tu luyện tuyệt hảo! Hàng năm chỉ có một lần cơ hội mở ra, mỗi người các ngươi cũng chỉ có cơ hội tiến vào một lần. Bên trong yêu thú ra ngày phục đêm ra, yêu thú mạnh nhất là cửu phẩm hoàng cấp, số lượng rất thưa thớt, nhưng phải đề phòng, các ngươi đều phải cẩn thận một chút, ta không hy vọng lại có người toi mạng!"



"Nhớ kỹ, mục đích thí luyện quan trọng nhất của thành cổ Huyền Hoàng đó là lĩnh ngộ ngũ tinh linh căn, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu dựa vào chính các ngươi. Không lĩnh ngộ được thì chém giết yêu thú, đạt được bao nhiêu yêu thú nội đan, đó là căn cứ bình định cấp bậc phúc lợi của các ngươi. Thuận tiện nói một câu, mặc kệ các ngươi tranh đoạt như thế nào, nhưng nếu gây tại nạn chết người, vậy phải lấy mạng đền mạng! Xuất phát đi!”



Giờ phút này, đệ tử mới vào ba đại điện tập trung toàn bộ ở đinh núi Tụ Linh phong chủ phong (phong: đinh núi) của hoàng gia Tân Tú đường, chính giữa đỉnh núi, một cái viễn cổ pháp trận huyền áo khổng lồ tản ra từng đạo khí tức huyền ảo, phong cách cổ xưa, rộng lớn, phảng phất theo nhật nguyệt tinh thần vận chuyển mà chậm rãi xoay tròn.



Theo hoàng gia Tân Tú đường phó đường chủ ra lệnh một tiếng, tám cao thủ sớm đứng thẳng ở tám phương vị của viễn cổ pháp trận, nhất thời thúc giục năng lượng quanh thân, đồng thời rót vào trong viễn cổ pháp trận!



Giờ khắc này, từng đạo hào quang huyền ảo vô cùng nhất thời ngưng tụ thành một cột sáng tận trời lớn vô cùng, phóng lên tận trời!



Đệ tử khác từng thí luyện một lần tuy lần nữa nhìn thấy vẫn kinh ngạc, nhưng tương đối tốt hơn. Mà Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật cùng với đệ tử khác vừa mới tới hoàng cấp, lần đầu tiên nhìn thấy viễn cổ pháp trận này, lại là từng người khiếp sợ vô cùng. Trận pháp huyền ảo cổ xưa này, đó là truyền tống trận người thường căn bản không thể nào nhìn thấy!



Chỉ có cao thú thần cấp trong truyền thuyết có thể “chuyển ngũ hành, đảo âm dương” mới có thể luyện chế ra loại truyền tống trận siêu thoát ngũ hành, xoay chuyển càn khôn, hóa thiên địa thành gang tấc này!



Trần Hạo đi vào hoàng gia Tân Tú đường hai tháng thời gian, tuy cơ bản bế quan tu luyện, nhưng đối với tu luyện giới đã có tầng nhận thức sâu hơn.



Hoàng gia Tân Tú đường, xưng là tân tú là ý tứ gì?



Có tân tú, tự nhiên có tinh anh các tồn tại càng cao cấp hơn. Mà đám người đường chủ, phó đưòng chủ hoàng gia Tân Tú đường, cảnh giới cao nhất là võ thánh đỉnh phong, còn chưa đạt tới cảnh giới võ thần “Chuyển âm dương”. Nhưng hoàng gia Tân Tú đường lại có được truyền tống trận!



Thật ra, Trần Hạo đã sớm nhận thức được vương quốc Trấn Nguyên ở đại lục Vô Cực khôn cùng mênh mông, chỉ là một cái vương quốc nho nhỏ mà thôi. Bây giờ với hắn mà nói vẫn là “trời”, núi cao ngước nhìn, che tầm mắt hắn. Ở ngoài “trời” này, tất nhiên còn có thế giới càng thêm cường đại, phấn khích...



“Vù vù Vù...”



Từng cái bóng người tranh nhau lao vào trong truyền tống trận, người mỗi một cái tiểu đội đều gắt gao kéo cùng một chỗ, khoảnh khắc tiến vào truyền tống trận, phảng phất không gian liền sẽ vặn vẹo một chút, nháy mắt biến mất không thấy.



“Đi!”



Sau khi mắt thấy hơn phân nửa người đều đã “biến mất, Trần Hạo hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.



Vừa nói, vươn hai tay, tay trái cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé non mềm kia của Hách Liên Vũ Tử, tay phải thì Mặc Vũ Dật gắt gao nắm nhau.



“Tê... Tê...”



Trần Hạo cùng Mặc Vũ Dật thật ra không có bất cứ phản ứng gì, nhưng tay cùng Hách Liên Vũ Tử gắt gao nắm cùng một chỗ, lại bởi vì duyên cớ hai người cùng lúc đề tụ năng lượng, thế mà phát ra tiếng hồ quang “Tê tê”.



Cái này cũng không phải bởi vì hai người có gì.



Nhất là Trần Hạo tuyệt đối không có gì.





Trần Hạo thừa nhận bàn tay nhỏ của Hách Liên Vũ Tử, nắm vào rất cảm giác, dịu dàng, nõn nà, nho nhỏ, lạnh lạnh... cảm giác rất thoải mái, nhưng không hơn. Mà cảm giác phảng phất tê dại như bị điện giật này, lại là tồn tại đích thực. Nguyên nhân là trong cơ thể hai người bởi vi lẫn nhau mà lĩnh ngộ thủy, băng hai loại năng lượng, thế mà lần nữa sinh ra một tia giao hòa.



Trái lại làm cho tâm thần hai người đồng thời chấn động, nhìn về phía đối phương.



Hách Liên Vũ Tử chỉ nhìn thoáng qua, liền đem khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lạnh như băng chuyển hướng một bên.



Tựa như có chút thẹn thùng?



Không kịp nghĩ nhiều, nháy mắt ba người lao vào truyền tống trận, một cỗ năng lượng huyền ảo liền đem ba người bao bọc, Trần Hạo chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng mạnh chợt lóe, cảnh vật chung quanh liền bắt đầu vặn vẹo, thời điểm lần nữa khôi phuc thị lực, một cỗ khí tức viễn cổ đập vào mặt, cảnh tượng trước mắt đã xảy ra thay đổi hoàn toàn...



Gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời. Mặt đất, dãy núi, cây cối đều bao phủ ở dưới tuyết đọng thật dày, trời đất một mảng trắng xoá, tràn ngập một cỗ khí tức cổ xưa, thê lương, băng hàn lại thanh khiết, liếc một cái nhìn tới, xa xa mơ hồ có thể thấy được bóng dáng một tòa thành trì cổ xưa thật lớn, bởi vì khoảng cách quá xa, như là ảo ảnh mờ mịt mà lại hư ảo...




Rắc rắc rắc...



Còn chưa kịp đề tụ nguyên lực Mặc Vũ Dật giật mình rùng mình đầu tiên, răng vang cầm cập, nói: “Thật lạnh...”



“Thành trì xa xa như ẩn như hiện, hẳn đó là thành cổ Huyền Hoàng. Chúng ta truyền tống đến nơi đây, đại khái là vì duyên cớ ta cùng Tiểu Vũ đã lĩnh ngộ huyền băng khí, ngươi có thể chịu thì chịu, lúc không chịu được đề tụ nguyên lực phòng hộ đi...”



Trần Hạo nói với Mặc Vũ Dật, sau khi hơi dừng một chút, nói tiếp:



“Đi thôi, trong băng tuyết này hẳn là có yêu thú ẩn nấp, có thể phát hiện mà nói, chúng ta liền chém giết, có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu...”



Trần Hạo buông lỏng tay hai người ra, thân hình nhoáng lên một cái liền dẫn đầu hướng về thành cổ xa xa mà đi.



Tổng số lượng cấp bậc nội đạn yêu thú là tiêu chuẩn bình định cấp bậc phúc lợi, lĩnh ngộ ngũ hành linh căn quan trọng, nhưng săn giết yêu thú quan trọng tương tự. Dù sao đây chính là đại sự liên quan đến cấp bậc phúc lợi.



Nhất là đối với Trần Hạo loại gia hỏa tiêu hao đan dược so với người bình thường khủng bố hơn mấy lần này mà nói, càng là cực kỳ cần.



Hai tháng qua tu luyện, Trần Hạo xác định trong đầu gia hỏa kia chưa quấy rối, ở giữa Trần Hạo cũng từng kêu gọi mấy lần, nhưng chưa có bất cứ đáp lại gì. Trần Hạo rõ ràng là chuyện gì xảy ra.



Lúc trước, lúc hắn lấy cớ “đi đại tiện”, gặp được cảnh tượng huyền ảo thần kỳ, theo lão gia hỏa đó nói, hẳn là nơi viễn cổ cao nhân từng tu luyện, để đó không dùng không biết bao lâu, trải qua năm tháng dài lâu, trên tụ linh thạch khổng lồ trong đó ngưng tụ lượng lớn thiên địa linh khí. Tồn tại trong đầu, đúng là hấp thu linh khí trong đó, mới chính thức thức tỉnh lại, có thể câu thông với Trần Hạo.



Hơn nữa, gia hỏa đó tuy vẻ người lớn tung hoành lại có chút “kiêu ngạo”, lại giống như không dám làm trái ý tứ Trần Hạo, chính là bởi vì như thế, mới có “Tỏa Linh Mê Hồn Trận” trong miệng Hoàng Khởi.



Đương nhiên Tỏa Linh Mê Hồn Trận cũng là thành lập ở trên trụ cột trận pháp ban đầu, nếu không, lão gia hỏa vừa mới thức tỉnh cũng căn bản không có năng lượng bố trí, dù vậy, cũng tiêu hao rất lớn, không thể không lâm vào trong tu luyện tầng sâu ôn dưỡng chính mình.



Ba người đội tuyết bay đầy trời, nhanh chóng tiến lên, Mặc Vũ Dật tuy đã tế lên nguyên lực, nhưng cũng chỉ dùng để đi đường, cũng không dựa vào nguyên lực chống đỡ rét lạnh, trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn đối với lời của Trần Hạo rất tin không nghi ngờ, Trần Hạo đã bảo hắn “chịu”, vậy liền tự nhiên có đạo lý chịu đựng. Cho nên, người này tuy lạnh đến răng vang lên cầm cập, lại vẫn kiên trì...




Mà Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử tuy cảm nhận được băng hàn, nhưng bởi vì duyên cớ hai người lĩnh ngộ huyền băng khí, ảnh hưởng trái lại không lớn.



Xa xa, ba người bọn Trần Hạo cũng có thể nhìn thấy từng cái đội nhỏ, nhanh chóng hướng thành cổ Huyền Hoàng tới gần, yêu thú trái lại chưa phát hiện một con....



“D.m! Quá con mẹ nó nóng rồi...”



“Hỏa! Lão đại, trong chúng ta khẳng định là ngươi có hy vọng nhất lĩnh ngộ linh căn hỏa thuộc tính, ha ha...”



“Phải đó, khẳng định là lão đại. Nếu không, chúng ta cũng sẽ không truyền tống đến nơi đây. Thật ra để cho tiểu tử kia tạm thời thoải mái chút, Tiểu Vũ tẩu tử đã lĩnh ngộ huyền băng khí, bon họ hẳn là truyền tống đến khu vực băng thuộc tính...”



“Ừm. Không sao. Trừ phi bọn hắn không vào thành cổ Huyền Hoàng. Đi thôi, chúng ta đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ ở phía trước bọn hắn chạy tới thành cổ, canh giữ ở cửa bắc, tất nhiên có thể đợi được bọn hắn! Hò hét với bản công tử, tiểu tử này thật sự là ăn tim gấu mật báo rồi! Hai đứa các ngươi cũng thực phế vật, thế mà bị hắn một nhất phẩm võ hoàng nho nhỏ trêu đùa...”



Người nói chuyện chính là đệ nhất cao thủ công nhận trong hàng đệ tử mới vào Lãnh Nguyệt điện, Đông Phương Tuấn!



Lần trước thí luyện, thành tích của hắn là số một Lãnh Nguyệt điện. Gần với Triệu Vân Phi của điện Liệt Dương đạt tới nhất phẩm võ đế!



“Khụ khụ... Lão đại, ngươi là không biết, kiếm kỹ của tiểu tử đó cực kỳ quỷ dị, không có bất cứ năng lượng dao động gì, hơn nữa... Rất nhanh... Nhanh đến hai người chúng ta căn bản chưa có phản ứng, đã hầu như là cùng lúc trúng chiêu...”



Một gia hỏa trong đó bị Trần Hạo ở trên cổ cắt một lớp da, giờ phút này nói tới, lòng còn sợ hãi như trước. Hắn biết rõ, nếu lúc ấy Trần Hạo muốn chém giết hắn mà nói, hắn có thể ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào. Kiếm kỹ quỷ dị như vậy, hắn chính là nghe cũng chưa từng nghe nói.



“Phải đó lão đại. Chẳng qua... Quan trọng nhất là chúng ta lúc trước cũng chưa có bất cứ chuẩn bị tâm lý gì, căn bản không nghĩ tới tiểu tử đó dám động thủ! Nếu không hắn không có khả năng đắc thủ. Lần này gặp được hắn, ta thế nào cũng phải chà đạp chết hắn mới được...”



“Đến lúc đó các ngươi chỉ để ý xem là được, bản công tử sẽ làm ba người bọn hắn chủ động xin ta... Ba nhất phẩm võ hoàng mà thôi, yêu thú cúa thành cổ Huyền Hoàng này, cũng không phải là bọn hắn có thể chống lại, chúng ta chỉ cần đơn giản làm một chút động tác nhỏ, bản công tử liền có thể anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha...”




Đông Phương Tuấn nói xong, cười lớn dẫn đầu hóa thành một tia sáng, một bọn bốn người liền như tia chớp hướng thành cổ Huyền Hoàng phóng đi.



...



“Vù vù...“



Khi ba người bọn Trần Hạo qua một mảng rừng cây ngân trang tố khỏa, làm Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật hơi kinh ngạc là đao mang trong tay Trần Hạo chợt lóe, một cây to liền “Oành đùng đùng” ngã xuống trên mặt đất.



Trần Hạo lại đi tới phụ cận, đao mang trong tay như điện quang hỏa hoa “Tê tê tê” vô cùng đơn giản vài cái, thân cây rắn chắc thô to kia liền ở dưới đao của Trần Hạo giống như đậu phụ, biến thành ba tấm ván gỗ trước kỳ quái sau hai đầu hơi cong lên, ở giữa lại nhô lên một cái vừa vặn có thể chứa một cái chân.



“Trần Hạo, ngươi làm gì vậy?



“Lão đại, ngươi làm gì vậy?




Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật hầu như nói cùng lúc. Nhưng xưng hô lại khác nhau. Mặc Vũ Dật ban đầu “Trần huynh”, bây giờ đã tự nhiên xưng hô “lão đại”. Mà Hách Liên Vũ Tử tuy cũng thừa nhận Trần Hạo là lão đại của đội, nhưng vẫn là hô thẳng tên hắn.



“Đặt một chân vào, học ta trượt! Đã không có yêu thú, chúng ta liền phải dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào thành cổ Huyền Hoàng trước! Nếu không, nghênh đón chúng ta có thể sẽ là Ðông Phương Tuấn... Nhìn kĩ!”



Trần Hạo nói xong làm mẫu giẫm một chân lên “ván trượt” vừa mới chế thành, một chân khác hơi thúc giục nguyên lực nhẹ nhàng bước một cái, cả người nhất thời “Xẹt” một tiếng, hướng phía trước trượt đi...



Làm cho Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật nhìn mà mắt cũng dại ra.



“Nhìn rõ rồi thì đi mau! Chỉ cần nắm giữ cân bằng, chân phải khoảng cách phát lực, tốc độ liền sẽ càng lúc càng nhanh, hơn nữa rất tiết kiệm sức!”



Trần Hạo ở ngoài mấy thước ngừng lại nói.



“Được!”



Hai người đồng thời đáp. Người thường nháy mắt nắm giữ loại kỳ năng “trượt tuyết” này của Trần Hạo, tất nhiên không dễ dàng, nhưng Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật đều là cao thủ hoàng cấp, thứ đơn giản như thế nếu học không được, liền có thể tìm khối đậu phụ đâm chết.



“Vù Vù vù...”



“Rầm rầm rầm...”



“Tăng tốc, tăng tốc nữa!”



Theo lời Trần Hạo, chân phải ba người đều thúc giục nguyên lực không ngừng tăng lực, khiến cho tốc độ ba người càng lúc càng nhanh, ban đầu mặt đất che kín tuyết đọng thật dày, mặc dù là cao thủ nguyên lực hành tẩu cũng không nhanh đến đâu. Nhưng bây giờ, chỉ cần tính khoảng cách giẫm giẫm chân, tốc độ ba người liền tăng lên tới tình trạng kinh người, ước chừng so với vừa rồi tăng lên bốn năm lần. Ở trong đất tuyết, như là ba tia sáng, chợt lóe mà qua.



...



Sau nửa canh giờ, thành cổ Huyền Hoàng rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt ba người.



Cái thành cổ này tản ra khí tức viễn cổ tang thương, thoạt nhìn suy bại, không có bất cứ sinh khí gì.



Dựa theo tin tức lúc trước đạt được, yêu thú là ngày phục đêm ra. Ban ngày trong thành cổ hẳn là không có yêu thú thường lui tới, nhưng lúc ba người vào thành, vẫn thu liễm khí tức, trong thành, một mảng hoang vắng tang thương, trừ tiếng gió gào thét, tĩnh lặng thần kỳ, không có một chút dấu vết, hiển nhiên di tích tòa thành cổ hoang phế này, trừ hoàng gia Tân Tú đường hàng năm thông qua truyền tống trận phá vỡ phong ấn đi vào nơi này thí luyện, đã hiếm thấy vết chân không biết bao nhiêu năm tháng.



Dù là ban ngày, cũng làm người ta cảm giác được một cỗ khí tức âm trầm hoang vắng, gió xoáy gào thét, ô ô rung động, càng tăng thêm bầu không khí âm trầm.



“Chúng ta đến trung tâm thành tìm cái địa phương...”